Tô Thâm Nhã không ngủ được, cô ghé người vào bên cửa
sổ đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên biển.
Phong cảnh nơi đây rất đẹp, tiếng sóng biển lại càng
đẹp hơn.
Từng hồi từng hồi, giai điệu muôn đời chẳng hề thay
đổi.
An Nặc Hàn đang đứng trên chòi quan sát làm bằng gỗ
nói chuyện phiếm với bố anh.
Khi thì anh nói chuyện, khi thì anh im lặng, trán anh
luôn luôn nhăn lại rất sâu.
Khi anh thấy Mạt Mạt từ xa xa khập khiễng bước tới,
ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu thẳm.
Vài phút sau, tiếng bước chân chồng chéo nhau vang
lên, Tô Thâm Nhã bước ra ngoài phòng ngủ, vừa lúc nghe thấy Mạt Mạt nói:
"Anh cũng không phải ba em, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"Nếu như anh mặc kệ em thì còn có ai quản được em
nữa hả?" Tiếng An Nặc Hàn vang lên sát phía sau.
"Ôi, may mắn là một năm anh chỉ trở về có hai
lần, nếu không thì em đã sớm bị anh dồn ép đến chết mất rồi!"
Sau khi tiếng mở của cùng tiếng đóng cửa chấm dứt,
tiếng nói chuyện của hai người đã chuyển sang phòng kế bên.
"Em sao lại bị như thế này?" Giọng nói của
An Nặc Hàn có chút cáu kỉnh: "Làm sao chân lại bị thương?"
"Cùng bạn đi leo núi không cẩn thận bị ngã."
"Bạn? Là Thành à?"
"..."
Thành? Nghe có vẻ như là tên của con trai. Mạt Mạt
cũng không trả lời lại, hẳn là ngầm thừa nhận rồi.
"Anh Tiểu An, phiền anh đi ra ngoài một tý, em
muốn tắm!"
"Phòng tắm của em không phải là có cửa sao?"
"Nhỡ thú tính của anh bộc phát chạy vọt vào thì
làm sao?"
"Em có thể khóa cửa."
"Đóng cửa rồi bị anh tìm cách phá!"
"..."
Tô Thâm Nhã mệt mỏi ngã xuống chiếc ghế sofa trong
phòng đọc sách. Cô dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của hai người,
nhưng càng lúc cô lại càng mơ màng hơn. Lại thêm hệ thống cách âm giữa hai căn
phòng sao lại kém đến như vậy?
Tô Thâm Nhã day day thái dương đang đau nhức, trong
đầu cô được lấp đầy bởi rất nhiều câu hỏi, chật đến mức đầu sắp nổ tung.
Căn phòng An Nặc Hàn bên cạnh yên lặng được một lúc
thì có tiếng nước chảy vang lên, phảng phất nghe như tiếng tắm rửa.
"Vừa rồi có phải anh cùng chú Phong nói về chuyện
chị Thâm Nhã không?" Mạt Mạt hỏi, tiếng cô bé có chút nghe không được rõ.
"Ừ."
"Chú Phong nói sao?"
"Ông ấy nói ông ấy tôn trọng ý kiến của anh,
chuyện tình cảm... để anh tự mình lựa chọn."
"À..." Một câu "À" của Mạt Mạt được
cô bé hơi kéo dài.
"Vì sao em muốn anh mang bạn gái về nhà?" An
Nặc Hàn hỏi một vấn đề mà Tô Thâm Nhã chẳng ngờ tới.
Câu trả lời của Mạt Mạt lại càng bất ngờ hơn nữa.
"Em không hề!"
"Bố anh nói là em nói cho ông biết anh có bạn
gái..."
"Vâng! Là em nói đó!"
"Vì sao em lại phải nói như vậy!"
"..."
"Mạt Mạt?"
Tiếng nước chảy ngừng lại. Tiếng nói của Mạt Mạt vẫn
lúc có lúc không như trước: "Em không chống đỡ nổi nữa..."
"Anh hiểu rồi." Thanh âm của An Nặc Hàn chan
chứa sự khoan dung cùng với thấu hiểu: "Anh sẽ giúp em giải quyết."
