Sau đó Lê Niên Ái xoay người lại như ban đầu, mắt hướng thẳng lên bảng tim vẫn còn đập mấy hồi.Đợi một chút lấy mấy giây bình tĩnh cô hồi tâm suy nghĩ lại, chàng trai vừa rôi có ngũ quan rõ ràng gương mặt tuy không được gọi là đẹp như mỹ nam hay minh tinh truyền hình nhưng cũng được coi như là dễ nhìn, Lê Niên Ái còn tự thắc mắc trong lòng tại sao học chung với nhau một tháng rồi mà đến bây giờ cô mới phát hiện sự tồn tại của cậu ta?
Dòng suy nghĩ của Lê Niên Ái bị gián đoạn bởi tiếng để cặp sách, cô ngước lên nhìn người bạn cùng bàn với mình.
Lê Niên Ái:“Sao cậu đi trễ thế?”
Cô bạn đứng trước mặt Lê Niên Ái thở mấy hơi liên tục, người bạn cùng bàn này chính là bạn cũ năm cấp 2 với cô tên là Tô Thanh Luyến, mặc dù năm cấp 2 cả hai điều không thân nhau cho lắm thậm chí là có phần đối địch với nhau nhưng khi lên cấp 3 lúc nhận lớp cả 2 điều không có bạn ghép bàn nên miễn cưỡng ngồi với nhau. Sau này ngồi chung với nhau thì phát hiện đối phương không xấu tính như bản thân vốn nghĩ nên càng ngày càng thêm thân hơn trước.
Thở xong vài hơi lấy lại tinh thần Tô Thanh Luyến đáp lại câu hỏi lúc nảy của Niên Ái:“Tớ dậy muộn”
Lê Niên Ái cũng không nói gì thêm, thuận miệng nhắc nhở vài câu:“Vậy sau này nhớ tranh thủ chút đừng để quá muộn“.
Tô Thanh Luyến:“Tớ biết rồi”
Tô Thanh Luyến được chọn làm lớp trưởng nên cũng bận rộn hẵng, phải chạy đôn chạy đáo lấy sổ đầu bài, tài liệu, kiểm sỉ số... nên cũng không nói được mấy câu với Niên Ái. Vốn dĩ định hỏi Tô Thanh Luyến về cậu bạn ở góc lớp nhưng xem ra bây giờ vẫn chưa thích hợp nên Niên Ái đành chờ cơ hội khác.
Thoáng chốc một tiếng *tùng vang lên báo hiệu cho vào học, tất cả học sinh đã ổn định chỗ ngồi chờ giáo viên vào lớp lúc này Niên Ái mới có cơ hội kéo Tô Thanh Luyến lại hỏi hang một số chuyện.
Lê Niên Ái:“Này Thanh Luyến, tớ hỏi cậu một chuyện”
Tô Thanh Luyến:“Hả? cậu muốn hỏi gì?”
Lê Niên Ái:“Cậu bạn ngồi ở cuối dãy 4 trong góc là ai vậy?”
Tô Thanh Luyến nhìn sơ qua một cái nhanh nhẹn trả lời:“Cậu ấy à? Cậu ấy tên là Trần Định Ngôn tổ trưởng tổ 4 tuần nào cũng đứng lên báo cáo tình hình học tập của tổ mà? Cậu vậy mà lại không biết cậu ấy sao?”
Lê Niên Ái:“Trước giờ sinh hoạt lớp tớ toàn mang mấy quyển văn mẫu ra xem đâu có để ý đến mấy cậu làm gì”
Tô Thanh Luyến:“Những bạn học khác cậu không biết tên không nhớ mặt đã đành, đến cả Trần Định Ngôn cậu cũng không nhớ, cậu ấy chẳng phải lần trước đã giải được bài tập toán mà cả lớp không ai giải được sao?”
Lê Niên Ái sực nhớ ra:“Cậu nói tớ mới thấy có ấn tượng đôi chút”
Tô Thanh Luyến:“Cái gì mà ấn tượng đôi chút, lần đó Định Ngôn còn được hẵng con 10 chấn động cả lớp, gần đây tớ có phát vài bài kiểm tra thấy điểm của cậu ấy cũng rất cao”
Lê Niên Ái nhìn Tô Thanh Luyến ánh mắt ngờ vực:“Giỏi lắm à?”
