Máy bay cất cánh lên bầu trời cao, ẩn mình trong mây
trắng.
Những tòa nhà trùng điệp cao chọc trời cũng dần dần bé
lại mãi cho đến khi bị những đám mây che khuất.
Trong khoang hạng nhất, một người con gái khí chất
thanh lịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những đám mây được phủ lên
ánh vàng kim của mặt trời, cô thở dài thật nhẹ.
Cô tên Tô Thâm Nhã, một người phụ nữ vô cùng kiêu
ngạo. Đương nhiên, cô cũng có cái vốn để mà có quyền kiêu ngạo.
Bàn về xuất thân, cô là con gái của một thương nhân
giàu có nào đó ở Đài Loan, xuất thân hẳn là cao quý.
Bàn về tài năng, cô tốt nghiệp Đại học Cambridge, hiện
nay đang làm trợ lý quản lý cho một công ty truyền thông tại Anh.
Bàn về nhan sắc, cô có vóc người cao gầy, khí chất
thanh lịch, mắt ngọc mày ngài, nước da trắng mịn như tuyết...
Thế nhưng khi đứng trước mặt một người, cô hoàn toàn
mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo vốn có của mình.
Tô Thâm Nhã chớp chớp hàng mi cong dài, sâu nặng liếc
nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, anh thoải mái tùy ý, nhưng lại
không hề mất đi sự hoàn mỹ. Anh đang tập trung tinh thần nhìn tập tài liệu trong
tay, khuôn mặt khôi ngô khiến cô có nhìn trăm lần cũng không thấy chán, lại
thêm anh có một đôi mắt sâu thẳm giấu kín mọi suy nghĩ, đừng nói gì người khác,
ngay cả Tô Thâm Nhã đã quen biết với anh nhiều năm cũng không có cách nào khám
phá được thế giới nội tâm của người ấy.
Anh tên gọi Anthony, tên Tiếng Trung là An Nặc Hàn.
Vừa bước chân lên máy bay, anh đã bắt đầu xem báo cáo,
không hề nói bất kỳ lời nào với cô, thậm chí cũng chẳng hề có trao đổi ánh mắt.
Nếu như không phải do nguyên nhân va chạm trong tầng khí lưu làm máy may lắc
lư, An Nặc Hàn quay sang hỏi cô đã thắt chặt dây an toàn chưa, thì cô đã suýt
nữa cho rằng người đàn ông này đã quên mất sự tồn tại của cô.
Chẳng còn cách nào khác, An Nặc Hàn, người cũng tựa
như tên, an tĩnh, lạnh lùng, tựa như băng lạnh ngàn năm.
Tô Thâm Nhã mãi mãi cũng chẳng thể nào quên hình ảnh
lần đầu tiên cô gặp An Nặc Hàn khi cô vẫn còn đang học tại Cambridge.
Ngày đó cô bị một người con trai mà cô đã nhiều lần cự
tuyệt tới quấy rầy, cô làm thế nào cũng không dứt được khỏi hắn. Vừa lúc đó An
Nặc Hàn đi tới từ phía đối diện, lặng lẽ liếc nhìn hai người, cô nhìn anh cầu
cứu.
Một cách hoàn toàn bất ngờ, anh nhấc chân, một thế đá
cực kỳ hoàn mĩ, khẽ nghe thấy có tiếng rên rỉ của ai đó. Đến lúc Tô Thâm Nhã
cúi đầu mới phát hiện ra người con trai quấy rầy mình đã ôm đầu ngã trên mặt
đất.
Đợi đến khi cô khôi phục tinh thần từ trong sự kinh
hoàng, An Nặc Hàn đã đi thật xa mất rồi. Cô có cảm giác đồng phục màu xanh của
Đại học Cambridge được mặc trên người anh lại mang hơi hướng của một người đàn
ông Trung Hoa trầm tĩnh.
Bắt đầu từ ngày đó, cô đã say mê An Nặc Hàn.
Một người kiêu ngạo như Tô Thâm Nhã đương nhiên sẽ
không chủ động bày tỏ tình cảm của mình. Cô có thể chủ động tìm chỗ ngồi đối
diện anh trong thư viện, hoặc có thể ngẫu nhiên ngồi cùng bàn với anh trong lúc
ăn cơm tại canteen, thế này thôi cũng đã là cực hạn của cô rồi, vậy mà mỗi lần
như vậy anh đều thản nhiên liếc mắt nhìn cô, rồi duy trì sự im lặng.
