Trong kẻ hở của khoảnh khắc gần nhau đến thế, tâm khảm trở nên phảng lặng như mặt hồ vào thu, một chiếc lá rơi cũng khiến cô giật mình. Gần hắn đến vậy, mà cô không thể cảm nhận được gì từ hắn.
Lập đông
Toà thành trong tuyết rơi huyền ảo.
Mạch Kha Kha ngồi trên ghế yên tĩnh đánh đàn piano, Trường Tư Mộ bỗng đột ngột trở về, mà còn trông rất vội vã.
Hắn đi ngay lên lầu, cô chỉ kịp ngước nhìn theo.
Một lát sau Tôn Đông và Hải Đào cùng có mặt trong phòng khách.
Tôn Đông mở laptop ra, mở lên một thứ gì đó, Hải Đào bắt đầu mặt ủ mày chau không nói gì. Đợi khi Trường Tư Mộ từ trên lầu đi xuống, Hải Đào mới lên tiếng:
“Mọi thứ đều xong hết cả rồi, chuyến hàng lần này coi như toi rồi!”
Cô vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đàn.
Tiếng đàn chầm chậm, như tiếng mưa, tách biệt với không gian.
Sau khi Tôn Đông và Hải Đào rời khỏi, cô chợt có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng khi quay đầu lại, lại không thấy ai.
Cô bắt đầu đứng lên khỏi đó, đi vào căn phòng Trường Tư Mộ cất giữ vũ khí.
Cô thực cảm nhận được điều chẳng lành rất rõ ràng, một nguy hiểm nào đó khiến cô sợ hãi tột cùng.
Trong một tủ chứa đầy các loại súng, cô nhìn qua một lượt, cũng một lượt chạm qua những thứ vũ khí lãnh lẽo đó, cảm nhận truyền đến bàn tay, cô thực cảm thụ được âm khí của những thứ này. Mỗi loại có cách sử dụng khác nhau, tuy nhiên, chỉ cần bóp cò, một sinh mạng liền xa lìa ngay lập tức, những khẩu súng không có mắt, tột cùng nguy hiểm khôn lường.
Từng đọc qua trong một cuốn sách nghiên cứu về súng, cô biết rằng, muốn bắn được đạn qua khỏi súng không chỉ đơn thuần là bóp cò, mà còn là tra đạn vào nòng súng, nhiều loại súng khác nhau có kiểu tra đạn khác nhau. Mà cô chưa từng sử dụng súng, có thể sẽ bị lực đẩy của súng bật lại vô cùng nguy hiểm. Muốn sử dụng súng khi cấp bách, cô thực sự cần một khẩu súng thật nhẹ và nhỏ.
Cách cửa mở ra, Trường Tư Mộ nhìn thấy Mạch Kha Kha đang cầm một khẩu súng lên trên tay thì vội vã nước tới giật lấy, ném khẩu súng xuống đất, chợt run rẩy mà ôm lấy cô, lắp bắp nói câu gì đó, giống như: “Thương Thanh Cầm, em không được làm như vậy!”
Cô trong lồng ngực hắn khó hiểu hỏi:
“Tôi chỉ định nghiên cứu một khẩu súng thôi, không có ý làm gì cả!”
Hắn thực sự vô cùng sợ hãi, năm đó, khi hắn đưa viên thuốc phá thai cho Thương Thanh Cầm, cô không chịu uống, kích động mà rút khẩu súng của hắn đòi tự sát, lần đó Thương Thanh Cầm bắn trúng vào cánh tay mình, hắn vẫn nhớ cô chảy rất nhiều máu, từ đó hắn tuyệt đối không bao giờ cho người nào được chạm vào khẩu súng đó, cũng ít khi mang súng bên người dù biết như vậy lúc gặp nguy hiểm sẽ không có gì để tự vệ, nhưng hắn vẫn không bao giờ mang súng. Hơn nữa, người mà hắn trân trọng, đừng nên chạm vào súng.
