“Cái gì!” Ngụy Gia ném một lon bia qua cho Trình Dật “Nam ca, anh thật sự mắng Trần Đạc như vậy?”
Trình Dật thuận thế đem nắp bia kéo ra, nhíu mày, “Anh còn thả tháp tháp cắn cậu ta.”
“Cao tay nha.” Ngụy Gia hướng Trình Dật dựng ngón cái
Trình Dật mở miệng, “Được rồi, tìm các cậu tới đây là để thương lượng chính sự.”
“Chuyện gì thế?”
“Tiết mục của cậu khi nào thì bắt đầu ghi hình?” Trình Dật hỏi.
“« diễn viên dự bị »?” Từ Trường Trạch nói: “Ngày 15 tháng 6.”
“Nam ca, anh thật sự không tham gia hả?” Ngụy Gia ấn khuỷu tay ở trên vai Trình Dật, “Tô Giang không tham gia cũng không phải lần đầu, còn anh sao lại không tham gia? Chẳng lẽ tiếp tục làm người mẫu?”
“Không.” Trình Dật lấy tấm danh thiếp ra, “Tôi được mời thử vai.”
Ngụy Gia đoạt lấy “Ôi trời,là Hà Đào đó!”
“Chẳng lẽ chị dâu nhờ Hà Đào sao?” Ngụy Gia hỏi.
Trình Dật liếc xéo Ngụy Gia, “Tôi vô dụng như vậy sao?Phải nhờ tới cô ấy”
Ngày đó anh chỉ là đi dạo xung quanh trường học một chút, vô tình gặp Hà Đào,cô ấy liền ngăn anh lại, giới thiệu bộ phim và nhét một tấm danh thiếp cho anh, mời anh 2 ngày nữa đi thử vai.
“Hiện giờ Hà Đào trong tay còn kịch bản mới sao?” Từ Trường Trạch khó hiểu
“« Cấm Chỉ Dự Mưu ».” Trình Dật nói: “Trần Đạc cùng Thượng Nghiên không diễn nữa, tất cả đều bắt đầu dùng người mới diễn.”
Ngụy Gia kinh ngạc, “Hai người kia trở mặt cũng nhanh quá đi”
Lúc trước quan hệ với Tống Thanh Y có bao nhiêu là tốt, hiện tại Tống Thanh Y vừa xảy ra chuyện, hai người đó lập tức phủi sạch quan hệ.
“Không phải là rất bình thường sao?” Trình Dật nói, “Trong giới giải trí này, còn rất nhiều người bội tình bạc nghĩa.”
“Không không không.” Ngụy Gia liều mạng lắc đầu, “Đó là do bọn họ có nhân phẩm vô cùng tệ,sao anh có thể nói chung chung như vậy,bọn họ là bọn họ,trong cái giới này, cũng còn những người tốt.”
“Đúng.” Từ Trường Trạch phụ họa
“Nhưng trong cái vòng này dù sao nếu liên quan đến tiền tài,nổi tiếng, cạnh tranh cũng xem là nhiều rồi.” Trình Dật nói.
Ba người nói chuyện một lát, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
Nói đến cuối cùng, Trình Dật mệt mỏi nằm trên sô pha trong nhà Ngụy Gia ngủ.
Ngụy Gia còn đang nói, Từ Trường Trạch lại “Xuỵt” một cái.
Ngụy Gia im lặng, thật cẩn thận nhìn, đem di động nhắn cho Từ Trường Trạch: Anh ấy tối hôm qua đi ăn trộm hả?
Từ Trường Trạch: Những người đã kết hôn cậu không thể hiểu được đâu.
Ngụy Gia:... Vậy cậu hiểu sao???
Từ Trường Trạch: Độc thân, nhưng đã thấy người xung quanh vài lần.
Ngụy Gia:...
Từ Trường Trạch nhìn Ngụy Gia mặt mờ mịt, không khỏi gợi ý.
- nhìn xương quai xanh đi.
Ngụy Gia: Làm sao vậy? Cũng bình thường không có gì lạ.
- áo sơmi bên trong.
Ngụy Gia: Có một cái dấu màu tím tím, làm sao vậy?
Từ Trường Trạch tắt di động, nhìn Ngụy Gia,đúng là ngốc mà.
Ngụy Gia nhìn chằm chằm xương quai xanh Trình Dật, trên đó có dấu răng, làm khẩu hình miệng nói với Từ Trường Trạch: Chẳng lẽ bị tháp tháp cắn?
Từ Trường Trạch:...
Ngụy Gia cuối cùng cũng đem Trình Dật tỉnh, anh mơ mơ màng màng đẩy đầu Ngụy Gia, còn chưa tỉnh ngủ “Cậu là chó à.”