Một năm sau đó, cô cuối cùng cũng bỏ xuống sự kiêu
ngạo của mình, bày tỏ với anh.
"An, em thích anh!"
Đó là một ngày mưa, khi An Nặc Hàn đang đóng lại cửa
sổ trong thư viện, cô đứng ở phía sau anh nói ra những lời này.
Động tác đóng cửa của An Nặc Hàn thoáng dừng lại, anh
quay đầu cười với cô, nụ cười rất trong sáng.
"Cám ơn!"
Chỉ một câu đó mà chẳng hề có vế sau.
Thế nên cô lại càng say mê anh nhiều hơn nữa.
Cô hỏi thăm về An Nặc Hàn từ rất nhiều người bên cạnh,
thì ra anh là một người quốc tịch Australia gốc Hoa, sinh ra trong một gia đình
bình thường, cha anh là một huấn luyện viên võ thuật, mẹ kinh doanh một quán
cafe nhỏ. Gia đình anh rất khó khăn khi muốn chi trả cho học phí cao ngất
ngưởng của Đại học Cambrigde này, đó là lý do vì sao An Nặc Hàn học hành rất
chăm chỉ, mỗi học kỳ đều giành được học bổng, mức sống của anh cũng cực thấp,
thường thường chỉ đến trường bằng xe đạp.
An Nặc Hàn có rất nhiều bạn bè nhưng chưa hề có bạn
gái. Anh nỗ lực học tập, luôn luôn ở trong thư viện đọc sách, nhưng mỗi lần kỳ
nghỉ đến anh đều quay trở lại Australia, chưa đến ngày đầu tiên khai giảng sẽ
không quay trở lại trường. Thói quen này vẫn kéo dài cho đến tận bây giờ, cho
dù công việc có bận rộn đến đâu, An Nặc Hàn đều quay lại Australia trong những
ngày nghỉ.
Anh chỉ có hai sở thích, một là nghe những khúc nhạc
dương cầm, bản nhạc mà anh yêu thích nhất chính là bản Định mệnh[1] của Beethoven. Sở
thích còn lại của anh là sưu tầm mèo Garfield[2], bất kỳ lớn hay bé, phong
cách nào đi nữa, chỉ cần đúng là mèo Garfield anh đều sẽ mua. Về cái sở thích
quái lạ này của này, có rất nhiều phiên bản đồn đại, trong đó có một cái có vẻ
gần đúng nhất: anh có một cô em gái, không những hình dáng giống mèo Garfield
mà tính cách cũng lười biếng, tham ăn, mơ màng, ham chơi lại còn thích gây họa
giống như vậy.
Chắc mấy chốc ba năm đã trôi qua. Hai người đã từ khi
còn là bạn học, đồng nghiệp cho đến hiện tại... đã trải qua rất nhiều việc. An
Nặc Hàn đã không còn là một thiểu niên ngây ngô ngày ấy nữa, anh đã sớm bị
những cuộc buôn bán tàn khốc tôi luyện mạnh mẽ, cô cũng chẳng còn là một thiếu
nữ không biết sự đời, cô trở nên khôn ngoan hơn, trở thành người phụ nữ không
thể thiếu bên anh.
Hôm qua An Mặc Hàn hai mươi bảy tuổi bỗng nhiên nói
với cô: "Bố anh muốn anh đưa bạn gái về nhà, ngày mai em chuẩn bị một chút
để lên máy bay luôn."
Cô gần như sợ đến phát ngốc, thế nhưng cô vẫn giả bộ
làm ra vẻ lạnh lùng nói: "Được, em sẽ lập tức chuẩn bị ngay."
Thế nên ngày hôm nay cô mới mơ hồ thế này cùng anh
ngồi trên máy bay, lên đường đến Australia gặp bố mẹ anh ấy.
...
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, Tô Thâm Nhã hơi hơi
hồi hộp, kéo cánh tay An Nặc Hàn đi ra khỏi sân bay, trong lòng không ngừng lẩm
nhẩm những lời chào đã học thuộc lòng từ lâu.
Sau khi lấy hành lý, hai người đi về phía cửa ra.
Ngay lập tức, cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng
nổi bật đứng ở cửa ra, nhìn từ xa hoàn toàn không thể đoán ra tuổi tác. Ông mặc
một chiếc áo sơ mi đen cùng một cái quần âu vô cùng bình thường, vậy mà cái
loại màu sắc đơn giản nhất ấy khi mặc trên người ông lại thực sự được tôn lên.