Vừa nói xong, An Nặc Hàn mở cửa ra khỏi phòng, tiếng
bước chân xa dần.
Sắc trời chiều dần dần tối, thủy triều vẫn đều đặn lên
xuống.
Tâm tình Tô Thâm Nhã từ từ tỉnh táo lại trong tiếng
thủy triều.
Nếu tìm cách lý giải An Nặc Hàn quá khó khăn, thế thì
cô cần phải thử đọc được tâm sự của Mạt Mạt.
Sắp đến giờ ăn cơm, An Nặc Hàn gọi Tô Thâm Nhã xuống
tầng ăn cơm.
Bữa ăn toàn đồ Tây thế nên phong cách dùng cơm cũng
mang thói quen của người phương Tây - yên tĩnh.
Thế nhưng vẻ ngoài càng yên tĩnh thì ngược lại càng
đáng sợ, mỗi một động tác nhỏ đều có thể trở thành mục tiêu nhìn của những
người khác. Cho nên Tô Thâm Nhã mới ăn uống vô cùng cẩn thận, cố gắng duy trì
tư thế cao quý, đoan trang nhất. Đến khi gần ăn xong, An Nặc Hàn lặng lẽ đưa
tay đặt lên lưng cô, lòng bàn tay của anh rất lạnh. Cô ngẩng đầu, giả vờ mỉm
cười ngọt ngào với anh, khóe mắt thoáng liếc qua bố mẹ của An Nặc Hàn, rồi lại
nhìn qua Mạt Mạt, vẻ mặt cô hơi có chút bất đắc dĩ.
Mạt Mạt xem ra quả thật là rất tham ăn, cúi đầu ăn rất
tích cực, chỉ là cô bé ăn có hai miếng thịt bò.
...
Ăn cơm xong, bố mẹ của An Nặc Hàn đi dạo bên bờ biển,
mẹ của anh ôm lấy cánh tay của bố anh, cơ thể dựa sát vào ông, vết chân lồng
vào nhau trên cát kéo dài rất xa, rất xa...
Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa ôm điều khiển từ xa chăm
chú dõi theo trận thi đấu bóng đá, lúc xem cảm xúc rất sôi trào, không hề có
chút không tự nhiên với tư cách làm khách ở nhà người khác.
An Nặc Hàn cũng không vội lên tầng, ngồi trên ghế sofa
xem TV. Tô Thâm Nhã nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh đặt bên sườn, cơ thể nhẹ
nhàng ngả sát vào người anh. Vai anh rất rộng, rất ấm... giống như ngày xưa.
Cô nhắm mắt lại, nhớ lại Party tốt nghiệp của An Nặc
Hàn, ngày đó cô uống rất nhiều chén, đã khóc. Trong vườn trường, cô dựa trên
vai anh nghẹn ngào. "Em rất lạnh! Anh ôm em một chút có được không? Một
lần là được rồi..."
Anh lắc đầu, cởi áo khoác ra, đặt lên trên người cô
rồi một mình rời đi.
Nhớ lại đêm hôm đó, cô lại cảm thấy hơi lạnh, dựa càng
sát vào người anh. "Em rất lạnh."
Lần này anh cuối cũng đưa tay ra, ôm lấy bờ vai gầy của
cô.
"Anh theo em lên tầng nghỉ ngơi đi." Cô nói
thật nhỏ.
"Được."
Khi bọn họ đứng dậy rời đi, Tô Thâm Nhã lặng lẽ quay
đầu lại.
Trên TV, Raul lại vừa ghi thêm một bàn, ghi 2 điểm cho
đội nhà.
Mạt Mạt hoàn toàn không hề có hưng phấn như lần đầu
tiên, cô lấy hai tay ôm chặt chân, tập trung tinh thần xem TV.
Trên chiếc chân nhỏ tinh tế trắng bệch có một vết
xước, đã được bôi thuốc những vẫn còn rớm máu.
Nhìn mà thấy đau lòng.
Tô Thâm Nhã nhớ lại lần đầu tiên cô cùng An Nặc Hàn
nói chuyện phiếm, cô hỏi anh: "Vì sao anh lại tên là An Nặc Hàn?"
