Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 22: Chương 22: Không làm gì cả




Một lần nữa Dương Mai được chứng kiến kỹ thuật lái xe của Giang Thủy, tốc độ xe của anh lại lần nữa đổi mới nhận thức của cô.

Sau khi xuống xe, Dương Mai cảm thấy choáng váng, lung lay đi vài bước đều do Giang Thủy đỡ.

Bên tai truyền đến thanh âm tựa cười nhạo của Giang Thủy: “Có vậy đã không chịu được.”

Dương Mai không chút khí thế trừng anh một cái, thanh âm có chút run rẩy: “Đỡ em.”

Giang Thủy nắm tay Dương Mai đưa cô vào nhà.

Anh cởi giày, đổi thành dép đi trong nhà, loại bình thường nhất. Nhà anh không thừa dép nên Dương Mai trực tiếp đi vào.

Đầu óc đã thanh tỉnh một chút nhưng thân thể vẫn còn mệt mỏi, cô dựa cả người lên tường, dáng vẻ lười nhác mười phần.

Giang Thủy đang duỗi tay đóng cửa thì tay Dương Mai vòng lên cổ anh, đôi tay ở sau cổ anh nắm lấy nhau giống như một cái khóa.

“Gấp như vậy?” Giang Thủy cảm nhận được lực trên cổ mình, rất nhanh quay mình về trước mặt cô.

Dương Mai yên lặng không lên tiếng nhìn anh, ánh mắt trực tiếp mà trần trụi.

Giang Thủy dưới ánh nhìn chăm chú của cô thu lại dáng vẻ buồn cười của mình, anh lẳng lặng nhìn lại cô, hô hấp dần dần trở nên trầm lắng.

Anh sai rồi, cô không vội một chút nào, người vội chính là anh.

Giang Thủy gấp đến không chờ nổi mà hôn xuống như một trận mưa rền gió dữ thình lình quét đến.

Thật cuồng nhiệt nhưng cũng không quên kết cấu.

Dương Mai say mê đắm chìm trong nụ hôn của anh. Cô nghĩ, anh nhất định đã từng hôn rất nhiều người, bằng không sẽ không có kỹ thuật hôn lợi hại như vậy.

Nghĩ đến đây, Dương Mai theo bản năng cắn răng, Giang Thủy hơi ngừng, lông mi đen dài vừa nhấc, nâng mắt nhìn thẳng vào mắt Dương Mai.

Cô cắn môi dưới của anh, rất có chừng mực mà nghiền mút. Không đến mức trầy da nhưng cũng đủ đau.

Đau đớn như vậy cho người ta cảm giác — cuồng nhiệt nhưng không nói phải trái.

Cô muốn anh đau, anh phải đau.

Giang Thủy đứng bất động, mặc cho cô xì hơi giải tỏa. Cô cắn đủ rồi, lại duỗi lưỡi liếm liếm.

Đánh một gậy lại cho một miếng táo ngọt. Giang Thủy bị cô chọc cười.

“Đi vào trong.” Giang Thủy chỉ chỉ về một hướng.

Dương Mai đứng tại chỗ bất động: “Em không đi được.”

Cô cong môi cười, đắc ý dào dạt. Giang Thủy theo bản năng sờ sờ môi dưới, cũng không nhiều lời, trực tiếp chặn ngang bế Dương Mai lên sải bước đi vào bên trong.

Lần trước khi tới ăn đồ nướng BBQ, Dương Mai không đi vào bên trong. Căn nhà này đơn giản đến đơn sơ, nhưng cũng không phải là có thể nhìn một cái không sót gì. Đây là lần đầu tiên Dương Mai chân chính tiếp xúc đến “trung tâm” (ở đây dùng “nội hạch” chỉ sự cốt lõi, trung tâm, bình thường có “nội tâm” nhưng ở đây chơi chữ “nội hạch” là ý nói về phòng ngủ nơi riêng tư nhất) của Giang Thủy — phòng ngủ của anh.