Hắn ôm cô chặt tới mức làm cô khó chịu, trong sự yên tĩnh đó, cô chợt hiểu ra, chắc là trước đây, hắn thực không muốn nhìn thấy ai đó chạm vào những khẩu súng trong căn phòng này, hoặc Thương Thanh Cầm đã dùng những khẩu súng này làm bị thương ai đó và cả chính mình nữa.
Đáng thương cho một người, đáng thương cho một trái tim.
Sự ấm áp mà cô vẫn hằng cảm nhận được, giờ đây cảm nhận không thay đổi, nhưng có thứ gì đó chua xót vô cùng.
Hơi thở quẩn quanh, gắn bó không rời, tất cả đều đang ở đây, chỉ có điều, lòng người thấy như đang ở trong băng, lạnh lẽo.
“Anh dạy bắn súng cho tôi được không?” Cô hỏi.
Hắn ngạc nhiên:
“Tại sao muốn học súng?”
“Em muốn bảo vệ tượng đài Thương Thanh Cầm!”
“Em muốn bảo vệ chính em ư? Đã có tôi bảo vệ em rồi mà!”
Cô lắc đầu:
“Anh không bảo vệ được Thương Thanh Cầm đâu, chỉ có Mạch Kha Kha mới bảo vệ được cho Thương Thanh Cầm.”
Hắn chợt nhìn cô, trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ là cô đang khéo nói nói rằng: “Thương Thanh Cầm thực ra đã chết rồi!” Hắn là người rõ nhất. Nhưng có điều, hắn không muốn chấp nhận.
Hắn trầm tĩnh, cô biết hắn đang nghĩ gì, nghĩ về một bức tượng đài chứa đầy đau thương mất mát, mà hình dáng thì đã in sâu tới gắn liền vào tim. Khi Thương Thanh Cầm ở bên hắn, không có gì ngoài những đau thương mất mát, dằn vặt, ghen tuông...thực sự khiến hắn mệt mỏi.
“Khi nào anh đi Tam giác vàng, có thể đưa tôi theo được không? Vì anh đã hứa cơ mà, anh nói ở đó có rất nhiều hoa anh túc, màu đỏ, màu tím, màu trắng,..rất đẹp, đúng không?”
Hắn khẽ gật đầu.
Trong kẻ hở của khoảnh khắc gần nhau đến thế, tâm khảm trở nên phảng lặng như mặt hồ vào thu, một chiếc lá rơi cũng khiến cô giật mình. Gần hắn đến vậy, mà cô không thể cảm nhận được gì từ hắn.
--- -------//////--- ---------
Giống như lời hắn nói, hắn thực sự đưa cô đi trên một chiếc trực thăng riêng, mà theo cảm nhận của cô, cô chỉ mong được gặp Hoắc Lam Tư, yêu cầu anh ta hãy giúp cô, giúp cô đi thật xa khỏi Trường Tư Mộ, cứ như thế, ngày ngày giày vò nhau, cô không thể.
Trực thăng đáp xuống một bãi cỏ rộng lớn, khi cánh quạt ngừng quay, cô mới bước xuống theo sau Trường Tư Mộ.
Ra khỏi “cái lồng sắt” ấy, cô mới cảm nhận được sự thanh tịnh trong không khí ở đây.
Không giống như lần đầu cô ở đây, cảm giác bây giờ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đi bộ về hướng toà nhà lớn, cô càng nhìn thấy được căn biệt thư lớn này rất giống, giống kiến trúc cổ của Trung Quốc. Nhìn vô cùng truyền thống.
Đi theo sau Trường Tư Mộ vào căn nhà, cô mới để ý thấy căn nhà ngoài cô và hắn ra, không còn ai khác.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, mới đến đây nên cô còn không biết nên mua thức ăn ở đâu, định hỏi Trường Tư Mộ nhưng lại không nhìn thấy hắn ở đâu. Không ngồi chờ ai nữa, cô đi ra ngoài.
Bên ngoài trời khá tối, mà đèn thì không có, cô chỉ đi loanh quanh nhưng vẫn không biết đi đâu. Buổi tối sương xuống lạnh vô cùng, cô chỉ mới đi được một lát mà đã thấy rất lạnh nên lại quay trở về.
