Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 61: Chương 61: Tích cóp tiền




Sáng sớm tinh mơ, Dương Mai ở trong phòng sửa sang lại đồ vật, mẹ Dương tai thính, nghe thấy được gõ cửa tiến vào, hỏi: “Sao lại dọn đồ? Phải đi à?”

“Vâng, thứ hai phải đi làm.” Dương Mai nói.

Mẹ Dương không vui: “Con đi làm cái gì chứ, chính con là bà chủ, đi lại tự do.”

“Là cháu ạ.”

Mẹ Dương nghe vậy ngẩng đầu nhìn nhìn, chưa nói cái gì, lại cúi đầu nhìn Dương Mai: “Con ở thêm vài ngày đi, vừa mới trở về đã đi rồi!”

“Không được, con về cùng anh ấy.”

“Bao lâu con mới về nhà một lần chứ, nhanh như vậy đã đi…”

Ba Dương đứng ngoài cửa cũng đi vào, tháo kính viễn thị xuống, mở to mắt nhìn Dương Mai: “Lúc con không ở nhà, mỗi ngày mẹ đều nhắc đến con, nghe lời mẹ, lại ở vài ngày đi.” Vừa nhấc đầu, lại nhìn Giang Thủy, nói: “Nếu cháu tiện thì xin nghỉ phép đi? Ở thêm vài ngày.”

Giang Thủy nói: “Cháu không dễ xin nghỉ. Nếu không như vậy đi, cháu đi về trước, Dương Mai lại ở vài ngày.” Anh cúi đầu, vừa lúc đón nhận ánh mắt của Dương Mai: “Khi nào em muốn về, gọi cho anh, anh tới đón em.”

Mẹ Dương vui vẻ ra mặt: “Tốt tốt tốt, như vậy rất tốt!”

Ba Dương mẹ Dương giữ Giang Thủy lại ăn cơm trưa, người vừa đi, cửa đóng lại, mẹ Dương liền vào phòng bếp, thấy Dương Mai đang rửa chén, bà đi qua, ngó một cái, thuận miệng nói: “Bây giờ đã mang găng tay rồi? Còn chưa lạnh đâu.”

Mang găng tay rửa chén bởi vì nước lạnh đó là Dương Mai vì bé cưng trong bụng suy nghĩ.

Mẹ Dương ở một bên nhìn một lát, nhíu mi, đi đẩy Dương Mai: “Ai, bỏ đi bỏ đi! Con đứng sang một bên, để mẹ tới rửa!” Nói rồi lấy búi rửa bát, trực tiếp rửa chén, vừa nhanh vừa sạch sẽ, mấy giây một cái, mấy giây lại một cái, ngoài miệng vẫn không quên nói thầm: “Nhìn thấy mệt, còn không nhanh bằng tôi tự làm đâu.”

Dương Mai nhấp miệng cười cười, ôm mẹ Dương nói: “Cảm ơn mẹ!”

“Đi đi! Bảo ba con mở thùng kiwi trên mặt đất kia ra, trái kiwi rất tốt…”

Chờ mẹ Dương tẩy xong chén đĩa từ phòng bếp ra, Dương Mai đã gọt xong kiwi, đặt trên đĩa thủy tinh: “Mẹ ăn đi.”

“Mẹ không ăn, con ăn đi.” Mẹ Dương ngồi xuống một bên sô pha, ngó ba Dương liếc mắt một cái, ông đang đọc báo, không nhận được ánh mắt nghiêm túc kia, mẹ Dương hừ một tiếng, mu bàn tay đập lên cánh tay cha Dương.

Kính viễn thị đặt trên mũi trượt xuống, cha Dương chăm chú nhìn nhìn mẹ Dương, không nói gì, ngoan ngoãn thu báo lại. Vài giây sau ngồi nghiêm chỉnh lại.

“Khụ khụ.”

