Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời

Chương 18: Chương 18: Hỏa hoạn




“Viên đạn mất chỉ vài giây cũng có thể xuyên tim người. Nhưng thứ nhanh hơn cả chính là lời nói tổn thương nhau, nó tấn công, làm lòng người thương tổn khó lành.”

Trường Tư Mộ thức dậy đã không nhìn thấy Mạch Kha Kha nữa, một chút bất an khiến hắn đảo mắt cố tìm kiếm cô.

Trong sự tĩnh mịch sáng sớm, hắn chợt nghe tiếng nổ súng phát ra xa xa. Mà ở đây, không phải tự dưng có tiếng súng. Hắn đột nhiên đứng lên, qua khung cửa sổ nhìn ra xa.

Rõ ràng hai dáng người đang đứng ở bãi tập bắn, Đông Khanh Và Kha Kha.

Dường như Mạch Kha Kha đang rất cố gắng để nhắm thật chuẩn. Rồi sau một lần nổ súng lại một lần nữa.

Điện thoại rung lên, Trường Tư Mộ nhấc máy.

Bên kia đầu dây là tiếng nói của Dương Uy Vũ:

“Chuyến hàng đã tới nơi!”

Trường Tư Mộ lập tức buông điện thoại, chuẩn bị tới trụ sở.

Trình thị có một trụ sở bí mật ở vùng đất đẹp đẽ này. Những người biết tới nơi này trong Phượng Hoàng lửa chỉ có vài người.

Một chiếc xe quân dụng đỗ lại cổng, Dương Uy Vũ xuống xe, lập tức đi vào trong. Công việc ở Ai Cập đã xong xuôi, hắn cuối cùng cũng trở về.

Mà hình như Đông Khanh cũng biết chuyến hàng mới lần này, ngay lập tức cũng có mặt ở trụ sở.

Sau đó là hàng loạt chiếc xe tải lớn đậu lại, tài xế lái xe là hạng cao tay cũng bước xuống xe, bắt đầu mở thùng xe kiểm kê hàng lại một lần nữa.

Trường Tư Mộ đích thân kiểm soát qua việc này, Đông Khanh cũng ra ngoài bố chuyện với tài xế.

Từ xa, một chiếc xe quân dụng khác đi tới mà trong khi không ai biết người trong xe rốt cuộc là vị thánh nhân nào. Khi xe dừng lại, Hải Đào và Tôn Đông cùng bước xuống, mà không ngờ, trong chiếc xe đó, còn một người chính là Mạch Kha Kha.

Với sự xuất hiện của cô, không ai hồ nghi gì khác. Mà những tên tài xế lái xe lại lấy làm kinh ngạc, Thương Thanh Cầm, cô gái năm đó gây bao sóng gió cho Phượng Hoàng lửa chẳng phải đã chết trong tai nạn năm đó rồi sao?

Cho dù nghi vấn mức nào thì cũng không ai dám hỏi gì về cô gái tự dưng xuất hiện đó, chỉ thấy Trường Tư Mộ vô cùng ân cần đưa Mạch Kha Kha vào phòng riêng mà trước nay chưa ai từng vào.

Mạch Kha Kha nhìn một lượt căn phòng không khác gì một căn hộ đầy đủ tiện nghi, cô khẽ ngồi xuống một cái ghế.

Hắn khuỵ gối ngồi trước mặt, đôi mắt màu hổ phách tựa hồ thu khẽ động, bạc môi phun ra mấy chữ:

“Em đến đây làm gì?”

Cô nắm mấy ngón tay khẽ siết, đáp:

“Em muốn biết rốt cuộc anh đang làm gì, đang buôn bán thứ gì mà thôi!”

Hắn có chút thiếu kiểm soát, nắm chặt lấy cổ tay cô, gằn giọng:

“Thế thì em biết rồi, em đang muốn rời khỏi tôi có đúng không? Tôi buôn bán thứ gì, em hiểu không? Tôi đang phạm pháp, em hiểu không?”

Cô đanh giọng đáp:

“Nếu em muốn đi, anh có cho em đi không?”

Quả thật, cho dù cô có muốn hắn cũng không cho cô đi vậy thì cô lấy tư cách gì để phán xét hắn.

“Nhất định là không, vì em là Thương Thanh Cầm. Sinh ra để bên tôi.”

Trong khi tuyết đang rơi, mọi thứ cũng trở nên mờ ảo thì câu nói của anh lại rõ ràng và chân thật đến vậy.

Tối.