Thực ra cũng không thể nói đây là phòng ngủ mà chỉ là một không gian nhỏ, bên trong đặt một cái giường đơn.

Giang Thủy đẩy Dương Mai lên giường, trầm mặc hôn môi cô.

Giường thật đúng là chỗ tốt, mềm mại lại mang theo hết thảy ái muội cùng mơ màng. Mà người đàn ông trên người cô vô cùng cứng rắn, giận hàm sở hữu cường ngạnh gợi cảm.

Giữa mềm và cứng, giữa băng và lửa.

Trong nháy mắt nào đó, Dương Mai ảo tưởng mình chỉ là thịt cá trên thớt, mặc người xâu xé.

Loại ảo tưởng này khiến cô thở hồng hộc, mọi cảm giác đều như hư ảo, dường như bàn tay thô to đang lướt trên thân thể cô kia căn bản không tồn tại.

Cô cảm thấy ẩm ướt, muốn mở mắt ra nhìn thứ gì đó.

Tầm mắt vừa dời qua, ánh vào mắt đầu tiên không phải gương mặt trầm tĩnh của anh mà là hương khói mờ ảo lượn lờ trên trần nhà.

Nơi này có khói từ hương trầm.

Dương Mai lúc này mới ngửi được một mùi hương nhàn nhạt khó có thể bỏ qua.

Tròng mắt cô chuyển động nhìn một vòng bốn phía, cuối cùng phát hiện làn khói mờ kia đến từ một cái lư hương.

Lư hương đặt trên mặt bàn gỗ đối diện giường, thân lư hương bằng kim loại đã bị xước sơn, nhìn rất cũ, có lẽ cũng đã được nhiều năm, một chân không còn, phía dưới được lót một khối giấy cứng gấp nhỏ.

Trên chiếc bàn dựa tường là một tấm ảnh đen trắng đã cũ được đặt khung ảnh màu đen. Ảnh chụp cũng đã được nhiều năm, người trong ảnh cũng già nua như thế.

“Đó là cái gì?” Dương Mai chỉ vào tấm ảnh đen trắng kia.

Giang Thủy quay đầu lại, ánh mắt mông lung trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng trở lên rõ ràng: “Di ảnh.”

“Là ai của anh?”

Giang Thủy ngừng trong chốc lát mới đáp: “Người thân. Người thân duy nhất của anh.”

Vừa dứt lời, anh liền từ trên người Dương Mai bò dậy, động tác thong thả, nhưng không chút do dự.

Bờ vai của anh sụp xuống, như là cực thả lỏng, lại như là cực suy sút.

Dương Mai nhìn anh một cái liền biết, anh đã không còn hứng thú làm chuyện đó.

Vì sao?

Dương Mai lại lần nữa hướng mắt về tấm di ảnh kia.

“Bây giờ em đã tin anh thật sự chưa từng mang phụ nữ về đây.” Nào có người sẽ làm được trước di ảnh.

Giang Thủy thảm đạm cười nhưng cũng không nói gì.

“Em đói bụng.”

Giang Thủy không phản ứng, Dương Mai chọc anh vài cái, lúc này anh mới quay đầu lại nhìn cô, rất mau đứng dậy: “À, anh làm mì cho em.”

Dương Mai đứng lên đi dạo trong phòng một vòng, trên thực tế cô căn bản không cần làm như vậy, bởi vì nơi này rất nhỏ, nhìn một cái là có thể thu hết mọi thứ vào đáy mắt.

Cô đi đến một góc phòng, nơi đó đặt một cái hộp tinh xảo. Rất quen mắt, mở ra liền thấy đôi giày lái xe cô đưa anh lần trước. Nhìn dáng vẻ hẳn là chưa từng đi lần nào, vẫn còn mới tinh như vừa lấy từ cửa hàng về.

Dương Mai xách giày xuống, Giang Thủy vừa lúc bưng một chén mì lớn ra: “Tới ăn mì.”