Dương Mai nghe tiếng nhìn lại, mẹ Dương vừa vặn cũng đang nhìn cô, ánh mắt vừa chạm phải, trong lòng Dương Mai liền nói không ổn, muốn trốn cũng không có biện pháp, cô chạy có nhanh thì cũng chỉ là con thỏ, mẹ cô chính là chim ưng săn thỏ.

Quả nhiên, mẹ Dương lập tức tiến vào chủ đề chính —

“Về chuyện của con và Tiểu Giang, mẹ và ba con đã thảo luận, thái độ của chúng ta là — kiên quyết không đồng ý!”

Dương Mai mặt không đổi sắc nhìn ba Dương, người sau ngồi đoan đoan chính chính, đôi mắt lại vô ý thức mà nhìn mặt đất. Xem dáng vẻ, là tuyệt đối không tính nhúng tay vào chuyện này.

“Mặc kệ con cùng Tiểu Giang ở bên nhau đã bao lâu, từ giờ trở đi, con hãy coi như không có việc này.” Mẹ Dương lời lẽ chính đáng, nghiễm nhiên như thẩm phán ra quyết định, “Điều kiện như cậu ta, mẹ sẽ không đồng ý cậu ta làm bạn con, càng đừng nói đến quan hệ bạn trai bạn gái. Đây là chuyện cả đời, không thể qua loa.”

Dương Mai buông đĩa thủy tinh xuống, không lên tiếng, bình tĩnh lắng nghe.

“Nhưng mà, bây giờ con đã tới tuổi kết hôn rồi, một hai năm tới đây kết hôn sinh em bé là tốt nhất. Cho nên con phải bắt đầu chuẩn bị xem mắt.” Mẹ Dương nói, “Đối tượng xem mắt, ba và mẹ sẽ chuẩn bị, làm đối tượng của con đều là những người có điều kiện tốt, nếu có thể thành, mau chóng định ra hôn sự, cũng hoàn thành một việc lớn của nhà chúng ta.”

Nói tới đây, mẹ Dương ngừng một chút. Trong phòng không ai nói chuyện, có vẻ quá yên ắng. Mẹ Dương lại giả ý ho khan một tiếng đối với ba Dương.

Ba Dương lập tức hiểu ý, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, mẹ con nói rất đúng!”

Mẹ Dương lúc này mới vừa lòng mà “ừ” một tiếng, mũi nhọn lại chỉ hướng Dương Mai: “Nhân mấy ngày nay con ở nhà, mẹ sẽ tiếp tục sắp sếp để con cùng Phó Lập Nghiệp gặp mặt một lần, con chuẩn bị cho tốt vào, đừng giống như ngày hôm qua, như vậy không lễ phép.”

Lại yên tĩnh lại.

Qua vài giây, Dương Mai nói: “Con không cần xem mắt.”

Mẹ Dương tính toán hướng dẫn từng bước, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng: “Con muốn thế nào?”

“Không thế nào, mẹ nói, con đều không đồng ý.”

Mẹ Dương nói: “Có phải ngượng ngùng hay không? Mẹ nói với con, con bây giờ ấy à, không ra khỏi cửa, vòng giao tiếp luẩn quẩn lại nhỏ bé, cho nên cần xem mắt. Con không phải cảm thấy xấu hổ, tất cả mọi người đều như nhau. Con nhìn xem đứa bạn học cùng cao trung với con, cũng là xem mắt, tìm một nhân viên công vụ, hiện tại cuộc sống hạnh phúc, con cái cũng đã một tuổi.

“Muốn nói điều kiện, con chẳng tốt hơn nó sao? Con lớn lên xinh đẹp, kiếm nhiều tiền hơn nó? Nó có thể tìm một nhân viên công vụ, sao con lại không thể? Cho nên, mẹ chọn cho con Phó Lập Nghiệp, điều kiện là tương đương, không tồi. Mẹ thấy cậu ấy cũng có hứng thú với con, con nói chuyện với cậu ấy xem…”

“Không.”