Anh nói, "Anh thích cái tên này."
"Vì anh thích sự yên tĩnh sao?"
Anh cười cười, cười đến khi khóe miệng lộ ra một loại
tình cảm đặc biệt.
Thật ra An Nặc Hàn không chỉ thích yên tĩnh, anh nói
cũng không nhiều, cho dù tại thời gian đàm phán cũng rất ít phát biểu, nhưng
khi anh mở miệng tất cả đều là những lời vàng ngọc, ý nghĩa vô cùng.
Thế nên Tô Thâm Nhã đã tập thành thói quen anh rất ít
lời, thay bằng việc tìm hiểu tâm sự của anh.
Cuối cùng anh cũng mở miệng: "Cảm ơn!"
Tô Thâm Nhã thoáng nở một nụ cười gượng gạo,
"Ngoại trừ lời cảm ơn, anh không còn chuyện khác để nói sao?"
Anh khẽ mấp máy môi, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Anh đi tới trước giá sách, lấy ra một cuốn album từ
bên trong, mở ra trang thứ hai từ dưới lên, nhìn thoáng qua rồi đóng lại, trên
mặt mơ hồ hiện lên nỗi thất vọng.
Cho dù cô chỉ vô tình nhìn thoáng qua, Tô Thâm Nhã vẫn
thấy rõ bức ảnh kia.
Đó là bức ảnh mà An Nặc Hàn và Mạt Mạt chụp chung.
Trên bàn có một chiếc bánh gateaux cắm 14 cây nến,
dưới nền sáng mờ ảo, An Nặc Hàn nhẹ nhàng hôn lên trán Mạt Mạt...
Mạt Mạt trong ảnh mặc một chiếc váy công chúa lỗng
lẫy, trên tóc cài một chiếc kẹp màu vàng, nụ cười trên mặt cô bé tràn đầy ngọt
ngào lại vừa thoáng có chút rụt rè...
Tô Thâm Nhã có loại cảm giác đôi mắt bị bức ảnh đâm
thủng, nước mắt đong đầy nơi vành mắt. Cô cuối cùng cũng tin được lời Mạt Mạt
nói, người mà anh không đề cập tới là người mà anh quan tâm nhất.
"Vì sao anh lại muốn dẫn em tới Australia?"
"Anh tưởng rằng em phải hỏi từ hôm qua chứ."
An Nặc Hàn nhìn cô, con ngươi đen càng lúc càng phẳng lặng: "Chúng ta kết
hôn đi."
Cô thường xuyên nghe được những lời này của anh từ
trong mơ, sau khi tỉnh thì lại cảm thấy mất mát vô cùng, ngày hôm nay cô nghe
thấy những lời này trong hiện thực, càng mất mát hơn so với trong mơ.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được rơi
không ngừng, "Anh căn bản không yêu em mà."
"Em là người phụ nữ thích hợp nhất với anh. Anh
đã 27 tuổi rồi, đã qua cái tuổi nhiệt huyết theo đuổi tình yêu, anh muốn có một
gia đình, muốn có một người vợ hiểu anh."
Nghe được những lời nói như vậy, tâm tình của cô lại
càng thêm kích động: "Vì sao lại là em? Vì sao không phải là Mạt
Mạt?"
An Nặc Hàn chợt nở nụ cười, phảng phất như đang cười
một người ngốc nghếch.
"Mạt Mạt là em gái của anh, ở trong mắt anh cô ấy
mãi mãi luôn là một đứa trẻ con!"
"Trẻ con?" Giọng nói của anh chân thành đến
như vậy, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao. "Thật vậy ư?"
An Nặc Hàn thoáng nhìn qua quyển album trong tay, cười
cười nói: "Trước kia mỗi lần trở về đều phát hiện ra một bức ảnh mới của
Mạt Mạt trong cuốn album, thế nhưng từ khi cô bé 14 tuổi... cô ấy không hề để
lộ ra thêm một bức ảnh nào. Bởi vì cô ấy gặp được Thành tại quán bar."
"Cô ấy yêu Thành ư?"