Bên cạnh ông là một người phụ nữ rất đẹp, cái đẹp của bà không phải là đẹp mắt
mà lại một loại thanh nhã dịu dàng, đẹp khiến cho người ta cảm thấy thật dễ
chịu.
An Nặc Hàn cười ôm lấy bọn họ thật chặt, giới thiệu
với hai người về cô: "Bố, mẹ, đây là Thâm Nhã, là... bạn gái con."
"Bác trai, bác gái, cháu chào hai bác!" Khi
đến gần thêm một chút, Thâm Nhã không thể không quan sát kỹ bố của An Nặc Hàn.
Ông với An Nặc Hàn có những điểm cực kỳ giống nhau, đôi mắt lạnh lùng, mũi cao
thẳng, khuôn mặt góc cạnh cương nghị, chỉ là khi nhìn qua, ông có khí phách
nhiều hơn An Nặc Hàn một chút, khiến cho người ta ngần ngại.
Nhất là khi ông dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô, cô
vô cùng sợ hãi.
Tô Thâm Nhã lén lút nhìn về phía An Nặc Hàn, chờ đợi
anh đánh tan bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại thấy tầm mắt của anh đang đảo
quanh bốn phía.
Đôi mắt vốn lặng yên chẳng bao giờ gợn sóng nay lai mơ
hồ hiện lên chút thất vọng.
Tô Thâm Nhã lễ phép cười, vừa muốn hỏi han vài câu thì
một người con gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi bất ngờ nhảy ra từ sau lưng
anh, đưa tay bịt mắt An Nặc Hàn, lớn tiếng nói: "Anh Tiểu An, đoán xem em
là ai!"
Cô gái ấy đi một đôi giày vải còn chưa buộc dây, mặc
một chiếc quần jean khá cũ, một cái áo phông rộng thùng thình đến mức có thể
chui vừa hai người bằng cô bé, mái tóc buộc lệch, lộ ra khuôn mặt cười được
trang điểm tỉ mỉ. Thực ra, ngũ quan của cô bé đều rất đẹp, đôi mắt to tròn,
chiếc mũi tinh xảo, đôi môi mượt mà, nước da mềm mại tựa như trẻ sơ sinh, chỉ
là quần áo lôi thôi lếch thếch cùng với vành mắt được tô thật đen khiến cho vẻ
đẹp của cô bị giảm đi đáng kể.
An Nặc Hàn nói: "Mạt Mạt, lần sau em có thể không
nói rõ ràng ra thế này không. Làm thế là rất khinh thường chỉ số thống minh của
anh đấy."
Mạt Mạt buông tay rồi lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa vung
theo: "Anh dễ quên lắm, ngộ nhỡ anh không nhớ ra em là ai thì thật mất mặt
em!"
"Anh không dễ quên đến mức độ đó." An Nặc
Hàn nhìn cô bé phía sau, lên tiếng hỏi: "Uncle với Aunt đâu rồi?"
"Không nói tới họ nữa, đi Hawaii mà không mang em
theo. Em đoạn tuyệt quan hệ với họ!"
"Đúng." Lời nói của bố An Nặc Hàn mang đầy
thâm ý: "Thế nên Mạt Mạt chuyển sang ở nhà chúng ta."
"À!" An Nặc Hàn cười cười coi như không có
chuyện gì, dường như những lời nói nổi loạn này đối với họ mà nói đã sớm tập
thành thói quen.
"Anh Tiểu An, chị ấy là bạn gái của anh
sao?" Mạt Mạt chớp chớp đôi mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn cô. "Chị ấy
thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các!"
"Ừ." An Nặc Hàn nắm lấy tay Tô Thâm Nhã,
giới thiệu với Mạt Mạt: "Em về sau gọi chị ấy là chị Thâm Nhã. Thâm Nhã,
em ấy là Mạt Mạt, con gái của bạn thân bố anh."
Tô Thâm Nhã đưa tay ra một cách tao nhã, cũng hết sức
ân cần nói: "Mạt Mạt, An vẫn hay nhắc về em với chị!"
"Thật không?" Đôi mắt của cô bé bỗng chốc
lấp lánh, cũng vươn tay ra: "Anh ấy nói gì về em?"
"Anh ấy nói rằng em rất dễ thương!"
"Anh ấy sẽ không nói thế đâu!" Bàn tay của
Mạt Mạt đang nắm chặt tay cô thoáng cứng đờ, ngay lập tức vẻ mặt của cô dửng
dưng như không, bĩu môi nói: "Anh ấy chắc chắn nói rằng em lười biếng,
tham ăn, mơ màng, ham chơi, có đúng không?"