Mẹ Dương ngậm miệng, nói một hồi, Dương Mai dầu muối không ăn, trong lòng không khỏi vừa phiền vừa gấp: “Sao con lại bướng thế chứ? Hử? Lập Nghiệp tuấn tú lịch sự, công tác lại tốt, trong nhà điều kiện cũng không tồi… Thế nào đều so với người con tìm tốt hơn! Tốt hơn mười vạn tám ngàn lần!”

“Con thích Giang Thủy.”

“Có cái gì mà thích? Điểm nào đáng giá con thích? Hả? Không cha không mẹ, còn cái gì cái gì — làm tài xế cho người ta?! Cười chết người! Con tìm loại đàn ông này à? Gả cho nó, về sau uống gió Tây Bắc à?”

Dương Mai nhíu mi đứng lên, nói: “Người nghèo, chí không thể nghèo, đàn ông như vậy mới đáng tin cậy — dì nhỏ nói, không phải mẹ cũng tán đồng sao?”

“Lời nói là không sai, nhưng con ngốc à? Loại lời nói này đều là nói dễ nghe, ai thật muốn tìm cái quỷ nghèo gả cho chứ?”

“Dượng còn không phải là từng chút một tốt lên sao, dì nhỏ không phải cũng đi theo Dượng sao. Con dì dượng cũng đi mua nước tương được rồi, hạnh phúc bao nhiêu.”

Mẹ Dương “thích” một tiếng, giống như mình vừa nghe được một chuyện cười lớn: “Dì nhỏ của con vẫn luôn là nghèo đấy! Con có thể so sánh với cô ấy? Cũng không nhìn xem điều kiện nhà chúng ta thế nào, con từ nhỏ đã ăn qua một chút khổ sao?”

“Mẹ không cần võ đoán như vậy, sao mẹ biết con không thể chịu khổ.”

Mẹ Dương nghe xong càng tức giận: “Con nguyện ý chịu khổ! Mẹ có thể nhìn con đi chịu khổ?!”

Một trận kịch liệt ho khan — lúc này là thật sự.

Ba Dương vội vàng đi vỗ lưng mẹ Dương: “Đừng nóng đừng nóng, nói chuyện chậm rãi, đừng làm hại thân thể.”

Mẹ Dương dùng sức xoa ngực mình, để ra một bàn tay chỉ vào Dương Mai: “Tóm lại, con và họ Giang kia phải chia tay!”

Dương Mai chậm rì rì mà lắc đầu: “Chia tay không được.”

Mẹ Dương thiếu chút nữa vỗ bàn đứng lên: “Con nói cái gì?!”

Dương Mai hít sâu một hơi, theo bản năng đi sờ bụng mình: “Mẹ, con mang thai, là của Giang Thủy.”

Lúc hoàng hôn một trận mưa to ập xuống, đến đêm khuya mới hết mưa, tiếng “tích táp” ngoài cửa sổ trở thành âm thanh duy nhất vào ban đêm.

Cách vách liên tục truyền đến tiếng nói chuyện, đã trễ thế này, ba Dương mẹ Dương còn chưa đi vào giấc ngủ. Không cần nghĩ cũng biết là bởi vì chuyện gì mà phiền lòng. Dương Mai thực áy náy, nhưng cũng không hối hận.

Cô lẳng lặng nằm, trong năm ngũ quan, tai là nhạy bén nhất. Dường như có thể nghe thấy tiếng biển bên cạnh thành phố này, mênh mông mãnh liệt, từng chút từng chút va vào tim cô.

Vùng biển này, khi nào mới có một ngày gió êm sóng lặng.

Mưa to dừng lại, như là bóc đi một tầng vải mông lung, đèn đêm thành thị dần dần sáng lên.

Sau khi Giang Thủy đưa ông chủ đến địa điểm liền đứng dưới lầu dựa vào xe chờ.

Mới vừa mưa xong, trong không khí có mùi đặc thù, không khí rất dễ ngửi. Trong ẩm ướt, anh nhìn lên bầu trời đêm châm một điếu thuốc.

Bả vai bỗng nhiên bị người vỗ một cái. Quay đầu lại xem, là gương mặt người quen.