Hắn ôm chặt cô trong lòng, mà trong lòng cô lại như trống rỗng vô thường, chiều nay, khi ăn thịt, cô bị nôn. Sau đó cô không ăn gì được nữa. Từ đó tới giờ, ngoài nước, trong bụng cô chẳng có gì.

Mà cô có linh cảm, hình như cô mang thai rồi. Cô vẫn cứ đinh ninh như thế vì trước đây trong phim ảnh cô vẫn hay đề cập tới nghén, khi nghén người phụ nữ không ăn được gì, bị nôn khan.

Mà cô thì không muốn đề cập sự nghi ngờ của mình với hắn.

Đến sáng hôm sau, cô vẫn tiếp tục như thế, không em được gì, cơ thể cứ mệt lã đi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Hoắc Lam Tư ngồi trên ghế, nhìn vào tất cả màn hình điều khiển. Tín hiệu GPS nhấp nháy, giống như đang theo dõi ai đó, dấu đỏ di chuyển rất nhiều trên màn hình.

Mở cánh cửa ra, một người đàn ông bước vào, mái tóc đỏ quỷ dị trong bóng tối, một không khí u ám thoáng bị xua tan, với màu tóc đỏ của người đàn ông phút chốc trở nên tà mị.

“Chuyến hàng đó đã tới nơi!”

“Tốt!” Hoắc Lam Tư ngẩng đầu nhìn tấm hình trong tay, rồi là như lười nhác gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, vang lên âm thanh khô khốc trong không gian, như đồng hồ nhích từng giây, từng giây, kiên trì, nhẫn nại, u tối và tịch mịch.

Dưới ánh sáng ít ỏi của màn hình máy tính, khuôn mặt ấy càng thêm góc cạnh.

Người đàn ông sau lưng gật đầu đi ra, mái tóc màu đỏ như ngọn lửa của anh khiến cho cả hành lang bên ngoài như được rọi sáng.

--- ------ ------ ------ ------ ----

Nửa đêm, gió tuyết thổi qua khung cửa sổ đơn độc, lất phất như cánh hoa anh đào rơi.

Một tiếng nổ kinh hoàng phát ra, trong đêm tuyết, ngọn lửa như một con quái vật nuốt trọn một góc toà nhà lớn.

Mà trong khi, mọi người đều không hay biết vụ cháy đó.

Đến khi nơi vụ cháy xảy ra bốc lên cột khói cao ngất, Hải Đào và Dương Uy Vũ mới điều động người.

Mọi người túa vào toà nhà, tập trung tìm kiếm Trường Tư Mộ.

Trong đống đổ nát, Dương Uy Vũ thoát ra cùng Trường Tư Mộ khiến ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cột khói vẫn cao lên, nhiệt độ như trái ngược với nhiệt độ của những hoa tuyết đang bay kia. Hoa tuyết trắng vẫn quay tròn, rơi vào ngọn lửa rồi như tan biến, không còn một chút gì lưu lại, vang lên tiếng lách tách, cảm nhận ngọn lửa đang nuốt dần tất cả mọi thứ.

Khẽ nhìn xung quanh, Trường Tư Mộ mới hỏi:

“Thương Thanh Cầm đâu? Cô ấy vẫn chưa ra ngoài sao?”

Phút chốc ai cũng im lặng, mà sự im lặng đó khiến cho hắn phát run, căn nhà cháy lớn như vậy, khó khăn lắm hắn mới thoát ra được, còn cô, đến bây giờ vẫn chưa thoát được.

Không nghĩ ngợi được nhiều, hắn lao vào đám lửa.

Ngọn lửa thiêu đốt không khí lạnh lẽo bên ngoài, mà hiện tại, ai cũng như hít thở không thông, trong biển lửa, thấp thoáng bóng người.

Biển lửa mịt mù, Trường Tư Mộ như rẽ qua vô số cột cháy, đến chỗ Mạch Kha Kha.

Nhưng cô không có trong phòng. Hắn vừa tìm vừa gọi:

“Thanh Cầm. Em đang ở đâu?”

Nhưng ngoài tiếng lách tách của những vật cháy ra thì không còn gì khác, hắn bất chợt run rẩy, giống như năm ấy, Thương Thanh Cầm chảy rất nhiều máu trên đầu, cô run rẩy nắm lấy tay hắn, từng nhịp thở của cô, tới bây giờ hắn vẫn còn ám ảnh, giọng nói ấy, như khoét vào tim một lỗ thủng, rỉ máu.

“Kha Kha...”