“Vâng.” Cô đặt đôi giày mới ở bên cạnh một đôi giày khác, nhìn trong chốc lát, lại cảm thấy nơi nào đó không ổn, đơn giản xách lên một đôi trong đó đến thẳng thùng rác.

Cô vứt đôi giày ngày thường Giang Thủy dùng để lái xe kia đi.

Giang Thủy ở phía sau cô nói: “Em làm gì vậy?”

“Quá cũ, có giày mới sao anh không đi?”

Giang Thủy giật giật môi, không nói chuyện.

Dương Mai đi qua, ôm cánh tay anh, cười nói: “Không nỡ?”

“… Không phải, là anh muốn tiết kiệm một chút.”

“Vậy à.” Dương Mai thuận miệng lên tiếng, rõ ràng không tin lý do thoái thác của anh.

Giang Thủy cũng không nghĩ sửa đúng hiểu lầm của cô, chỉ đẩy đẩy chén về phía trước: “Ăn đi, sắp nhũn rồi.”

Dương Mai nhận đôi đũa, phát hiện trước mặt Giang Thủy trống không: “Của anh đâu?”

“Anh không đói bụng, lát nữa sẽ ăn.”

“Ừm.”

Kỳ thật anh cũng đói bụng, nhưng mà trong bếp chỉ còn lại một chén mì này, anh để lại cả cho cô. Có gạo, nhưng không có đồ ăn, anh định ra cửa mua. Nhưng anh cũng không phải rất muốn đi ra ngoài lúc này.

Anh lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn cái miệng nhỏ của Dương Mai ăn mì. Tốc độ của cô rất chậm, mỗi lần cuốn một đũa mì vào miệng, lại cắn đứt hơn phân nửa, rốt cuộc ăn nửa ngày mà một chén lớn mì vẫn là một chén lớn mì, cũng chẳng vơi đi được mấy.

Mì rất nhanh trương lên.

“Ăn không vào nữa.” Dương Mai vừa liếm sạch sẽ nước canh ở khóe miệng vừa nói.

Trong chén còn dư lại rất nhiều, một đống dính vào một đống, nhìn khiến cho người ta cảm thấy không muốn ăn uống.

Dương Mai đặt đũa trên chén, đứng dậy nói: “Em đi rửa chén.”

“Cứ để đấy là được.” Giang Thủy ấn cô trở lại, nhặt lên một quả táo trong rổ trái cây, “Em ăn cái này đi.”

Dương Mai nhận láy, đi vào phòng bếp rửa rồi gọt vỏ. Lúc đi ra đã thấy Giang Thủy đang ăn chén mì cô để thừa lại kia.

“Đừng lãng phí.” Anh ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

Dương Mai không nói gì, ngồi xuống gặm táo. Sau một lúc lâu, cô mới nói: “Lát nữa em giúp anh gọt táo.”

“Được.”

Ăn sạch sẽ mì Dương Mai để lại, Giang Thủy liền vào phòng bếp rửa chén, lúc này Dương Mai đã giúp anh gọt táo xong, anh nhận lấy há miệng cắn một miếng to, rũ mắt liền thấy hạt táo để ở một bên.

“Lại không ăn được nữa?” Anh hỏi.

“Ừm.” Dương Mai theo bản năng nhìn thoáng qua hạt táo kia, bởi vì đặt trong không khí một thời gian nên mặt ngoài đã bị oxy hoá.

“Em ăn quá ít.”

“Là ăn không nhiều lắm.”

“Khó trách gầy như vậy.”

Dương Mai so với những người phụ nữ phía nam khác cao hơn rất nhiều, đúng ra nên béo hơn một chút. Nhưng mà cô lại rất nhẹ, vừa rồi Giang Thủy ôm cô đi vào, cảm thấy tựa như ôm một mảnh lông chim, dường như chỉ cần buông lỏng tay, hoặc là thổi một hơi, người phụ nữ trong lòng ngực sẽ theo gió bay đi.