Về tới nhà đã nhìn thấy Trường Tư Mộ đang ngồi đợi cơm cô, cảm giác khi nhìn thấy hắn xem đồng hồ đợi cơm cô khiến cho lòng cô vui vẻ không ngờ, cảm giác như là một gia đình vậy.
Cô đi vào trong, nhìn hắn lém lỉnh, còn hắn thì dùng ánh mắt sắc lẹm liếc cô. Cô chợt bật cười, tiếng cười giòn tan, vô tư mà trước đây chưa từng có.
Ăn xong cơm, cô mới biết nữa cơm vừa rồi là do chính tay hắn vào bếp mới ngạc nhiên, hắn nấu ăn ngon đến thế, vậy mà lâu nay cô không hề hay biết.
Buổi tối, nằm một mình trong phòng, trời rét, cô bật dậy ôn chăn gối đi tìm phòng khác để ngủ, nhưng lúc đi ngang qua phòng của hắn, chợt dừng lại, suy nghĩ hồi lâu mới đi vào trong.
Trong phòng hắn bài trí y hệt phòng cô.
Cô nhìn qua một lượt rồi nhìn hắn đang yên tĩnh ngủ, bộ dáng tuy có chút lạnh lùng nhưng trông rất vô tư lự.
Khẽ đặt chăn gối xuống, nằm cạnh hắn, chỉ im lặng nhìn hắn thật lâu. Hắn thật đẹp, chiếc mũi, đôi môi, chân mày, vành tai...cô thấy lòng mình như êm dịu.
Gối đầu lên tay mình, cô nằm hít thở đều, đây là đơn giản duy nhất từ trước nay cô ở bên cạnh hắn.
Chỉ im lặng lắng nghe từng nhịp sống, thứ thuần phát nhất của con người, chỉ như vậy, xem như thấu hiểu.
Cô cựa nhẹ, hắn cũng chợt mở mắt. Dường như hắn chưa ngủ sâu, chỉ một động tĩnh nhỏ thôi cũng đủ làm hắn tỉnh giấc.
Hắn nhìn cô ngạc nhiên:
“Em làm gì ở đây?”
Trời lạnh khiến giọng nói của cô khàn đi:
“Trời lạnh nên...”
Hắn cười nhẹ:
“Vậy nên tự tìn vào phòng tôi?”
Cô cười, gật gật đầu.
Hắn không nói gì, kéo chăn đắp kĩ cho cô.
“Vì tới vội quá nên tôi vẫn chưa gọi người lắp lò sưởi, ngày mai lắp lò sưởi ngay, em có thể ngủ ở căn phòng đó.”
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng hắn trầm ấm lạ thường.
Cô gật đầu, nép vào lồng ngực hắn, cảm nhận bàn tay ấm áp của hắn ôm lấy eo mình, ôm chặt vai, đó là thứ cô thực sự cần, cô rất muốn cứ yên bình như thế, thuận hoà như thế, mà anh cũng sẽ không bao giờ thất thường.
Nhưng tan vỡ, cô nghe tiếng những mảnh thủy tinh vỡ nát, rốt cuộc anh đang ôm cô hay Thương Thanh Cầm?
Cô chợt nhớ lại lúc đầu, khi những kí ức ma quỷ kia chưa xâm lấn cuộc sống của cô, cô vẫn nghĩ mình rất yêu hắn, yêu với tư cách của một Thương Thanh Cầm, hi sinh và dũng cảm cho dù hắn là ai. Còn lúc này, cô là Mạch Kha Kha, với sự khác biệt to lớn, trong lòng cô như xuất hiện một tảng đá lớn ngáng đường.
Cá tính của cô, yêu một người, giữ một người, giữ không được thì sẽ buông, không hối hận, không tiếc nuối. Nhưng đối diện với Trường Tư Mộ, tất cả mọi thứ đều không thể rõ ràng.
Đêm rất dài, mà lòng người thì bộn bề cảm xúc.