Là lần duy nhất gắn gọi tên Mạch Kha Kha.

Một nỗi sợ hãi như sóng cuộn trào khiến hắn sợ hãi, hắn sợ mất cô, thực sự rất sợ.

Ngọn lửa đỏ rực như thiêu đốt, bập bùng theo tiếng gọi dập lửa như dồn dập, hắn chỉ chạy đi trong biển lửa, vừa đi vừa gọi tên cô, sự hoảng loạn như gặm nhắm lòng can đảm của hắn.

Khói chen vào phổi, vừa ngợp thở, vừa như đang bị rút đi chút sinh lực cuối cùng, Mạch Kha Kha ôm trên tay con cá heo nhồi bông, vội vã né tránh những mảnh lửa cháy đổ nát, cố tìm ra một lối thoát trong biểm lửa mênh mông, ngỡ như không còn một cơ hội nào nữa để thoát ra.

Choáng ngợp là cảm giác của cô lúc bây giờ. Từng đọc được rằng, trong một đám cháy, con người sẽ dần bị hút cạn tất cả sức sống, khói sẽ dần chèn vào phổi khiến cho con người không cách nào có thể thở được, con người sẽ không ngừng hi vọng được cứu thoát, nhưng đến lúc cảm nhận không còn một chút sinh khí nào con người sẽ thoi thóp mà nằm xuống nền đất, tuyệt vọng đau đớn, cảm nhận cơ thể chết dần chết mòn, ngọn lửa rồi sẽ gặm nhắm thân thể một cách trơ trụi.

Cô chút thấy rất nóng, mọi nơi đều rất nóng, cô hít thở khó khăn, cô chợt thấy phía trước mờ ảo, bước chân tới, hụt hẫng, ngã xuống một nơi rất cao, đau đến mức ngất đi được.

Những tiếng lách tách vang lên như đang cố tình đốt cháy niềm hi vọng của hắn, dùng khăn ướt bịt chặt mũi, tiếp tục đi đến hướng xa nhất của toà nhà.

Trong đám cháy lớn, dưới chân cầu thang, cô nằm sõng soài trên nền nhà.

Đôi mắt màu hổ phách chợt lướt qua, hắn vội vàng bế cô lên thoát khỏi đám cháy, qua mỗi lần những vật cháy nhỏ rơi xuống, hắn lại đỡ cho cô, cho tới khi ra khỏi cột cháy.

Ở nơi này ngay cảm một cái bệnh viện ra hồn cũng không có, hắn vội vã đưa cô lên trực thăng, bay thẳng về đại lục. Đúng lúc Đông Khanh vừa lái xe tới nơi, nhưng chưa kịp nghe lời nào từ hắn, trực thăng đã cất cánh.

Bỏ lại tất cả, hắn chỉ muốn níu giữ cô ở lại, bất kể cô xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.

--- ------ ------ ------ ------

Bác sĩ Trương đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, khi Trường Tư Mộ bế Mạch Kha Kha từ trực thăng đi vào thì bắt tay vào xem thương thể cho cô.

Quản gia nhìn thấy những chuyện diễn ra mà không ngừng run sợ. Cô chủ thì khắp mình là máu, chiếc váy ngủ bị cháy một vài góc, còn cậu chủ trên tay bị phỏng một mảng lớn, trong đôi mắt vẫn đỏ rực tia máu.

Hắn khẽ liếc nhìn cá heo ngồi bông trên nền nhà, lúc này hắn mới để ý thấy, đó là con thú bông mà hắn rất yêu quý, vì Thương Thanh Cầm trước đây rất thích con cá heo này. Mà từ lúc ở trong đám lửa hay ra ngoài, Mạch Kha Kha chưa từng buông nó ra, có lẽ lúc nãy quá vội mà Bác sĩ Trương đã ném nó đi. Mạch Kha Kha là đang tìm con thú bông của hắn, cô biết, nếu như mất con thú bông, hắn sẽ rất khó chịu.

Tuyết ngoài khung cửa vẫn rơi, từng bước đi của con người như lùi, càng tiến lại càng lùi, vừa mệt mỏi, vừa nản lòng.

Di chuyển trên tuyết thật sự rất khó khăn, vừa đi lại bị trượt lại, cái lạnh giá ăn sâu vào xương tủy, tê cứng, đến khi không còn sức lực di chuyển,.

Khi ý thức vẫn còn, cô thấy bụng dưới quặn đau, cô khẽ cất lời:

“Trường...Tư...Mộ...!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.