Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 97: Chương 97: Nói Rõ




Ngày Hôm Sau

Xế chiều, Niên Ái ngồi ở một góc trong một tiệm bánh ngọt, mắt cô chăm chú vào màn hình máy tính, tay liên tục thành thạo gõ bàn phím. Vì chỉ còn mấy tháng nữa là ra mắt tác phẩm đầu tay vậy nên Niên Ái cũng đã tự động tăng thêm thời gian làm việc của mình lên mức tối thiểu.

Vì hôm nay là mùng 3 có thể là mọi người vẫn còn cùng gia đình quây quần bên nhau nên trong tiệm cũng khá là vắng khách. Niên Ái đã ngồi đây 2 tiếng đồng hồ, thi thoảng cô sẽ ăn một ít bánh ngọt, Niên Ái rất thích đồ ngọt, đồ ngọt khiến cô bớt căng thẳng hơn thậm chí truyền cho cô nhiều năng lượng tích cực.

*Cạch, tiếng đĩa đặt xuống mặt bàn làm cho cô có chút giật mình, Niên Ái ngước mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Dịch Mộc Lăng:“Sư tỷ, trùng hợp quá chị cũng đến đây ăn bánh ngọt à?”

Niên Ái nhìn thấy Dịch Mộc Lăng, người như hóa đá không thể thốt nên lời. Không phải đấy chứ, tại sao lại gặp cậu ta ở đây? Có phải kiếp trước cô có thù với ông tơ bà nguyệt đúng không? đến tết cũng không chịu tha cho cô.

Dịch Mộc Lăng nhìn thấy phản ứng của cô cũng đoán được phần nào suy nghĩ trong lòng cô hiện tại, tuy vậy cậu ta vẫn không quan tâm mà hỏi tiếp:“Em ngồi đây được không ạ?”

Cậu đã đặt đĩa bánh của cậu xuống bàn của tôi bây giờ tôi bảo cậu đừng ngồi có được không? Niên Ái lòng thầm cảm thán, nhưng vì tính lịch sự cô vẫn đồng ý:“Được, cậu ngồi đi”

Dịch Mộc Lăng kéo ghế ngồi xuống, miệng luyên thuyên không ngừng:“Em không ngờ là chị lại thích ăn bánh ngọt đấy”

Niên Ái tiếp tục làm việc:“Chị là con người thích đồ ngọt cũng thường tình thôi mà”

Dịch Mộc Lăng:“Nhưng mà phải công nhận đồ ngọt ở đây ngon thật, em ăn ở rất nhiều chỗ chỉ có ở đây là ngon nhất”

Niên Ái thản nhiên:“Ừm”

Dịch Mộc Lăng tò mò:“Chị à, chị đang làm gì thế?”

Niên Ái:“Làm một số việc thôi”

Dịch Mộc Lăng nhìn xung quanh rồi lại hỏi:“Chị không đi cùng bạn trai ạ?”

Niên Ái:“Anh ấy về Nam Lĩnh 2 ngày nữa mới quay lại”

Dịch Mộc Lăng:“Nam Lĩnh?”

Dịch Mộc Lăng:“Hình như chị cũng ở Nam Lĩnh”

Niên Ái:“Ừm, chúng tôi là bạn học cấp 3”

Dịch Mộc Lăng ngạc nhiên:“Oh”

Dù là biết cô và anh là bạn học cấp 3 nhưng thông tin này không hề quan trọng, cái quan trọng chính là cậu ta có 2 ngày để tiếp cận Niên Ái mà không có bạn trai cô bên cạnh.

Dịch Mộc Lăng:“Sư Tỷ, em hỏi chị cái này có được không?”

Niên Ái:“Được, cậu hỏi đi”

Dịch Mộc Lăng:“Ngày mai chị có rảnh không?”

Niên Ái ngừng lại động tác, mắt ngước nhìn cậu ta:“Cậu hỏi làm gì?”

