Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 62: Chương 62: Mặc áo cưới




Vừa vào đông, thời tiết đã lập tức lạnh xuống. Phía nam ướt lạnh, gió thổi qua giống như lưỡi đao băng, Dương Mai rụt rụt đầu, hơn phân nửa khuôn mặt đều giấu trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh.

Cô đến gần Starbucks, chọn một ly hạt dẻ nóng, ngồi ở vị trí sát cửa sổ chờ Lý Diễm tới.

Bên cạnh Starbucks chính là công ty Lý Diễm, bây giờ là vừa đúng 10 giờ sáng, Dương Mai mới vừa rời giường không lâu đã vui vẻ từ nhà tới đây. Lúc cô ra cửa, Giang Thủy đã không còn ở nhà nữa.

Gần đây cô đặc biệt lười. Theo bản năng đi sờ bụng, không tự giác mà cười cười.

Lười về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Cửa bị đẩy ra, mang một trận gió lạnh tiến vào. Dương Mai co rúm lại, hai cô gái tuổi thanh xuân đi qua, sau khi chọn thức uống xong lại ngồi xuống bàn ngay phía sau cô.

Có vẻ là cùng công ty với Lý Diễm, bởi vì cũng mặc đồng phục giống nhau.

“Này này, cô biết không, cái người kia, tái hôn.”

Một người khác không hiểu ra sao, hút một ngụm thiếu chút nữa sặc, cau mày nói: “Cái gì cơ?”

“Thì người kia á.”

“Ai cơ?”

Cô ta nhìn một vòng xung quanh rồi che tay bên miệng, thanh âm ép tới rất thấp: “Sếp của cô ấy.”

Đột ngột hiểu ra: “À — Lý Diễm à.”

“Suỵt! Nhỏ giọng chút!”

“À à.” Cô ta cũng đi theo nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có gương mặt quen thuộc nào, như là an ủi chính mình nói, “Không có việc gì, không có việc gì.” Một lát sau, cô ấy hỏi: “Cô nói cô ấy tái hôn? Nhanh như vậy? Nam chính là ai?”

Hừ một tiếng, biểu tình thần bí khó lường: “Cô đoán đi?”

“Ai nha sao tôi đoán được chứ! Cô nói đi!”

Cô ta ăn uống một lát, cảm thấy mỹ mãn mà bật mí: “Chồng trước của cô ấy.”

“!” Đối phương che miệng trừng mắt, nhưng nội tâm đặc biệt hưng phấn, so với trúng vé số còn phải kích động vạn phần, “Chồng cô ấy nuôi tình nhân cô ấy còn quay lại?!”

Cô ta gật gật đầu nói: “Ngu xuẩn.”

“Trời ơi! Tôi mới xuất ngoại bao lâu mà đã có nhiều chuyện bát quái mới như vậy!”

“Còn có đấy!”

“Cái gì cái gì!”

Cô ta bắt lấy cổ tay đối phương, muốn đi ra ngoài: “Đi ra ngoài rồi nói.”

Các nàng chân trước vừa đi, sau lưng Lý Diễm liền vào.

Vừa vào cửa liền thấy Dương Mai, tươi cười đầy mặt vẫy tay.

“Chuyện gì gấp như vậy? Thế nào cũng phải lúc này…”

Dương Mai hỏi: “Công việc rất bận?”

“Cũng không phải.”

“Buổi chiều cậu có thể xin nghỉ không? Tớ muốn đi thử áo cưới.”

Có một cửa hàng áo cưới cũng không tệ lắm, cách công ty Lý Diễm không xa. Nhưng vì chăm sóc bụng Dương Mai, cuối cùng vẫn là lái xe đi qua.

Khi vào cửa, Lý Diễm hỏi: “Giang Thủy đâu? Sao anh ấy không đi cùng cậu?”

“Ông chủ anh ấy xuất ngoại, bây giờ đang đi làm thêm.”

Lý Diễm nhanh chóng hiểu ra: “Chính là xe đen?” Vừa thấy ánh mắt Dương Mai, phi phi hai tiếng thay đổi cách nói: “Chính là lái taxi kiếm khách đi.”

“Phải, cho nên anh ấy để tớ đi thử trước xem. Nên tớ tới tìm cậu.”

“Được, tớ đây liền giúp cậu tham khảo thật tốt.”