Dương Mai hướng Giang Thủy vươn tay: “Cho em.”

Giang Thủy đặt hạt táo đã ăn sạch sẽ vào lòng bàn tay cô, cô nhặt lên hai hạt táo, cùng nhau ném vào thùng rác.

Sau khi đi ra, cô dựa vào một bên tường nói: “Đưa em về nhà đi.”

Giang Thủy ngẩng đầu: “Em không ở lại?”

Dương Mai hơi rũ mí mắt, lười biếng cười: “Giường của anh nhỏ quá, không làm gì được.”

Giang Thủy mím môi, không nói nữa.

Khoảng cách tới ngày thi sa hình càng ngày càng gần, mấy ngày kế tiếp, Giang Thủy giúp các học viên luyện xe đâu vào đấy.

Trương Tây Tây đã không còn vấn đề gì lớn, lên trường thi chỉ cần phát huy như bình thường là được. Lâm Dương càng không cần phải nói, để lấy được bằng lái cậu đã sửa lại tác phong cà lơ phất phơ của mình, sau khi học thuộc lòng cậu lên mạng tự kiểm tra bài bốn, mỗi lần đều có thể đạt được từ 95 điểm trở lên.

Giang Thủy lo lắng nhất là Dương Mai, nhưng mà xem tình hình luyện tập gần đây của cô thì trình độ của cô so với lúc trước đã có tiến bộ rõ ràng. Thái độ của cô rất nghiêm túc, đầu óc lại thông minh, bởi vậy nên tiến bộ rất nhanh.

Ngày thi sa hình, cực kỳ bất hạnh là tổ của Giang Thủy lại bị phân vào buổi tối.

Thời điểm Dương Mai vòng trên sa hình, sắc trời đã tối hẳn. Sân thi hoàn toàn dựa vào ánh đèn vàng chiếu sáng, cô phải lái thật cẩn thận nhưng cũng quá mức lo lắng. Bởi vì từ trước Giang Thủy đã nghĩ đến việc tình huống như vậy có thể xảy ra nên đã cho bọn họ tập luyện vào buổi tối vài lần.

Sau khi từ trên đường sườn dốc đi xuống, đầu óc Dương Mai trống rỗng.

Đã thi xong bài hai nhưng cô không có cảm giác kinh ngạc hay vui mừng gì, thậm chí còn có chút tiếc nuối nho nhỏ.

Thời điểm ra trường thi, Lâm Dương cùng Trương Tây Tây đã đi rồi, Dương Mai chen chúc trong dòng xe cộ và biển người nhưng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Thủy.

Cô đi qua, vỗ vỗ vai anh: “Anh ăn chưa?”

“Chưa ăn, chờ em cùng ăn.”

Dương Mai nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 8h, cô ngẩng đầu nhanh chóng tìm kiếm tiệm cơm có thể ăn ở phố bên.

Giang Thủy nói: “Không ăn ở đây.”

Giang Thủy lái xe khoảng nửa giờ, cuối cùng đưa Dương Mai vào một nhà hàng cháo.

Cửa hiệu lâu đời trăm năm, hương vị dĩ nhiên không tồi.

“Ăn thanh đạm một chút.” Giang Thủy gọi cho mình và Dương Mai mỗi người một chén cháo.

Dương Mai ngồi xuống nói: “Nơi này hình như còn có cơm và mì, anh ăn cháo có thể no sao.”

“Cháo ở đây chén rất lớn.”

Quả nhiên là chén rất lớn, Dương Mai là lần đầu tiên thấy có tiệm cơm trực tiếp dùng nồi đựng đầy cháo bưng lên. (Nồi đây là kiểu nồi đất to á)

Cháo rất thơm, cũng rất đặc, hương vị không tồi.

