Không còn là một cô gái yếu đuối khóc lóc lúc nảy, Tuệ Mai hiện tại ngồi trước mặt Niên Ái như một cô gái tràn đầy sự tham vọng, mưu đồ và xảo quyệt. Điều này cũng không là gì bất ngờ với Niên Ái vì có một người cha như thế đứa con ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Niên Ái không hề nhượng bộ, cô ta làm ra dáng vẻ thế nào, Niên Ái làm gấp đôi thế ấy:“Quá khen rồi”
Phong thái ung dung không lo sợ của Niên Ái lại vô thức khiến cho thâm tâm Tuệ Mai thấp thỏm mấy phần, Tuệ Mai thừa biết từ khi còn đi học cô ta vốn đã không phải là đối thủ với Niên Ái về khoản miệng lưỡi.
Tuệ Mai:“Không vòng vo nữa, tôi khuyên cậu nên tránh xa Định Ngôn ra đi”
Niên Ái giở giọng khinh bỉ:“Ha, nếu là lời khuyên thì tôi từ chối tiếp nhận được không?”
Tuệ Mai trừng mắt:“Vậy nếu như tôi ép buộc cậu thì sao?”
Niên Ái tay chống lên càm:“Ồ, vậy thì cậu có tư cách gì để ép buộc tôi?”
Tuệ Mai ngã dựa người vào ghế, cô nàng khoanh tay lại:“Tôi biết gần đây cậu đang bận rộn về chuyện xuất bản sách”
Tuệ Mai:“Với quy mô của công ty ba tôi, muốn cấm sóng một tác giả như cậu thì chắc không khó đâu nhỉ?”
Cô ả Tuệ Mai này lại dám dùng chuyện xuất bản sách để đối phó với Niên Ái, nhưng cô ta sẽ không thể nào ngờ được từ lúc cô ta thuê người lấy ảnh Niên Ái thì Tuệ Mai vốn đã thua cuộc trong chuyện đánh đổ sự nghiệp cô rồi.
Niên Ái không biểu lộ tâm tình nào lên mặt, vẫn cứ ung dung như thế:“Oh, Nhạc Tiểu Thư làm tôi bất ngờ nhỉ?”
Niên Ái:“Nếu như cô có thể ngăn cản chuyện đó thì còn phí tiền cho người săn ảnh tôi rồi phí công tạo dựng scandal cho tôi làm gì?”
Niên Ái giương mắt nhìn thẳng vào cô ta:“Tiểu thư cô đây là chê ba mình có quá nhiều tiền sao?”
Danh xưng Nhạc Tiểu Thư là đang muốn mỉa mai Tuệ Mai, còn chuyện tiền bạc là đang muốn nói móc về số tiền lúc trước ba cô ta đã bán vật tư ra ngoài. Nhạc Tuệ Mai vốn là người thông minh, nghe qua được cũng có thể hiểu được ý của Niên Ái là đang ngấm ngầm nhắm đến điều gì.
Tuệ Mai không thể giở được mánh khóe bên chỗ công việc Niên Ái được nữa, vậy chỉ còn cách đánh vào người cô yêu thương nhất thôi.
Tuệ Mai:“Vậy nếu không là cô mà là Định Ngôn thì sao nhỉ?”
Bây giờ Niên Ái nên khen cô ta điềm tĩnh lắm hay là chê cô ta ngu dốt hết chỗ nói đây? Cô ta nghĩ Định Ngôn chính là cái thóp duy nhất của Niên Ái đấy à? Thực chất cô ta đã sai hoàn toàn, Định Ngôn không phải cái thóp của cô mà là chỗ dựa cho Niên Ái. Tuệ Mai đã mang Định Ngôn ra hù dọa chứng tỏ trong lòng cô ta đã hết đường lui rồi.
Niên Ái không nói gì, những tưởng đã thật sự chế ngự được Niên Ái, cô ta đắc chí nói tiếp:“Nếu như tôi không thể đánh đổ được cô, vậy thì chỉ còn Định Ngôn thôi”
Niên Ái cười khẩy:“Nhạc Tiểu Thư chắc là quên tôi ngoài là sinh viên năm 4 còn là Arrebol trong tay có một fanpage hơn 1 triệu người theo dõi nhỉ?”