Tô Thâm Nhã lần đầu tiên cảm thấy rằng không nói được
câu nào, chỉ có thể cười cười nói tiếp: "Anh ấy nói không sai, em quả thực
rất dễ thương..."
Mạt Mạt rút tay ra. "Anh Tiểu An chưa từng lần
nào nói em..."
Thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Thâm Nhã có phần xấu
hổ, Mạt Mạt cười cười ngọt ngào, nụ cười thật giống như một vị thiên sứ:
"Anh Tiểu An thích đặt người mà anh ấy quan tâm ở trong lòng, người mà anh
ấy chẳng bao giờ đề cập tới chính là người mà anh ấy yêu thương nhất!"
An Nặc Hàn không nói gì, cúi người giúp Mạt Mạt buộc
lại dây giày.
"Các con cũng mệt mỏi rồi, về nhà ăn một chút gì
đã rồi lại trò chuyện sau." Mẹ của An Nặc Hàn mở miệng nói.
"Cám ơn Aunt." Tô Thâm Nhã vội vàng hùa
theo.
Ai ngờ Mạt Mạt đột nhiên nói tiếp: "Khi còn ở
tiểu học, em với anh An hoàn thành nhiệm vụ thì em sẽ được ra ngoài chơi với
bạn bè."
Nói xong, cô bé vung vẩy đôi tay, đầu cũng không
ngoảnh lại mà lanh lợi chạy ra ngoài sân bay.
Trong lòng Tô Thâm Nhã không hiểu vì sao mà lặng đi,
cô có một lại cảm giác cô bé mà An Nặc Hàn chưa hề đề cập tới này có ý nghĩa
đặc biệt với anh.
---
Khi ra khỏi sân bay, Tô Thâm Nhã khó tin khi nhìn thấy
một người tài xế đang đi tới, cử chỉ vô cùng kính cẩn giúp An Nặc Hàn đưa hành
lý lên một chiếc xe Lincoln[3] dài hoàn toàn mới.
An Nặc Hàn quay sang hỏi bố anh: "Là cái mới mua
ạ?"
"Vì để đi đón con mà mua đó, kiểu xe này bề ngoài
tuy có hơi xấu, thế nhưng lại rất thực tế, vừa chở được nhiều người lại vừa đi
rất thuận lợi." Giọng điệu này nghiễm nhiên như mua một củ cải trắng bên
đường, tuy rằng có bị sâu nhưng vẫn còn có thể chịu đựng mà ăn được.
"Vâng! Đúng là rất thực tế, thứ thực tế tiết kiệm
nhất trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có cái xe này thôi." An Nặc Hàn gật đầu
đồng ý.
Tô Thâm Nhã không nhịn được bật cười thành tiếng, hóa
ra An Nặc Hàn cũng có một mặt khác mà cô không biết đến.
Chiếc xe đi suốt một giờ đồng hồ, dừng lại bên một bờ
biển. Tô Thâm Nhã quả thực không thể tin được hai tòa biệt thự xa hoa trước mặt
chính là nhà của An Nặc Hàn, cô nhìn từng chiếc xe trong sân nhà họ, thế cũng
biết xuất thân của An Nặc Hàn không tầm thường...
An Nặc Hàn xách hành lý của cô lên, nắm tay cô đi vào
một căn nhà phía trước. Tầng một là phòng khách khá rộng, lấy màu trắng trang
nhã làm màu chủ đạo. Tầng trên có bốn phòng ngủ, An Nặc Hàn đặt hành lý của cô
vào trong một phòng, đó là một căn phòng đôi, gian trong là phòng ngủ, gian
ngoài là phòng đọc sách, dựa theo sự bày biện gọn gàng trầm lắng, xem ra đây
chính là phòng của An Nặc Hàn.
"Em nghỉ ngơi một lát đi, đến lúc dùng bữa chiều
anh sẽ gọi em sau."
Cô thật sự rất mệt mỏi, từ lúc An Nặc Hàn nói muốn đưa
cô đến Australia, cô đã một đêm không ngủ, hơn nữa trên đường đi còn vất vả, cô
đã sớm mệt lử đến mức mơ mơ màng màng.
"Vậy còn anh?"
"Anh đi ra ngoài một chút."
"Em đi cùng anh."
"Không cần đâu, anh có chút việc."
Nói xong, anh đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.