Nhân viên cửa hàng đề cử một cái váy đuôi cá, chỗ eo thu khá nhỏ, đặc biệt bó sát người, loại váy này có thể phô bày dáng người phụ nữ tốt nhất.

Dương Mai từ phòng thử đồ ra tới, Lý Diễm thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm — cô ấy cho rằng ra tới là mỹ nhân ngư, không nghĩ tới lại là phì nhân ngư. (phì là béo)

Cô ấy lập tức chạy nhanh tới, bắt lấy cánh tay đầy thịt của Dương Mai nhìn đủ trên dưới trái phải: “Dương Mai…”

Dương Mai soi gương, không có có biểu cảm gì, quay đầu lại nói với Lý Diễm: “Tớ vào trong đổi đây.”

Lý Diễm tay mắt lanh lẹ giữ chặt cô, lại lần nữa nhìn kỹ một lần, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên bụng cô, cười nói: “Đã có thể đã nhìn ra, được, cậu đi vào thay ra trước, tớ đi chọn cho cậu một cái che bụng.”

Một tháng trước bụng của Dương Mai vẫn còn phẳng, cả khối thân thể cũng không có cảm giác đầy thịt như bây giờ. Vừa rồi, khi hai người gặp mặt, bởi vì cô mặc áo khoác lông to, Lý Diễm căn bản nhìn không ra bụng cô đã phồng lên.

Cuối cùng, Lý Diễm chọn mấy cái có thể che bụng, trong đó một cái vô cùng đẹp, giống như là vì Dương Mai làm ra, thời điểm mặc lên người, Lý Diễm cực kỳ kinh ngạc: “Quá đẹp! Đừng nói đàn ông, đến tớ là phụ nữ cũng thấy động tâm vô cùng á!”

Dương Mai soi gương mỉm cười, tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng vẫn khó nén nội tâm vui sướng. Cô đã nhịn không được mà tưởng tượng bộ dáng Giang Thủy nhìn thấy cô mặc chiếc váy này.

Có lẽ sẽ không nói xinh đẹp gì đó, nhiều lắm chỉ khen một câu “Đẹp”, nhưng vậy đã là đủ rồi.

Chỉ là nghĩ như thế, cô cũng đã gấp không chờ nổi muốn Giang Thủy thấy.

“Chọn cái này? Hay là muốn Giang Thủy xem qua lại nói?” Lý Diễm hỏi.

Dương Mai nói: “Chọn cái này đi.”

Nhân viên cửa hàng mang váy đi đóng gói, Lý Diễm cùng Dương Mai ngồi bên bàn trà chờ. Trà trong ly giấy đã hết, nhân viên cửa hàng lại rót một lần nữa, chờ nơi đó chỉ còn lại hai người, Lý Diễm hỏi Dương Mai: “Chuyện cậu và Giang Thủy, ba mẹ cậu bên kia có thái độ gì?”

Dương Mai nhấp một miệng trà, phun lá trà ra rồi nói: “Miễn cưỡng đồng ý.”

“Bởi vì cậu mang thai?”

Dương Mai gật gật đầu, cô mới từ quê trở về, ba mẹ biến hóa cô đều xem ở trong mắt. Mới đầu là phẫn nộ, rồi sau đó là thương tâm, cuối cùng là không thể làm sao mà thỏa hiệp. Là ba mẹ thương cô yêu cô, dĩ nhiên sẽ không muốn cô xoá bỏ đứa trẻ. Vậy cũng chỉ còn có thể đồng ý.

Lý Diễm biết hai ông bà, kỳ thật từ trình độ nào đó mà nói, Lý Diễm đứng ở bên phía hai người. Cô ấy cũng hy vọng Dương Mai có thể tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối, mà không phải là Giang Thủy.

Bởi vậy, thời khắc ấy, Lý Diễm cũng có cùng tâm lý. Cô nghĩ, ba mẹ Dương Mai nhất định là quá thương tâm, quá khó chịu, cuối cùng mới không thể không đồng ý.

“Dương Mai, cậu phải đối xử tốt với ba mẹ cậu.” Lý Diễm cơ hồ có thể tưởng tượng hai ông bà đầu tóc hoa râm, bởi vì vấn đề đại sự cả đời của con gái mà lo lắng, cô ấy thực không đành lòng mà nhăn nhăn mày, “Cậu hẳn là nên nói lời xin lỗi với bọn họ.”

