Cho Em Một Chút Ngọt Ngào

Chương 7: Chương 7




Edit: Heun

Beta: Mễ Mễ

======================================

Hai người điều chỉnh tư thế một chút, sau đó Vân Tranh duy trì phần thân về hướng Đường Dịch một cách khó hiểu, rồi xoay người về phía gương, bắt đầu giải thích cho Đường Dịch cách chọn góc ảnh tốt nhất để chụp.

Hơn nữa cô còn đưa ra lời khuyên cho Đường Dịch.

Ví dụ như Đường Dịch nên có biểu cảm thế nào, tâm lý của nhân vật ra sao, phân tích ở nhiều góc độ.

“Tôi cảm thấy như thế này được đấy, anh thấy được không?” Vân Tranh hỏi anh.

Đường Dịch cảm thấy được ôm như vậy cũng rất thoải mái nên gật đầu “Ừ” một tiếng.

Vì thế Vân Tranh lấy điện thoại ra, chụp ảnh trên gương một cái, sau đó rời khỏi vòng tay của Đường Dịch.

Đáng lẽ anh không nên đồng ý…

Đường Dịch cảm nhận được sâu trong thâm tâm sự hụt hẫng và thất vọng khi thấy Vân Tranh rời đi.

Vân Tranh một bên chơi điện thoại, một bên đi vào phòng bếp, sau một lúc thì gửi ảnh cho Đường Dịch, rồi lại thái dưa chuột, đang tính sẽ làm salad trộn.

Vân Tranh nổi tiếng là người nấu ăn rất ngon.

Năm đó khi đang quay với đoàn làm phim, thường do đoàn lo phần cơm nước, dựa theo sự chênh lệch của diễn viên và nhân viên công tác mà hộp cơm cũng được phân chia thành nhiều loại.

Lúc chán ăn cơm rồi, muốn mở một căn bếp nhỏ mà đúng lúc tâm trạng của Vân Tranh không tồi thì cô sẽ nấu đồ ăn ngon cho bọn họ.

Người đã từng nếm qua đồ ăn của Vân Tranh đều nói tay nghề của Vân Tranh thực sự rất tốt.

Chỉ có một điều khá tiếc ở đây là Vân Tranh không ăn cay.

Cô không thích ăn cay, nên cảm thấy đồ cay cũng không phải thứ gì ngon, vì thế mà đồ cay cô làm không tốt lắm.

Bởi vậy mà những người thích ăn cay đến Vân Tranh nơi này đều cảm thấy rất tiếc nuối.

Đường Dịch thì lại thích ăn cay.

Còn là người thuộc tốp nghiện đồ cay.

Đường Dịch nhìn thấy ảnh của Vân Tranh gửi đến thì không nhịn được hỏi: “Sao lại còn làm mờ ảnh?”

Vân Tranh gửi cho Đường Dịch ảnh gốc, cô đã dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh làm mờ mặt mình đi, sau đó mới gửi cho Đường Dịch.

“Đề phòng thôi.” Vân Tranh trả lời.

“Sợ dính đạn của tôi à?”

“Những người ở trong giới này, ai mà chẳng muốn dính tin đồn với anh một lần chứ, còn có thể được đưa tin rầm rộ nữa. Bị chú ý, có lẽ đối với người mới như tôi chắc cũng lời đấy chứ, dù bị bị mắng thì cũng được chú ý.” Vân Tranh thản nhiên trả lời, hoàn toàn không để tâm.

Mấy người thâm niên ở trong giới lâu năm đều rất thoáng với chuyện này.

Xào scandal là cách đơn giản nhất, nhưng lại hữu hiệu nhất khi muốn lăng xê bản thân.

Ví dụ như ngoại tình, bạo lực gia đình, nghiện ma túy đều có thể là những tin tức thống trị màn hình, chắc chắn sẽ rất hot. Nhưng cũng chỉ tồn tại như một làn sóng, lúc sau danh tiếng của nghệ sĩ sẽ bị sa đọa, mà không một công ty am hiểu kinh tế nào dám làm vậy.