Niên Ái đảo mắt xuống nhìn vào ngón tay mình rồi nói tiếp:“Hơn 1 triệu lượt theo dõi đúng thật là không có gì nhiều cả”
Niên Ái cố tình dừng lại 1 khoảng, ngước mắt lên rồi mới lại nói:“Nhưng nếu như hơn 1 triệu người đó tràn vào công ty của Ba Nhạc Tiểu Thư đây đánh giá 1 sao”
Niên Ái hạ giọng:“Thì tôi không chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu”
Tuệ Mai cứng họng, nhất thời không kìm chế được cảm xúc, tức tối thốt lên:“Niên Ái, cô...”
Sức mạnh của cư dân mạng lớn thế nào thì cả hai người họ điều hiểu rất rõ.Niên Ái nói đúng, hơn 1 triệu lượt theo dõi thì cũng chả là bao so với cái đất nước mấy trăm triệu dân nhưng cứ hễ 1 người thấy bài viết rồi chia sẻ về trang cá nhân của mình thì con số đúng là không thể tưởng tượng nổi. Tuy Niên Ái không phải là minh tinh nhưng để được cái danh Bạn Tâm Giao Của Giới Trẻ thì đúng là không thể xem thường được rồi.
Niên Ái chống tay, nhẹ nhàng đứng lên sau đó lấy túi xách của mình mang lên vai, vẫn cái khí thế ung dung khiến Tuệ Mai tức điên đó:“Tôi thấy biểu cảm của cô hiện tại không phù hợp với danh Nhạc Tiểu Thư của một công ty xây dựng lớn đâu”
Niên Ái:“Tôi cũng không muốn nói nhiều với cô, chỉ cần cô không chạm đến tôi thì tôi đảm bảo những chuyện bỉ ổi mà gia đình cô đã làm sẽ không ai phát hiện cả”
Niên Ái:“Nhưng nếu để tôi phát hiện ra cô làm gì đó tổn hại đến tôi và người xung quanh tôi”
Như nghiền những chữ cuối:“Tôi nhất định không để cô sống yên ổn như hiện tại đâu“.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục |||||
Cơ mặt giản ra, Niên Ái xoay đi không quên nói 2 chữ:“Chào cô”
Trong sự tức giận của người đối diện, Niên Ái hờ hững rời đi. Không biết đã thật sự chọc điên Tuệ Mai hay chưa nhưng sắc mặt của cô ta hiện tại không khác gì như đang bị gậy ông đập lưng ông. Trước nay Niên Ái vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng không phải lúc nào cũng nhẫn nhịn, có những chuyện sẽ tốt hơn khi mình chọn cách phản kháng lại thay vì nhẫn nhịn chịu đựng.
Thừa biết Tuệ Mai quay về đeo bám Định Ngôn mấy tháng nay sẽ không có gì tốt đẹp nhưng nghĩ mãi Niên Ái vẫn không thể hiểu được tại sao cô ta lại muốn ngán chân Định Ngôn, những chuyện năm xưa ba cô ta gây ra không đủ để cô ta cảm thấy ăn năn dùm ba mình hay sao?.
Niên Ái bước ra khỏi quán cà phê, đúng lúc xoay mặt sang trái vô tình thấy hình dáng của Định Ngôn ở gần đó. Định Ngôn đi dần đến chỗ cô đang đứng, nói là đi nhưng giống như đang chạy bước nhỏ hơn.
Đến được chỗ cô, Định Ngôn thở ra mấy hơi mệt nhọc:“Em đi đâu vậy?”
Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh dường như là vừa chạy đi tìm cô thì phải, Niên Ái nhìn anh rồi đáp:“Em vô tình gặp một người bạn nên vào đây uống nước nói chuyện”
Gặp bạn? ở gần đây thì cô có bạn gì chứ? trong lòng Định Ngôn có chút khó hiểu, mắt anh liếc vào phía trong quán. Vì quán được dựng bằng cửa kính trong suốt nên khi nhìn vào có thể thấy ở bên trong. Rất nhanh anh đã biết được người cô gặp mặt là ai.
Định Ngôn:“Em nói chuyện với Tuệ Mai à?”
Biết sẽ không giấu được anh, Niên Ái nhẹ gật đầu. Định Ngôn lại hỏi:“Cô ta đã nói gì với em?”
Cứ đứng trước cửa quán cà phê nói chuyện thế này cũng không hay, Niên Ái khoát tay anh:“Đừng hỏi nữa, em sắp đói đến ngất xỉu rồi này”
Niên Ái:“Chúng ta tìm một quán cơm, vừa ăn vừa nói sau nhé”