Ngụy Gia bĩu môi, “Anh bắt nạt em không yêu đương.”
Trình Dật đem áo sơmi mở ra, lộ ra xương quai xanh cùng dấu hôn, nhẹ nhàng nói: “Vợ cắn.”
Ngụy Gia: “...”
**
Tống Thanh Y hôm nay nhận được tin « Cấm Chỉ Dự Mưu » khởi động máy, nam nữ diễn viên chính đều đã định, một là cô gái ở trường nghệ thuật, một là chàng trai trường Bắc truyền thông.
Đạo diễn phụ trách cùng nhân viên sàng chọn, cô chẳng qua cùng đạo diễn hỏi vài câu, hỏi bóng hỏi gió, ngoại trừ 2 diễn viên chính, còn lại đều là sinh viên thực tập và năm 2.
Tống Thanh Y trong lòng nghĩ.
Trình Dật sẽ không có đi thử vai chứ, mà khí chất của Trình Dật trong bộ phim này cũng tương đối thích hợp,cô thấy nếu Trình Dật tham gia sẽ hoàn toàn không có vấn đề.
Lúc trước Tống Thanh Y ra ngoài công tác.
Do là phim mới nên thường thường sẽ chụp vài poster đại diện đúng nhân vật xây dựng,sau đó chụp thêm vài bộ để sau có thể tuyên truyền rộng rãi cuối cùng sẽ là khởi động máy, thời gian đó cực kì gấp rút phải thật kĩ càng, hầu như là đi khắp nơi, lên núi sau đó ra sa mạc, từ nam ra bắc đều đi qua một lần,chủ yếu là tìm đúng phong cảnh cho hợp ngữ cảnh, rồi góc máy,độ tương phản,....tạo ra một trailer bao trùm nội dung ý nghĩa của bộ phim,trong khoảng thời gian đó,làm việc không ngừng nghỉ,ngay cả thời gian ăn uống cũng không có.
Hiện tại,cô đã cùng đạo diễn bàn bạc diễn viên cùng kịch bản vô cùng kĩ lưỡng, tổ chế tác thông báo 2 ngày sau sẽ đi...cô vô cùng mong đợi,chủ yếu là lâu lắm rồi cô không có bận rộn như thế.
Thói quen của Tống Thanh Y bình thường đều đi sớm một ngày.
Trở về phòng thu thập một chút đồ đạc, đã là buổi tối, Trình Dật còn chưa có về.
Cô định gọi điện thoại hỏi anh, nhưng cảm thấy không thích hợp, Trình Dật lâu lâu mới cùng bọn Ngụy Gia gặp mặt,nếu điện thoại thì không hay lắm.
Cơm tối cả hai đều ăn ngoài, cô ngồi trên sô pha chờ, sau đó lại ngủ quên,lúc tỉnh lại đã hơn một giờ đêm, cô nhìn di động, vẫn là không có tin tức.
Tống Thanh Y nhìn Samoyed nhu thuận ghé vào sofa, cô đưa tay sờ nó, hôm trước còn định mang nó đi tim vacxin phòng bệnh, nhưng mấy ngày nay cũng không nhớ, Trình Dật ngoài miệng tuy rằng ghét bỏ, nhưng mỗi ngày,cho nó ăn đều là Trình Dật, cho nó tắm rửa cũng là Trình Dật tắm.Thậm chí người đặt tên cho nó là Samoyed cũng là Trình Dật
Cô ngày mai rời đi, ở nhà người chăm nó vẫn sẽ là Trình Dật.
Lúc cô suy nghĩ miên man, chuông cửa vang lên.
Đồng hồ vừa lúc 2 giờ, Tống Thanh Y lập tức rùng mình một cái.
Đêm đó, Trần Đạc bộ mặt dữ tợn,nhào qua cô, cô vô lực giãy dụa,Trần Đạc cũng không làm gì cô anh ta chỉ hơi mất khống chế mà cô lại tuyệt vọng không giãy dụa,nước mắt rơi trên bàn tay Trần Đạc,anh nhìn cô sau đó xin lỗi.
Nếu chuyện ngày đó trở lại một lần nữa...
Tống Thanh Y đứng lên, theo thói quen gọi điện thoại cho Trình Dật, di động tắt máy.
Tiếng chuông cửa vang, Tống Thanh Y đi qua, cô đứng ở cửa hỏi: “Ai vậy?”
“Chị dâu là chúng em.” Ngụy Gia nói “Nam ca uống say, chúng em đưa anh ấy về.”
Tống Thanh Y trực tiếp mở cửa.
Mùi rượu nồng nặt ở trên người Trình Dật, Trình Dật mặc sơmi trắng, nút áo mở 2 cúc, lộ ra xương quai xanh, đầu khoát lên Ngụy Gia, đã quá say.