Nhưng scandal không giống thế, mọi người đều muốn được chú ý, tức khắc sẽ có thể trở thành top đầu, lên hotsearch. Trong đó nếu một người có tin tức gì, bên còn lại còn có thể được hưởng ké, lại hiển thị thêm một làn sóng, độ hot dần dần tăng lên.

Nếu hai fandom bất hòa xảy ra xung đột, còn có thể đánh nhau thì nhất định sẽ thu hút người người tới vây xem.

Công ty quản lý sẽ vô cùng hưởng thụ, nếu thấy tình hình không khả quan liền ra tay xử phạt là xong, dù sao cũng không chia tay hay tung tin chia tay ra ngoài, sau này, mọi người dần chấp nhận, những người hâm mộ CP rồi cũng sẽ xuất hiện.

Đây đều là độ hot.

Giải trí dựa vào cái gì?

Chính là độ hot!

Rất nhiều nơi đều muốn dùng scandal dù việc này sẽ làm cho người khác cảm thấy chán ghét nhưng cách này thực sự rất tốt.

Muốn bộ phim truyền hình mới được chiếu, một đợt.

Muốn album mới được ra mắt, một đợt.

Muốn được mở concert, lại một đợt.

Muốn thanh gia chương trình thực tế, thêm đợt nữa.

“Vậy sao cô còn làm mờ hình ảnh làm gì?” Đường Dịch lắc lắc điện thoại hỏi.

Anh thật sự rất khó hiểu bởi vì anh chỉ muốn ảnh gốc, thậm chí anh còn chưa từng có một tấm ảnh nào nghiêm túc với Vân Tranh.

“Tôi có tiếng xấu không tốt, sẽ dễ làm ảnh hưởng đến anh.” Vân Tranh trả lời.

Đường Dịch không thèm nói lại, trước khi ngồi vào bàn ăn đã có tâm trạng tồi tệ, lưu hình ảnh xong, lúc sau thấy đồ ăn thì hỏi: “Có thể thêm quả ớt hoặc tương ớt được không?”

Vân Tranh bưng lên salad đã trộn xong, bưng thêm cơm, rồi gật gật đầu, không ngờ lại đồng ý.

Anh không khỏi vui sướng, đãi ngộ thật sự rất khác. Nếu là trước kia thì Vân Tranh đã đóng đinh một câu: “Đồ đó rồi không ăn thì thôi.”

Không lâu sau, Vân Tranh đem mấy quả ớt đã được cắt nhỏ lên, đây đều là của Trịnh Cẩn Du tặng cho, chứ trong nhà cô chưa bao giờ có thứ này.

Sau đó, dưới ánh mắt mong đợi của Đường Dịch, Vân Tranh đổ mấy miếng ớt nhỏ vào bát cơm của Đường Dịch.

Anh cúi đầu, nhìn thấy một lớp ớt nhỏ thật dày trên cơm mà phấn khích kêu lên một tiếng.

Đã từng thấy qua sốt cà chua đổ lên cơm, rắc hạt mè, chứ chưa bao giờ thấy ớt rắc lên cơm.

“Trộn với cơm mà ăn.” Vân Tranh nói xong thì cầm đũa lên rồi tự ăn.

Đường Dịch không thể đổ ớt cay đi được, sẽ rất mất mặt, vì vậy bất chấp trộn cơm với ớt ăn, hỏi sang chủ đề khác: “Cô thế này có hay đối diễn với người khác không?”

Chung quy Đường Dịch cảm thấy Vân Tranh thực sự một chút cảnh giác cũng không có, dễ dàng thành công.

“Ừ đúng vậy.” Vân Tranh trả lời.

“Cũng… đối diễn giống như này?”