Tô Thâm Nhã cũng đã từng trải qua độ tuổi như thế. Nỗi
lòng của thiếu nữ lúc nào cũng lơ lửng thay đổi nhanh hơn cả gió.
Thuở thơ ấu, con gái luôn luôn dựa vào bố và anh trai,
cho rằng đó là ông trời của mình.
Đến một ngày con gái gặp được một người con trai khiến
cho mình động lòng, trong đầu liền chẳng chứa được những người khác, dường như
tồn tại trên thế giới này chỉ vì một người đàn ông.
"Thành là nhóm trưởng của một ban nhạc, anh đã
từng nghe anh ta hát, u buồn mà thâm tình."
"Thế về sau thì sao?"
An Nặc Hàn nhìn về phía biển rộng, tâm tư theo biển
khơi mà dậy sóng, hồi tưởng về quá khứ: "Uncle sai người đánh Thành, muốn
anh ta từ bỏ hy vọng với Mạt Mạt, thế nhưng tình cảm của Mạt Mạt với Thành vô
cùng kiên định... Đấy là lần đầu tiên anh thấy Mạt Mạt tức giận, cô ấy hét to
với Uncle: Bố
là bố của con mà, bố có thể cho con tự mình quyết định không? Bố sai rồi! Ngoại
trừ bản thân con, không ai có thể quyết định được tương lai con!"
"Tình yêu của bọn họ thật khiến cho người khác
cảm động."
"Thể giới này không cò có tình yêu mạnh mẽ mới
làm người khác cảm động." Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực:
"Thâm Nhã, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."
Cô gật đầu.
Có lẽ cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, suy cho cùng
cô cảm thấy mọi thứ vẫn như đang ở trong mơ.
Nếu là mơ thì cũng sẽ có một ngày phải tỉnh.
...
Nửa đêm, Tô Thâm Nhã nghe thấy dưới tầng có tiếng vang
rất nhỏ, cô nhẹ nhàng đứng dậy.
An Nặc Hàn không có trong phòng đọc sách,
Cô chầm chậm mở cánh cửa, xuyên qua khe hở cô nhìn
thấy trong phòng khách vẫn còn ánh sáng mong manh.
Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa ăn chuối, An Nặc Hàn ngồi
bên trái cô bé, cẩn thận bôi thuốc lên chân bị thương của cô.
Sau khi Mạt Mạt ăn xong cái gì đó, cô vẫn không ngẩng
đầu, chậm chạp, khó khăn từng chút từng chút nuốt hết miếng chuối trong miệng.
Tiếng nói của An Nặc Hàn rất nhẹ: "Vài ngày nữa
anh với Thẩm Nhã sẽ đính hôn, Uncle biết chuyện này nhất định sẽ không phản đối
em và Thành đi Vienna học nhạc nữa."
"Chuyện của em không cần anh quan tâm."
Anh nở nụ cười, bóp bóp mũi cô bé. "Em đoạn tuyệt
quan hệ với Uncle không 10 lần thì cũng 8 lần rồi, đã lần nào thay đổi được
quyết định của ông ấy chưa?"
Mạt Mạt buông xuống quả chuối trong tay, muốn cười,
một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
"Sao vậy em?"
"Không có gì." Cô tránh né cánh tay của An
Nặc Hàn đang đưa về phía cô, "Em chỉ là muốn nói: anh Tiểu An, cảm ơn
anh!"
Đêm bên biển thật lạnh.
Tô Thâm Nhã gắt gao quấn chặt bộ đồ ngủ phong phanh
trên người, vậy mà vẫn còn cảm thấy gió biển lạnh đến thấu xương!
Những lời bọn bọ nói ra từng câu từng chữ như ngọc rơi
xuống đất vỡ tan, ngay cả tiếng vọng lại cũng thật chói tai.
"Mạt Mạt, em vẫn còn giận anh à?"
"Giận gì cơ? Em không nhớ rõ!"
"Lần trước, ở phòng tắm..."
Cô cắt ngang lời anh: "Em không nhớ rõ!"
"Anh thật sự không có ý gì khác, anh nghe thấy em
khóc bên trong, gõ cửa thì em không chịu mở. Anh nhất thời sốt ruột mới phá cửa
xông vào..."
