Tôi Thua Rồi
Tôi Thua Rồi
Tôi Thật Sự Thua Rồi Sao?
Niên Ái dùng 2 tay ôm chặt mặt mình, nước mắt từ kẽ tay chảy xuống sàn nhà. Miệng Niên Ái rất đắng, tim đau nhói từng cơn, tình cảm hơn một năm nay những tưởng sẽ đơm hoa kết trái bây giờ thì giống như một bãi chiến trường đổ nát vụng vỡ.
Tại sao ông trời lại muốn trêu chọc cô như vậy? Rõ ràng là cậu ấy không thích cô vậy tại sao phải tỏ ra là thích cô, hay đơn giản những hành động kia đối với Định Ngôn là bình thường còn cô thì ảo tưởng, ảo tưởng Định Ngôn thích mình, ảo tưởng bản thân trong lòng cậu ấy là bất di bất dịch.
Niên Ái thấy thật buồn cười cho bản thân mình, vì một người Niên Ái muốn từ bỏ cả ước mơ, vì một người Niên Ái liều mình học ngày học đêm không quản cực khổ đến cuối cùng cũng chỉ là do cô tự mơ mộng, tự biên tự diễn.
Niên Ái lê bước về phía phòng tắm, cô ngâm mình trong dòng nước lạnh đến thấu xương. Niên Ái muốn dội rửa bản thân mình thật kỉ thật sạch sẽ, cô muốn dội đi tất cả loại khó chịu, đau khổ này nhưng ngâm mãi, rửa mãi thì cũng vẫn vậy nước mắt thì vẫn cứ rơi dù cô có lau bao nhiều lần đi nữa những dòng nước mắt ấy vẫn không hề dừng lại.
Niên Ái cứ như vậy mà ngâm đến 1 tiếng đồng hồ, khi cảm thấy sinh lực trong cơ thể kiệt quệ Niên Ái lau khô người rồi bước ra ngoài nằm lên giường. Niên Ái kéo chăn trùm kín người lại, đầu óc mơ hồ miên man.
Bà Lệ Chi để ý thấy con gái lâu quá không xuống ăn cơm liền đi lên phòng kêu cô xuống.
Bà Lệ Chi đứng ngoài cửa:“Niên Ái con tắm xong chưa sao không xuống ăn cơm”
Niên Ái giật mình, kéo giọng thản nhiên xen lẫn chút mệt mỏi:“Lúc chiều con có ăn rồi, con mệt quá ngủ luôn không ăn đâu ạ”
Bà Lệ Chi cũng như hiểu được sự mệt mỏi trong giọng nói của cô đành trả lời:“Vậy thôi được, con ngủ sớm đi”
Bà Lệ Chi rời đi, Niên Ái cắn chặt tay không để tiếng nấc của cô vang ra ngoài nước mắt chảy ước khắp cả gối. Với một thiếu nữ 17 tuổi nổi đau này vốn là chuyện không hề nhỏ để vượt qua. Giống như Niên Ái dành rất nhiều thời gian để nuôi dưỡng một cái cây nhưng đến khi có quả thì lại bị người khác chặt bỏ.
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, Niên Ái rà khắp chăn vơ được chiếc điện thoại, nước mắt vẫn còn rơi. Tay cô rung rung mở điện thoại ra, đầu dòng là tin nhắn của Quang Vỹ nhắn đến.
Quang Vỹ:[Hey! chị yêu, chị về chưa?]
Niên Ái:[Về rồi, chị mày bận có chuyện gì nói sau]
Niên Ái vừa định ngắt máy thì Quang Vỹ đã rất nhanh nhắn lại:[Chị khoang đã, ngày mai là sinh nhật Định Ngôn tụi em định ghé vào quán bar nhỏ cách trường 2km tổ chức sinh nhật cho cậu ấy]
Quang Vỹ:[Chị có muốn đi cùng không?]
Niên Ái:[Không rảnh, không hứng thú]
Quang Vỹ:[Chị đừng tuyệt tình vậy chứ, dù gì Định Ngôn cũng cùng team anh em chúng ta mà?]