Vân Tranh giống như nghĩ tới cái gì đó, hưng phấn giới thiệu bản thân: “Đúng đó, mà không phải tôi khoe khoang với anh đâu nhé. Nói thật tôi làm đạo diễn đã lâu, đóng vai phụ trong kịch bản không là vấn đề. Cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể, nếu không phải do giá trị nhan sắc hơi kém, với cả lý tưởng và mục tiêu nỗ lực khác thì đã không đến lượt mấy người lên sân khấu rồi.”

“Chà.” Đường Dịch ăn một miếng cơm ớt.

“Tôi đây cũng là một đạo diễn có chủ kiến, không giống với những người khác, tôi có nguyên tắc riêng, tôi làm phim vì yêu thích. Dù là người mới, hay người thâm niên, tôi đều đối đãi như nhau. Diễn với tôi, anh có thể học được không ít thứ đâu, sau này nếu anh gặp vấn đề gì cũng có thể tìm tới tôi.”

“Có thể sửa kịch bản không?”

“Có thể sửa, anh muốn sửa như thế nào?”

“Nguyên tắc của cô đâu?”

Vân Tranh cũng không so đo, cười lớn trả lời: “Nguyên tắc của tôi chính là, anh sửa xong rồi, phải đưa tôi nhìn một cái, nếu không thì tôi không cách nào đạo diễn được.”

Thật ra loại chuyện diễn viên đi sửa kịch bản này là chuyện thường tình thôi.

Đôi khi sẽ phát hiện ra kịch bản của nữ hai, nhân vật nữ hai, nữ ba, nam hai, nam ba,... còn hay hơn cả vai chính, hoặc tam quan so với vai chính ổn hơn, hút nhiệt hơn vai chính thì đừng trách biên kịch, trách nhà đầu tư ấy.

Mấy thể loại cướp vai diễn tám chín phần mười đều có công ty quản lý lợi hại, hoặc là mạng lưới quan hệ rộng. Vì giữ gìn hình tượng của nghệ sĩ, hay mặt khác đủ loại nguyên nhân, bọn họ chắc chắn sẽ sửa kịch bản năm, sáu lần, và kết quả là thay đổi hoàn toàn so với nguyên tác ban đầu.

Đôi khi, cho dù biên kịch đi theo tổ làm phim, chỉ khi tự mình xem bản phim chính thức, mới biết kịch bản của bản thân rốt cuộc đã bị diễn thành quỷ quái gì, bị hậu kỳ cắt ghép biên tập thành dạng gì.

Từng có một lần, Mạnh Manh Manh gọi điện thoại cho Vân Tranh khóc lóc kể lể hơn hai tiếng đồng hồ, kể chuyện rằng kịch bản của mình bị sửa đến mù quáng. Rõ ràng toàn bộ quá trình hậu kỳ hoàn thành từng phần cô đều xem qua, hóa ra là vẫn thay đổi rất nhiều trước khi phát sóng.

Bọn họ căn bản không chú trọng đến nội dung kịch bản. Một đoạn tiết lộ phần sau, các chi tiết bao trùm nội dung kịch bản trong quá khứ hoàn toàn bị biên tập cắt ghép bỏ đi, không hề chiếu.

Cư dân mạng mặc kệ chuyện này, tất cả đều đổ dồn vào biên kịch, thậm chí còn chạy đến Weibo của Mạnh Manh Manh để mắng chửi cô ấy, còn nói rằng về sau họ sẽ đi đường vòng khi nhìn thấy tên của cô ấy, bởi vì biên kịch não tàn. Mạnh Manh Manh thiếu chút nữa bị trầm cảm vì chuyện này.

Vân Tranh là một đạo diễn ngay thẳng có nguyên tắc. Nếu là mấy năm trước, sửa bậy kịch bản của cô, tuyệt đối không được!

Nhưng bây giờ, giới hạn của cô dần bị phá vỡ một lần lại một lần.

Đường Dịch đột nhiên thấy nhói lòng thay Vân Tranh, cảm thấy Vân Tranh của trước kia và bây giờ gần như không giống nhau nữa.

Chỉ khi nói về phim ảnh mới để lộ sự phấn khích cùng lấp lánh ánh lên trong đôi mắt.