Dương Mai buông ly giấy: “Tớ lựa chọn Giang Thủy, có phải cậu cảm thấy tớ làm sai không?”

Lý Diễm không hé răng, nhưng Dương Mai có thể đoán được lời trong lòng cô ấy —

Cậu sai rồi! Phải gả cho Giang Thủy, cậu mười phần sai!

Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng cô sai, đơn giản là cảm thấy Giang Thủy nghèo lại không có bối cảnh, nhưng nghèo và không có bối cảnh thật sự là tội không thể tha sao?

Chẳng lẽ nghèo lại không có bối cảnh, ngay cả quyền lợi cưới người mình yêu cũng không có sao?

Dương Mai không cảm thấy Giang Thủy có cái gì không tốt, cũng không cảm thấy chính mình làm sai. Nhưng mà cô vẫn xin lỗi ba mẹ mình, không vì cái gì khác, thuần túy là bởi vì cô làm tổn thương trái tim bọn họ.

Đây là không nên, nhưng cô không có cách nào.

Lúc này, nhân viên cửa hàng đi tới: “Hai chị, áo cưới đã được đóng gói xong ạ.”

Lý Diễm ngẩng đầu nói: “Tốt! Tôi đi theo cô thanh toán.”

Dương Mai ngoài ý muốn, duỗi tay ngăn cô ấy lại, cô ấy cười cười: “Không có lễ vật khác cho cậu, liền đưa cậu một bộ áo cưới đi! Đây là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời một người phụ nữ, tớ lại không giúp cậu được cái gì.”

Nắm tay Dương Mai thả lỏng, nhấp môi, không nói cái gì nữa, thả Lý Diễm đi. Rất nhanh, hốc mắt cô liền ướt.

Chờ cô lau nước mắt, Lý Diễm đi trở về, vẫn ngồi ở vị trí ban đầu: “Thế nào, hôn lễ khi nào cử hành? Tiệc rượu ở đâu, đã chọn xong chưa?”

Dương Mai lắc đầu: “Không làm tiệc rượu, chúng tớ tính lĩnh giấy kết hôn xong sẽ đi du lịch.”

“Ồ, du lịch kết hôn à.” Lý Diễm cười, “Hai người các cậu thời thượng vậy à!”

Dương Mai cười không nói chuyện, Lý Diễm cười phai nhạt dần, hai mắt sáng lấp lánh, không chớp mắt mà nhìn Dương Mai. Sau một lúc lâu, như là than như là thở dài: “Dương Mai, cuối cùng cậu cũng đến lúc này. Tớ không nghĩ tới, cậu cùng Giang Thủy cư nhiên có thể thành.”

Cuối tuần, ba mẹ Dương Mai từ quê tới, khi đó Giang Thủy đang ra ngoài, trong nhà chỉ có Dương Mai, cô muốn chiêu đãi hai người nhưng hai người đau lòng cô, nói cái gì cũng không muốn cô tiến vào phòng bếp.

“Tự chúng ta tới là được rồi, con đến sô pha ngồi đi!”

Mẹ Dương vừa vào cửa, nghiễm nhiên chính là bộ dáng nữ chủ nhân. Ba Dương trên tay nắm kính viễn thị, chậm rì rì từng bước một dịch đến bên sô pha, tự giác ngoan ngoãn ngồi xuống. Bên kia mẹ Dương cùng Dương Mai còn đang xô đẩy, ông bên này an an tĩnh tĩnh, tự lôi báo chí ra xem.

Thanh âm biến mất, ba Dương vừa nhấc đầu đã thấy Dương Mai đi tới. Ông tiếp tục xem báo, ngoài miệng nói: “Mang thai thì đừng nhích tới nhích lui, chú ý nghỉ ngơi.”

“Biết rồi ạ.” Dương Mai pha ly trà nóng, “Ba, uống trà.”

Ba Dương từ tờ báo ngẩng đầu liếc mắt một cái, nói thầm: “Cũng không phải là khách, còn pha trà cái gì chứ.” Ngoài miệng không hài lòng nhưng tay vẫn vói qua tiếp.

Buổi tối, Giang Thủy mang đồ ăn trở về. Dương Mai cùng ba Dương mẹ Dương ở phòng khách xem TV, Giang Thủy liền ở phòng bếp nấu cơm. Không bao lâu thì đồ ăn ra nồi.