Giang Thủy chôn đầu vào nồi cháo, hút khò khè ăn, sau một lúc lâu mới rảnh nâng nâng đầu — gắp chút đồ ăn kèm, lúc này mới lơ đãng nhìn phía đối diện nói: “Sao không ăn?”

Dương Mai đã giữ nguyên tư thế bất động thật lâu, cô nói: “No rồi.”

“Sao đến cháo cũng không ăn được.”

“Phải, lần sau đừng đưa em đi ăn cháo. Em ăn ít với việc ăn cái gì không quan hệ với nhau.”

Tay Giang Thủy cầm đũa ngừng lại, hơi há miệng.

Dương Mai đẩy nồi của mình qua phía anh: “Đừng lãng phí.”

Giang Thủy lấy phần của Dương Mai qua, yên lặng ăn từng miếng một.

Dương Mai nhìn anh nói: “Khi nào thi bài ba?”

“Nhanh thôi, đến lúc đó anh sẽ báo cho em.” Giang Thủy nói, “Mấy ngày nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi, trước khi thi lại dẫn em đi luyện tập.”

Dương Mai dùng tất cả thời gian rảnh rỗi cho tiệm đồ trang điểm.

Trên thực tế có Tiểu Hà chăm sóc, Dương Mai ở trong tiệm cũng không có việc gì để làm.

Dương Mai nhìn Tiểu Hà thành thạo tiếp đãi khách hàng, cô ngồi ở sau quầy thu ngân càng thêm lười nhác, chờ khách nữ kia xách theo bao lớn bao nhỏ đi rồi, Dương Mai mới cười khan nói: “Xem ra tôi ở chỗ này lại thành dư thừa.”

Tiểu Hà một bên đếm tiền mặt một bên đáp lại: “Không dư thừa lắm đâu, ngày thường có mỗi mình em, quá cô đơn. Chị còn có thể trò chuyện với em kìa.”

Rõ ràng là ngữ khí vui đùa. Dương Mai hồi tưởng khi mới vừa nhận Tiểu Hà vào làm, Tiểu Hà vẫn là một cô gái thẹn thùng còn chưa học xong đại học, khá tự ti lại không tự tin.

Khi đó Tiểu Hà mặt xám mày tro, không khác gì một đứa nhà quê.

Lý Diễm vừa thấy cô ấy liền nói, đứa nhỏ này khẳng định không hợp khí hậu. Một người bán đồ trang điểm mà mặt mũi như vậy thì không có chút lực thuyết phục nào.

Tiểu Hà không xinh đẹp, nhưng đôi mắt rất sáng cất giấu sự mạnh mẽ.

Dương Mai dường như thấy chính mình thời niên thiếu, loại rung động khó hiểu này khiến cô cuối cùng cũng giữ lại Tiểu Hà.

Tay Tiểu Hà đang đếm tiền bỗng nhiên ngừng lại, dựng tai nghe trong chốc lát rồi nói: “Chị, có phải di động chị đang kêu không?”

Dương Mai lấy lại tinh thần, thấy màn hình di động của mình đang phát sáng.

Cô nâng khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Alo.”

Thanh âm Giang Thủy mang theo ý cười: “Tôi ở dưới lầu nhà em.”

“Em không ở nhà.”

“Vậy em ở đâu?”

Dương Mai từ sau quầy thu ngân đi ra, đứng ở cửa tiệm nhìn còn đường ngựa xe như nước: “Em ở cửa hàng.”

“Chờ tôi tới đón em.”

Thấy Dương Mai ngắt điện thoại, Tiểu Hà ở phía sau nói: “Chị, là bạn trai chị?”

“Phải.”

“Ồ, anh ấy muốn tới đây đúng không?” Tiểu Hà đã cất tiền xong, “Sáp đến giờ cơm rồi, em đi mua cơm đây, chị muốn mua thêm một phần cho anh ấy không?”

“Mua đi.”

“Vâng được, em đi đây.”

Đi đến gần cửa thì Dương Mai gọi cô ấy lại: “Để chị đi mua, em chờ ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.