_____

Có nhà tài trợ mới, Vân Trang càng lo lắng hơn, lập tức đi kiểm tra nơi quay phim trước.

Để đem lại mỗi cảnh phim tốt nhất, cô và nhân viên công tác của tổ đạo cụ dự định sẽ đi một vòng cho đến khi tìm được địa điểm quay tốt nhất, sau đó đàm phán tiền thuê và thời gian rồi mới trở về.

Cho nên, sau khi đồng ý sửa kịch bản chỉ có hai người Mạnh Manh Manh và nhà sản xuất đến biệt thự tư nhân của Đường Dịch.

Đường Dịch còn tưởng rằng sẽ được gặp Vân Tranh nên đi 6 chuyến bay trong 3 ngày, đi đi lại lại giữa 4 thành phố, cuối cùng chạy về đây xuyên đêm, chỉ vì muốn gặp mặt nói chuyện kịch bản với Vân Tranh.

Kết quả sau một lúc xác nhận mấy lần, người tới là những người khác, anh lập tức khó chịu.

Theo lý mà nói loại chuyện này đúng thật nên là hai người kia đến, nhưng mà… thực sự trong lòng Đường Dịch rất không thoải mái.

Mạnh Manh Manh nhìn ra Đường Dịch khó chịu, đến chỗ ngồi một bên bể bơi, tủi thân ngồi lên ghế, hỏi Trịnh Cẩn Du xem kịch bản này nên sửa thế nào.

Nhà sản xuất muốn bàn chuyện với Đường Dịch nhưng cuối cùng lại bị đại diện Trương mời đi vào trong phòng uống trà.

“Để tôi di chuyển cái tấm che nắng này cho cô.” Trịnh Cẩn Du nói xong thì giúp Mạnh Manh Manh di chuyển tấm che nắng, nếu không dưới ánh nắng của mặt trời sẽ không thấy rõ màn hình máy tính xách tay của Mạnh Manh Manh.

“Cảm ơn anh.” Mạnh Manh Manh cũng nhìn ra tâm trạng Đường Dịch không tốt nên vô cùng chột dạ, làm gì cũng đều cẩn thận.

“Tôi nói này cậu trưng cái mặt thối đó cho ai xem vậy?” Nghê Tôn ngồi ở ven bể bơi, nhìn Đường Dịch đang bơi trong bể hỏi.

Đường Dịch căn bản không thèm trả lời, ở trong nước linh hoạt xoay người, vung tay hất lên một tia nước, lại bơi trở lại.

Nghê Tôn cũng hơi cáu, anh ta vốn tìm đến đây để chơi với Đường Dịch, kết quả Đường Dịch sáng sớm đã trưng mặt thối, làm anh ta đi theo không khỏi bực mình.

Đường Dịch bơi đến gần anh ta, anh ta lập tức vươn tay đẩy Đường Dịch ra: “Sao cậu không trả lời. Tôi thật vất vả mới tới đây gặp cậu một lần, kết quả cậu đối xử với tôi như thế à?”

“Không phải cậu vẫn đang rảnh à?” Đường Dịch hỏi.

Nghê Tôn quả thật không vội.

Các vận động viên đã giải nghệ không cần huấn luyện nữa, việc còn lại chỉ là quay các chương trình thực tế và quay đại diện cho các quảng cáo.

Không ngờ Nghê Tôn lại liều mình hơn nữa, còn có thể đi tham gia một đêm tiệc từ thiện, nói cách khác.. Nghê Tôn trừ bỏ đánh quyền, cái gì cũng có thể.

“Đúng là không chịu nổi cái mặt thối của cậu mà. Đã quên ai là người đã không tiếc cả mạng sống của mình để giúp cậu ư?” Nghê Tôn tiếp tục kháng nghị.

“Tâm trạng không được tốt lắm…”

“Tôi nói này, không phải do cậu lâu lắm rồi chưa từng sinh hoạt sinh lý bình thường, nên nội tiết mất cân bằng đấy chứ? Không việc gì, tôi là bạn thân của cậu, chỉ cần cậu cần, tôi sẽ dang chân cho cậu lên.”