Trên bàn cơm, mẹ Dương nói: “Tiểu Giang biết nấu cơm, thực ngoài dự đoán của bác.”

Dương Mai nhân cơ hội gắp miếng thịt kho tàu qua: “Nếm thử xem, hương vị thế nào.”

“Thịt hơi dai.” Mẹ Dương nói, “Nhưng mà một người người đàn ông nấu được như vậy đã là tốt rồi.”

Dương Mai vui sướng nói: “Mấy tháng này đều là anh ấy nấu đồ ăn, việc nhà cũng là anh ấy làm.”

Giang Thủy ăn thật sự chậm, hơi thất thần, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai người đối diện một cái. Phát hiện bọn họ chuyên tâm ăn cơm, dường như không nghe thấy Dương Mai nói chuyện.

Sau khi ăn xong, Giang Thủy gọt lê cho hai ông bà. Dùng dao, cái bào đã bị mẹ Dương vứt đi.

“Mẹ thấy cái bào kia đã rỉ sắt rồi, loại đồ vật này sớm nên ném. Tiểu Giang à, hiện tại Dương Mai mang thai, cháu hẳn là càng nên chú ý vệ sinh một chút.”

Giang Thủy gật gật đầu: “Vâng, cháu biết ạ.”

Nhìn chằm chằm trong chốc lát, mẹ Dương lại nói: “Có phải cháu không biết dùng dao không? Xem cháu có vẻ mới lạ.”

“Trước kia chưa từng dùng dao gọt ạ.”

“À, như vậy.” Mẹ Dương nhàn nhạt nói, “Người trẻ tuổi các cháu này, chính là thích thuận tiện. Trước kia chúng ta không có cái bào, đều là dùng dao. Dùng dao sẽ càng linh hoạt…”

Lời còn chưa dứt, Giang Thủy “tê” một tiếng.

Dương Mai vội vàng nhìn xem: “Tay bị đứt rồi.”

“Không có việc gì.” Giang Thủy rút tay ra, dùng khăn giấy đè lại, quả lê mới gọt một nửa bị bẩn. Trên trán anh nóng lên, như muốn đổ mồ hôi, “Để anh gọt lại quả khác, quả này không thể ăn.”

Trước khi sắp ngủ, mẹ Dương bưng ly sữa bò tới cho Dương Mai. Trong phòng chỉ có hai mẹ con, mẹ Dương nói chuyện liền không có gì cố kỵ: “Đừng xụ mặt, còn không phải là làm cậu ta gọt nhiều 2 quả lê?”

Thanh âm Dương Mai thực bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc: “Tay anh ấy bị chảy máu.”

“Đàn ông trên tay chảy tí máu sợ cái gì, phụ nữ còn mỗi tháng đều xuất huyết bao nhiêu kìa.”

Dương Mai không nói chuyện, mẹ Dương than một tiếng, nói: “Dương Mai, con đừng hy vọng mẹ thích Tiểu Giang. Thành thật nói cho con biết, mẹ còn không thích cậu ta. Hiện tại mọi người tường an không có việc gì thì tốt rồi, chờ con sinh con rồi, mẹ với ba con liền về quê, nhắm mắt làm ngơ.”

“…”

“Đừng yêu cầu cao như vậy với mẹ, đồng ý chuyện của hai đứa, đã là nhượng bộ lớn nhất của mẹ và ba con.”

“… Con đã biết.”

Không cần phải nhiều lời nữa, Dương Mai cúi đầu uống sữa bò.

Mẹ Dương ngẩng đầu xem, giống như dỗ trẻ con: “Thật ngoan.”

Dương Mai tùy ý dùng mu bàn tay lau miệng, thật lâu sau mới nói: “Mẹ, cảm ơn ba mẹ.”

“…” Mẹ Dương cầm ly không, lau mắt, “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Ba Dương sớm đã nằm xuống, phòng không bật đèn, trong bóng đêm, mẹ Dương sờ đến nệm giường, cũng nằm xuống.

Đột nhiên, “Bà là người lớn, vẫn nên đối xử tốt với người trẻ tuổi một chút đi.”

Mẹ Dương không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến dọa người.

Thật lâu sau — “Ai!”

Tiếng thở dài kia, dường như thật lâu vẫn không tan biến, chứa đầy chua xót bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.