“Tiểu Giang?” Thầy Hồ trừng mắt nhìn, xác nhận không nhận sai người, lúc này mới lại đến gần hai bước, cười ha hả mà nói, “Thật là cậu à? Không phải cậu đi Bắc Kinh? Như thế nào, lại đã trở lại?”

Nhìn chằm chằm chiếc BMW màu trắng kia vài lần, chỉ vào người vừa mới đi vào nói: “Bây giờ cậu làm lái xe cho người ta à?”

“Phải.”

“Ồ —” Thầy Hồ kéo dài thanh âm cười trong chốc lát, như đùa nói, “Ai! Vậy cậu chính là càng sống càng đi trở về rồi.”

Phía sau lại có người lại đây, là Vương Dã. Rất quen thuộc mà ôm cổ thầy Hồ, nhếch miệng cười nói: “Cái gì càng sống càng trở về? Lão Hồ, tiền lương của người ta khẳng định cao hơn thầy!”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên!”

Tiền lương cao, cũng không cao hơn bao nhiêu. Nhưng lại xa không bằng thể diện của giáo viên.

“À? Bạn gái cậu đâu?”

Giang Thủy nhìn thầy Hồ: “Ở nhà.”

“Ồ.” Thầy Hồ ngẫm nghĩ một chút, vuốt cằm nói lời khách sáo, “A — xem ra hai người là chuyện tốt sắp tới rồi?”

Không chờ Giang Thủy trả lời, hắn lại nói đùa: “Cậu được lắm, Tiểu Giang, nhiều giáo viên như vậy, cậu là giỏi nhất. Nhìn xem, Bắc Kinh cũng đi qua, bà xã cũng tìm được rồi. Cuộc sống này cậu là người thắng!”

Loại ngữ khí cợt nhả này, thực châm chọc.

Giang Thủy vê thuốc, xoay đề tài: “Các người tới làm gì?”

“Chúng tôi tới ăn bữa khuya.” Gần đây có quán ăn khuya rất đông khách.

“Ừm, vậy các người đi ăn bữa khuya đi. Tôi còn phải chờ ở đây.”

“Cùng đi?”

Giang Thủy lãnh đạm cười: “Không được.”

“Vậy chúng tôi đi trước?” thầy Hồ quay đầu lại mói vọng, “Làm chuyện tốt nhớ báo một tiếng!”

Giang Thủy hướng bọn họ gật đầu, rất nhanh, hai thân ảnh phiền phức liền biến mất trước mắt.

Đầu mẩu thuốc lá đã sớm lạnh, cười cũng phai nhạt.

Đối với không khí ướt lạnh, anh chậm rãi thở ra một hơi thật dài. Nếu có thể làm chuyện tốt, ai anh cũng không muốn báo, chỉ có anh và cô, đi đâu cũng được. Chỉ cần anh và cô.

Nhưng bây giờ…

“Giang Thủy! Đi thôi!”

“Vâng.”

Thay ông chủ mở cửa sau xe ra, chờ người ngồi ổn, đóng cửa xe, anh lại một đường chạy chậm vòng về ghế điều khiển, khởi động xe.

“Giang Thủy.”

“Vâng, ông chủ.”

“Tháng sau tôi phải xuất ngoại. Cậu … đã tìm được chỗ khác chưa?”

Giang Thủy đối với kính chiếu hậu lắc đầu.

“Ai, vậy cậu tìm nhanh lên. Trước tháng sau tìm công việc mới, bằng không trong lòng lại lo lắng.”

“…”

“Nếu cần hỗ trợ cứ nói một tiếng, tôi sẽ cố hết sức.”

“Cảm ơn.”

“Trong khoảng thời gian này nếu có người muốn thuê tài xế, tôi sẽ đề cử cậu.”

“Cảm ơn!”

Bây giờ… Anh hận không thể dài ra ba đầu sáu tay, nhiều mấy cái đầu, không ngủ không nghỉ mà làm việc, nhanh chóng tích cóp đủ tiền kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.