Tô Thanh Luyến đáp lại cô với ánh mắt ngưỡng mộ:“Không phải giỏi mà là cực kì giỏi”
Nói đến đây thì giáo viên ngoài cửa bước vào, câu chuyện cũng từ đó mà kết thúc mọi người điều tập trung vào bài giảng của giáo viên.
Không hiểu từ lúc nào cậu bạn tên Định Ngôn kia lại chiếm hết lấy tâm trí của cô, dù chưa từng nói chuyện nhưng lại mang cho cô một cảm giác thân thuộc an toàn và có phần vững chắc. Suy nghĩ của một thiếu nữ 15 16 tuổi thì có gì là đặc biệt, chỉ cần thấy ưa nhìn thì liền nhớ rất lâu mặc dù không biết đó là loại cảm xúc gì mọi thứ cứ giống như làn gió của mùa đông mang chút hơi lạnh kéo qua rồi vụt bay mất.
Một Tuần Sau.
Sau lần chạm mặt đó thì cả 2 cũng không có cơ hội nào để chạm mặt nhau cả, trong một tuần qua Lê Niên Ái cũng đã dần phôi phai đi cảm xúc của cái nhìn lần đó, tựa hồ chỉ như là cảm giác mới lạ của một người cô chưa từng gặp mặt mang tới.
Đầu tuần này là có lịch trực lớp mới, Lê Niên Ái không nhanh không chậm lấy điện thoại mở lên xem lịch trực lớp của mình. Đập vào mắt Lê Niên Ái chính là tên của cô và Trần Định Ngôn kế sau đó là Thạch Nhất Trung (bạn thân Trần Định Ngôn). Chân mày Niên Ái có hơi giật giật một chút, trong lòng có chút xáo trộn vậy mà lại trực chung với cậu ấy.
Sau tiết học kết thúc tất cả các bạn học khác ra về còn ba người ở lại quét lớp và lau bảng. Thạch Nhất Trung là người hoạt bát nên nhanh nhẹn phân công rõ ràng.
Thạch Nhất Trung:“Cậu là Niên Ái có đúng không?”
Niên Ái còn chưa kịp phản hồi thì Nhất Trung lại nói tiếp:“Cậu lau bảng, tớ và Định Ngôn quét lớp được không?”
Niên Ái khẽ gật đầu rồi đến gần bục giảng cầm giẻ lau bắt đầu công việc của mình. Định Ngôn và Nhất Trung thì đi lấy dụng cụ lao động, chốc lát sau thì quay lại cùng cô vệ sinh lớp.
Cặp bạn thân này rất kì quái, Nhất Trung hoạt bát bao nhiêu thì Định Ngôn trầm lặng bấy nhiêu. Không đến hai phút sau khi cầm chổi thì Nhất Trung liên tục hỏi cô không ngừng.
Nhất Trung:“Niên Ái cậu ở đâu vậy?”
Niên Ái ậm ừ một lát thì lên tiếng:“Khu phố số 5”
Nhất Trung:“Tớ thì ở khu số 2, Định Ngôn cũng vậy”
Niên Ái:“um”
Nhất Trung:“Cậu ở khu phố số 5 sao không thi vào trường phổ thông Mạc Xuyên mà lại thi vào Hoài An”
Niên Ái:“Mạc Xuyên không tốt bằng Hoài An”
Nhất Trung:“Nếu cậu muốn trường tốt thì có thể thi vào Quảng Hà mà?”
Niên Ái:“Tốt quá tớ thi không nổi”
Nhất Trung:“Ra là vậy”
Nhất Trung lại tiếp tục nói nhưng lúc này chuyển hướng qua Định Ngôn:“Này Định Ngôn tối nay anh em có kèo solo mày có định đi không?”
Định Ngôn giọng trầm lắng ổn áp đáp:“Chắc là không đâu tao bận rồi”
Nhất Trung:“Nữa đêm nữa hôm, mày bận cái gì?”
Định Ngôn:“Bận hẹn hò”