Đường Dịch nhìn Nghê Tôn, trong ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ không hề che dấu.

Toàn thân Nghê Tôn đều là cơ bắp không thể che được, 300 khối cơ bắp trên người giật giật như cá chép nhảy, bình bịch. Con gái có thể lắc ngực, còn anh ta có thể lắc cơ bắp, không một người đàn ông nào có thể cứng nổi khi nhìn thấy điều đó.

“Thôi đi, tôi sợ cúc của cậu bên trong toàn là cơ, kẹp gãy đồ của tôi.” Đường Dịch từ chối.

“Cậu nhỏ của cậu yếu đến thế cơ à?” Nghê Tôn lại còn tiếp lời, căn bản không tính đến việc sẽ hiến thân. nghĩ lại giúp bạn không tiếc cả mạng sống cũng không đến nỗi để cúc bị cắm vào, đó là vấn đề về nguyên tắc.

Phía sau truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Thực ra, các cơ của hậu môn thực sự rất phát triển.”

Hai người đồng thời nhìn về phía Mạnh Manh Manh, Nghê Tôn không kìm lại được, cười thiếu chút nữa ngã xuống bể bơi.

Đường Dịch nhìn cô nàng phổ cập khoa học, đột nhiên không nói nên lời, vì thế kêu Trịnh Cẩn Du đưa cho mình một cái phao bơi, ngay giữa bể, nằm trong phao con vịt nhỏ màu vàng ngửa mặt phơi nắng.

Nghê Tôn giống như khiếu nại, tìm một đám vịt nhỏ màu vàng mà con nít hay cho vào bồn tắm ném vào trong nước, nổi lềnh bềnh quanh Đường Dịch.

Mạnh Manh Manh lén lấy điện thoại ra, chụp lại trạng thái hiện tại của Đường Dịch, gửi cho Vân Tranh: Bầu không khí khá lúng túng, sợ quá đi.

Bình thường Mạnh Manh Manh người mê sắc đẹp này, nếu trước mặt có tiểu thịt tươi nổi tiếng mà lại còn mặc áo tắm lúc ẩn lúc hiện nữa, cô ấy nên phấn khích mới đúng, nhưng Đường Dịch thật sự rất khó hòa hợp!

Đường Dịch mang điện thoại treo ở trước ngực, được bọc bởi một túi đựng không thấm nước. Điện thoại kêu ting, anh lơ đãng nhìn qua, sau đó lập tức bật dậy, xoa xoa điện thoại rồi áp lên tai nghe tin nhắn thoại.

Vân Tranh: “Nghe nói tâm trạng anh không được tốt, tôi hát cho anh nghe được không?”

Vân Tranh: “Dưới cây cầu trước cửa có một đàn vịt đang bơi qua, mau đến đây, mau đến đây đếm xem, hai bốn sáu bảy tám.”

Đường Dịch lập tức xem trên dưới, không tìm được ảnh của Vân Tranh, vì thế gõ chữ phản hồi hỏi: Cô đã đến rồi à?

Vân Tranh lại gửi tin nhắn đến.

Vân Tranh: [Hình ảnh]

Vân Tranh: “Nhìn nè, tôi đang ở hiện trường. Nơi tôi tìm chắc chắn là đáng tin cậy rồi nhỉ? Đề cương kịch bản sửa xong rồi thì ký hợp đồng đi.”

Nhìn thấy ảnh của Vân Tranh, không ngờ lại còn là selfie, phía sau là cảnh hiện trường quay phim, nhưng anh căn bản không để tâm đến bối cảnh.

Selfie…

Không làm mờ!

Nghê Tôn thấy tâm trạng của bạn thân đột nhiên trở nên tốt hơn, vì thế nghiêng người muốn nhìn xem là ai đã gửi tin nhắn đến, kết quả vừa mới nhô đầu ra đã bị Đường Dịch ấn vào trong nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.