Niên Ái:[Ngày mai chị còn phải đi học thêm]
Quang Vỹ:[Thì chị nghĩ một hôm cũng có chết ai đâu?]
Niên Ái:[Không được, phí tiền]
Quang Vỹ gửi cho cô một cái icon bất lực kèm theo dòng tin nhắn:[Mai mà chị không đi em không thèm để ý đến chị nữa]
Niên Ái:[Khỏe]
Quang Vỹ gửi cho cô mặt khóc, Niên Ái trực tiếp tắt điện thoại rồi quẳng sang một bên. Không phải là cô không muốn đi, nhưng nếu đi thì sẽ càng lúng càng sâu không thể thoát ra nhưng nếu không đi thì tình bạn này vẫn sẽ vậy chứ?
Niên Ái có phần xiu lòng nhưng trong đầu lại xuất hiện những lời nói lúc sáng của Thanh Luyến và thêm những chuyện Quang Vỹ nói với cô trong buổi học. Niên Ái lại càng thêm đau khổ, cô không biết nên làm sao đi không được lùi cũng không xong, bản thân chẳng khác gì một dây đàn bị kéo căng chỉ cần ai đó gãy mạnh liền đứt.
Trạng thái cơ thể rơi vào mơ mơ hồ hồ, trong đầu cô hiện lên mấy con số 04/03 sinh nhật Định Ngôn rồi bản thân không còn chút sức lực nào để suy nghĩ nữa mắt nhắm nghiền cơ thể rơi vào hư vô.
Sáng hôm sau, trước khi đi học Niên Ái đặt biệt mang thêm một túi đồ nữa. Gương mặt vẫn ủ rủ như vậy mắt có hơi xưng lên một chút do hôm qua đã khóc rất nhiều. Niên Ái chạy vội ra ngoài, bà Lệ Chi hỏi to.
Bà Lệ Chi:“Không ăn sáng à con?”
Niên Ái vừa mang giày vừa đáp:“Không ạ, hôm nay con đi học sớm có việc ra chơi có sẽ xuống căn tin trường ăn sau ạ.”
Nói rồi cô chạy ra ngoài lấy xe một mạch chạy thẳng đến trường, bà Lệ Chi nói gì cô cũng không nghe rõ nữa nhưng dường như đại khái là kêu cô nhớ ăn uống đầy đủ.
TRƯỜNG PHỔ THÔNG HOÀI AN.
Hôm nay có vẻ cô đi học khá sớm, khi vào lớp thì cũng chỉ có 3 4 người. Quang Vỹ thì thường cũng đi học rất sớm, cô vừa vào thì Quang Vỹ đã vào từ trước rồi.
Quang Vỹ:“Hôm nay mặt trời mọc hướng nào thế? bà chị của tôi lại đi sớm vậy?”
Niên Ái ngồi vào chỗ:“Mọc trên đầu mày đấy”
Quang Vỹ cười cợt:“Làm gì có”
Niên Ái không nói gì nữa, Quang Vỹ lại bắt đầu vào chủ đề chính:“Chị à, chuyện lúc tối em nói với chị”
Niên Ái để túi đồ mình mang riêng vào trong học bàn, trực tiếp nói:“Không đi”
Về chuyện này Niên Ái đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ cần đưa quà cho Định Ngôn là được Niên Ái không đi mới là cách tốt nhất để cô tự mình cắt đứt tình cảm này.
Quang Vỹ:“Sao chị lại không đi”
Niên Ái:“Chị mày bận lắm, đâu có rảnh rang như mày suốt ăn ngày chơi”
Quang Vỹ:“Chị không đi Định Ngôn buồn lắm”
Niên Ái:“Mấy năm trước không có chị cũng đâu thấy cậu ta buồn, năm nay không có chị thì cũng có thêm bớt gì đâu mà buồn”
Quang Vỹ:“Nhưng mấy năm trước đâu có giống”
Niên Ái:“Vậy năm nay giống à?”
Được một lúc, Định Ngôn và Nhất Trung cũng đã vào. Khi Định Ngôn đi ngang chỗ của Niên Ái, cô nhỏ giọng khẽ kêu.
Niên Ái:“Này Định Ngôn”