Dịch Mộc Lăng:“À, em thấy gần kiến túc xá của trường mình có rất nhiều cảnh đẹp”

Dịch Mộc Lăng:“Em muốn mời chị cùng em đi xem”

Niên Ái lại tiếp tục ngước xuống làm việc:“Chị không rảnh”

Dịch Mộc Lăng hỏi tiếp:“Vậy hay là chị hẹn giờ đi, khi nào chị rảnh thì mình đi”

Niên Ái:“Ngày nào cũng bận, bận từ sáng đến tối, tối rảnh thì lại bận đi ngủ rồi”

Lời nói Niên Ái rất thẳng thắn đến kẻ ngốc cũng nhận ra đây là không muốn đi, Dịch Mộc Lăng thở ra:“Haizzzz”

Dịch Mộc Lăng:“Chị à, chị đừng lạnh nhạt với em như vậy có được không?”

Lạnh nhạt? Niên Ái thừa biết cậu ta thích mình mà còn dây dưa vậy thì cô đến cả cầm thú cũng không bằng, vừa khiến Dịch Mộc Lăng hi vọng chờ đợi vừa làm cho Định Ngôn có cảm giác bất an, có cảm giác bị phản bội.

Niên Ái kéo màn hình máy tính xuống, nghiêm túc nhìn thẳng về phía Dịch Mộc Lăng:“Mộc Lăng, chị ngoài là học tỷ của cậu chị còn là Arrebol”

Niên Ái:“Chị thừa biết cậu đang có cảm giác như thế nào với chị và chị cũng thừa hiểu loại cảm giác này thế nào vì chị cũng từng trãi qua loại cảm giác này”

Niên Ái:“Nhưng cậu biết chị và cậu khác nhau ở chỗ nào không?”

Dịch Mộc Lăng lắc đầu, Niên Ái lại nói tiếp:“Khác ở chỗ nếu như người chị thích đi thích người khác chị sẽ cam tâm tình nguyện buông tay”

Dịch Mộc Lăng tối mặt lại, tay nắm lại thành quyền:“Nhưng em không buông được”

Niên Ái:“Chị biết loại tình cảm này khó lòng mà buông được nhưng mà nếu cậu thật sự thương một người điều cậu muốn thấy nhất là gì?”

Niên Ái:“Là hạnh phúc”

Khoảng không rời vào tĩnh lặng, Niên Ái uống 1 ngụm nước rồi tiếp tục nói:“Bạn trai chị đã có lần nhắc tới cậu với chị”

Dịch Mộc Lăng giật mình, giương mắt nhìn cô:“Thật ạ?”

Niên Ái:“Ừm, anh ấy còn vì cậu mà tự ti về bản thân mình”

Niên Ái:“Anh ấy tự động thấy bản thân không tốt bằng cậu”

Dịch Mộc Lăng nhỏ giọng:“Vậy ạ?”

Niên Ái:“Đúng vậy”

Niên Ái:“Khó khăn lắm bọn chị mới có thể đến với nhau, có thể trong quá khứ anh ấy không hoàn hảo giống như những người con trai khác nhưng trong mắt chị trước giờ anh ấy là người chị muốn bên cạnh nhất”

Niên Ái:“Chị không muốn anh ấy cảm thấy không an toàn khi ở bên chị”

Niên Ái:“Sự yêu quý của em, chị xin nhận nhưng mà tất cả tâm tư tình cảm của chị đã đặt ở chỗ anh ấy”

Niên Ái:“Mãi mãi cũng không thể dứt ra được”

Niên Ái:“Cậu rất tốt, đừng ôm hi vọng với chị nữa sẽ không có kết quả”

Niên Ái:“Mộc Lăng, chị mong cậu sau này sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

Nói hết câu Niên Ái kéo túi xách lên mang vào, cô ôm máy tính vào lòng rồi đứng lên. Khi đi đến chô Mộc Lăng, cô đứng lại khẽ nói.

Niên Ái:“Cảm ơn cậu vì đã thích tôi, xin lỗi cậu vì tôi không thể đền đáp tình cảm này của cậu, hãy luôn tiến về phía trước, tôi tin chắc có người vẫn luôn chờ cậu ở tương lai, nhưng rất tiếc người đó không phải là tôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.