Mạt Mạt chăm chú nhìn vào mắt anh.
An Nặc Hàn vò đầu, lông mày nhíu chặt. "Ngày đó
anh uống rượu say, chuyện về sau anh không nhớ rõ. Mạt Mạt, anh không làm cái
gì không nên làm chứ?"
"Em cũng không nhớ rõ." Cô có hơi chút thất
vọng. "Sau này anh đừng đề cập đến chuyện này nữa, nếu để bố em biết, đánh
chết em cũng phải gả cho anh!"
An Nặc Hàn gật đầu, biểu hiện sự đồng ý sâu sắc.
Im lặng một lúc, anh chủ động tìm một chủ đề: "Em
có thật là muốn đi Hy Lạp không, nếu như đi thì nhớ gửi hình em và Thành cùng
chụp cho anh!"
Mạt Mạt cúi đầu che miệng, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ
có thể nghe thấy tiếng cười mơ hồ. "Anh nghìn vạn lần đừng gửi ảnh anh
chụp với chị Thâm Nhã cho em, em không muốn nhìn!"
"Vì sao?"
"Chị ấy xinh đẹp hơn em!!!"
An Nặc Hàn dùng hai tay véo véo má khuôn mặt trong
sáng của cô. "Cô bé ngốc, đợi đến khi em trưởng thành, nhất định em sẽ xinh
đẹp như cô ấy!"
"Hừ! Em không thèm để ý đến anh!" Mạt Mạt
đánh vào tay anh, quay người nhảy ra khỏi sofa, vừa đi được hai bước đã quay
đầu lại, quăng tấm đệm ghế vào mặt An Nặc Hàn: "Em không xinh đẹp ở chỗ
nào? Em không thèm trang điểm mà thôi, để em ăn mặc trang điểm thật tốt, so với
ai cũng đều xinh đẹp hết!"
"Thế vì sao em không trang điểm cho tốt
vào?" Ý cười bên môi An Nặc Hàn càng lúc càng sâu, trong ánh mắt thoáng
xoẹt qua một tia gian xảo. Mỗi lần anh để lộ ánh mắt này, đó là dấu hiệu chứng
tỏ kết quả xảy ra sớm trong dự đoán của anh.
"Con gái vì làm người khác vui vẻ mà trang điểm,
anh không biết thưởng thức cái đẹp, em trang điểm vì anh làm cái gì?"
"Đúng! Anh không biết, vẻ đẹp của em, cá tính cả
em, giọng ca của em... chỉ có Thành mới biết!" Giọng nói của An Nặc Hàn
rất nhẹ nhàng mềm mỏng, không hề mang một chút châm chọc.
Thế nhưng trên mặt Mạt Mạt lại lộ ra vẻ tức giận vì bị
người chế nhạo: "Anh chờ xem, một ngày nào đó em muốn cho anh xem thật rõ
cái đẹp của em!"
Cô xoay người muốn rời đi, ở phía sau cô, anh bất đắc
dĩ thở dài: "Em đó! Mãi mãi đều là một đứa trẻ con không lớn được!"
Mạt Mạt quay lưng lại với An Nặc Hàn, đó là lý do vì
sao anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, thế như từ góc độ của Thâm Nhã, cô có thể
vừa khéo trông thấy được vẻ tức giận cứng đờ trên mặt Mạt Mạt.
"Có mà anh già quá rồi ý, quá khác với em! Không!
Bốn tuổi đã khác biệt, chúng ta ít nhất có hai thứ khác biệt..."
Thâm Nhã ôm
lấy bộ đồ ngủ, đóng lại cửa phòng. Bởi vì cô không muốn thấy rõ ràng hơn giọt
nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Mạt Mạt...
Cô không biết An Nặc Hàn bình thường có nói nhưng lời
này hay không, nhưng cô hiểu rằng, cái câu nói chan chứa sự yêu chiều ấy nhất
định đã làm tổn thương thật sâu tình yêu của một cô gái yếu ớt.
Đêm đó An Nặc Hàn không quay trở lại, anh một mình
ngồi trên bờ cát, dùng ngón tay vẽ cái gì đó trên cát.