Tống Thanh Y hỏi: “Như thế nào uống tới như vậy?”
Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch trên mặt hơi đỏ, vẫn còn thanh tỉnh,mà Trình Dật lại say không biết trời trăng.
Ngụy Gia giải thích: “ Hàng năm ngày này,Nam ca đều sẽ đi uống rượu, nhất định say không còn biết gì mới được, chúng em cũng đã quen rồi.”
Tống Thanh Y mở cửa, “Trước tiên vào nhà đi.”
Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch đem Trình Dật vô phòng,sau đó liền tạm biệt đi về, Tống Thanh Y tiễn hai người bọn họ rời đi, lúc này mới trở về phòng.
Có lẽ là tư thế ngủ không thoải mái, anh trở mình, di động từ túi quần rơi ra ngoài.
Tống Thanh Y vội vàng cầm lấy, phát hiện còn 5% pin, nhanh chóng gim điện.Sau đó thấy trên điện thoại gần 100 cuộc điện thoại.Điện thoại lại đến,cô nghĩ ngợi, vẫn là cúp máy.
Đi vào phòng vệ sinh lấy khăn nóng cho Trình Dật lau mặt, màn hình lại sáng lên vẫn là số điện thoại kia.
Trình Dật lúc trước có nói qua cha mẹ mình sớm mất, được ba mẹ nhận nuôi, anh có một anh trai cùng một em gái, đều không thân,còn có mẹ Ngụy Gia cũng xem anh là con nuôi mà đối đãi.
Cô không nghĩ sẽ nhận điện thoại, nhưng biết đâu là do xung đột bên nhà ba mẹ nuôi mà uống say đến vậy,nên anh trai mới điện thoại liên tục cho anh.
Tống Thanh Y suy đoán, sau đó đắp chăn cho Trình Dật, khiến anh ngủ thoải mái hơn một chút.
Nhìn màn hình di động vẫn sáng, Tống Thanh Y cuối cùng vẫn lựa chọn nhận”Xin chào.”
Đầu điện thoại bên kia im lặng, lúc sau bình tĩnh hỏi: “Là di động Trình Dật sao?”
Tống Thanh Y: “Phải.”
“Trình Dật đâu?” Đầu kia điện thoại hỏi.
Tống Thanh Y mắt nhìn người trên giường, nhẹ nói, “Anh ấy uống say.”
Đầu điện thoại bên kia im lặng sau nói “ Trình Dật có khỏe không?”
“Hiện tại đang ngủ, không quá tốt.” Tống Thanh Y nói chuyện “Xin hỏi anh tìm anh ấy có chuyện gì không?”
“Ngày mai kêu cậu ta gọi điện thoại cho tôi.” Đầu kia điện thoại lại nói, “Biết tôi là ai không “
Tống Thanh Y nói, “Anh trai khác cha khác mẹ.”
Đầu điện thoại bên kia nở nụ cười, “Cậu ta cùng cô nói cái gì?”
Tống Thanh Y mím môi, “Không nói gì cả,chỉ đơn giản nói qua một chút.”
“Vậy sao không sửa cách xưng hô?” Đầu điện thoại bên kia khẽ cười nói: “Em dâu?”
Tống Thanh Y: “...”
Không biết tại sao, cô cảm giác trong phòng hơi nóng, mặt đỏ lên.
Cô ấp úng nói không ra lời, đầu điện thoại bên kia cũng không trêu cô, khôi phục giọng điệu nghiêm túc “Anh vài ngày sẽ đến, bảo cậu ấy lưu ý thời gian “
“Dạ.” Tống Thanh Y ứng.
“Còn em?” Đầu kia điện thoại hỏi.
“Sao... Sao ạ?” Tống Thanh Y bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh.
“Em xem mình có thời gian rãnh không?” Giong nói trong điện thoại nhẹ nhàng bâng quơ hỏi cô.
Tống Thanh Y: “...”
Thật lâu sau, đầu bên kia nói, “Có thời gian kêu cậu ta mang em về nhà.”
Tống Thanh Y lúng túng dạ một tiếng.
Đến khi cúp điện thoại, Tống Thanh Y phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô cảm thấy tiếng nói trong điện thoại có chút quen tai, nhưng lại không nhớ nổi đã nghe qua ở nơi nào.
Hơn nữa...
Mang cô về nhà?
Cô cảm thấy còn chưa tới như vậy?
Vì thế, Tống Thanh Y một đêm không ngủ, lưu lại tờ giấy cho Trình Dật đặt ở đầu giường, suốt đêm thu dọn đồ đạc vội vàng ra khỏi thành Bắc.