Mây đen che khuất ánh trăng, nhìn chẳng rõ bức hình
anh đang vẽ.
Tô Thâm Nhã lặng lẽ lấy ra một quyển sách từ trên giá,
mở ra. Từng tấm hình, từng trang ghi lại hồi ức đã giải thích cho cô chuyện xưa
ấm áp.
Tấm thứ nhất, An Nặc Hàn nhìn qua chỉ có hơn 10 tuổi,
ôm trong ngực một đứa bé sơ sinh thật dễ thương, đứa bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé,
cười với anh, đôi mắt mọng nước còn chưa kịp khô nước mắt...
Tấm thứ hai là một bức ảnh ngày bé gái chọn đồ vật
đoán tương lai, tất cả các đồ vật đều bị quăng ném lung tung... Cô bé cố gắng
vươn tay nắm chặt ống tay áo của anh, cười với anh...
...
Mở ra trang thứ hai, cô bé đã biết đi. An Nặc Hàn nắm
tay cô bé đi trên bờ cát, cô bé không theo kịp bước chân của anh nhưng không hề
bỏ cuộc, cô bé vội vàng cầm chặt tay anh, lảo đảo bước theo anh...
Về sau, cô bé ngồi trên hòn đá ngầm bên bờ biển, thu
nhặt mấy con ốc biển đang mắc cạn, trên khuôn mặt tươi cười mũm mĩm đã có thể
thấp thoáng thấy được ngũ quan xinh đẹp của Mạt Mạt. An Nặc Hàn ngồi trên bờ
cát cách đó không xa, lấy ngón tay vẽ hình, vẻ mặt của anh rất chăm chú, thế
nhưng hình ở trên cát chính là một con mèo Garfield đầu cực lớn, ngũ quan hoàn
toàn biến hình.
Lật đến trang thứ ba, Tô Thâm Nhã bị mấy bức hình làm
kinh ngạc đến ngây người.
Đầu xuân, sóng hồ lấp lánh, hoa anh đào rực rỡ, Mạt
Mạt nằm tại một nơi phủ đẩy những cánh hoa trắng, gối đầu lên chân An Nặc Hàng
mà ngủ, anh cần thận đẩy cánh hoa đang dính vào môi cô bé ra ngoài, anh 18 tuổi
lại càng thêm tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh lộ ra tính cách trái ngược.
Giữa hè, tiết trời tháng bảy mưa dầm, mưa phùn nghiêng
nghiêng, Mạt Mạt giơ chiếc ô thật cao, xoay tròn, nụ cười rất tươi vì đã vẩy
được những giọt nước mưa tung tóe vào đôi mắt trầm tư, sâu thẳm của An Nặc Hàn,
khiến cho cả người anh vô cùng nhếch nhác, thế nhưng anh lại rất vui vẻ...
Cuối thu, lá phong đỏ rực điểm xuyết sắc núi mênh
mông, An Nặc Hàn đuổi theo Mạt Mạt trong núi, cành cây làm rách váy của cô, cô
bé cười càng lúc càng rạng rỡ.
Đông lạnh, giữa đêm tối đất phủ dày tuyết, một quán
rượu được trạm khắc giống như tòa thành trong chuyện nhi đồng.
Giữa tuyết trắng ngần, An Nặc Hàn dùng một chiếc áo da
lông thật dày quất chặt lấy Mạt Mạt, ôm vào trong ngực. Mạt Mạt mang vẻ mặt
kinh ngạc chỉ lên cực quang trên bầu trời, còn anh thì cố gắng đem cánh tay nhỏ
bé của cô nhét vào trong lồng ngực...
...
Tô Thâm Nhã đóng quyển album lại, đi tới bên cửa sổ.
Ánh trăng sáng chiếu rõ hình vẽ trên bờ cát, một con
mèo Garfield cười đến vô ưu vô lo...
An Nặc Hàn nói không sai, tình yêu khiến cho người
khác cảm động không chỉ có những tình yêu cuồng nhiệt.
Còn có một loại yêu, dịu dàng như nhiệt độ cơ thể
người, trong sạch như dòng nước mát. Vì chính mình đã thành thói quen, thế nên
có ấm áp hơn nữa cũng đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó...