Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 25: Chương 25




« Cấm Chỉ Dự Mưu » là một bộ phim điện ảnh hiện đại trinh sát, Giảng Thuật là cảnh sát ngầm. Là người trong đội cảnh sát chuyên chức là nằm vùng, trải qua muôn trùng khó khăn,nguy hiểm cuối cùng phối hợp cảnh sát diệt trừ cái ác.

Cho nên lần này địa điểm chụp ảnh tại Vân Quý núi nhiều, cây cối um tùm,rất thích hợp,khí hậu cũng tốt.

Tống Thanh Y xuống máy bay,gọi taxi đến khách sạn Hà Đào đặt trước, cùng Hà Đào nói chuyện một hồi sau đó sửa soạn đồ đạc trong khách sạn.

Sau đó tắm rửa thay quần áo, mở máy tính, bắt đầu trau chuốt kịch bản.

Đây là thói quen của cô, lúc bắt đầu quay trailer câu câu chữ chữ đều cần phải cân nhắc một chút, sau đó giao một bản cho đạo diễn, sau đó mới có thể an tâm.

Ngồi bên máy tính liền quên thời gian, chờ lúc cô xong việc đã gần chạng vạng, Tống Thanh Y lười biếng duỗi eo lấy điện thoại di động ra nhìn thấy Trình Dật phát WeChat cho cô: Em đi đâu?

- Em có hay không lại là mất tích?

- Anh sai rồi, tối qua không nên uống nhiều quá.

- A Thanh, đừng không để ý tới anh.

Sau đó có năm cuộc gọi nhỡ, WeChat lại cách hơn mười phút:

- Anh nhìn thấy tờ giấy.

- Em về sau muốn ra ngoài đều phải gọi cho anh, tờ giấy dễ dàng rơi mất.

- Lần trước ở dưới sàng, lần này lại rớt dưới giường.

Ngay sau đó là giọng nói, “Em làm việc nhớ mau chóng trở về.”

Mang theo sự lưu luyến, Tống Thanh Y nghe đến lỗ tai nóng lên.

Sau đó là....

- Anh sẽ rất nhớ em.

- Tối qua Anh hai gọi điện thoại nói với em cái gì? Hôm nay lúc nói chuyện hơi kì quặc.

Tống Thanh Y gõ vài chữ lại xóa đi, không biết trả lời như thế nào.

Bụng cô kháng nghị, một ngày chưa ăn gì, cảm giác cả người đều muốn phản đối, cô vội vàng lấy đồ đi xuống lầu ăn cơm, lúc vào thang máy nhìn di động, trả lời Trình Dật: Em đến nơi rồi.

- Trong khoảng thời gian này em không ở nhà, anh nhớ đối xử tốt với mình và chó con.

- Em đi đâu? Về nhà sao?

Tống Thanh Y phản ứng đầu tiên là: Về nhà? Cô về nhà làm cái gì?

Sau đó đột nhiên nhớ tới, cô lưu lại tờ giấy chỉ có bốn chữ: Em đi ra ngoài.

Không viết đi chỗ nào, Trình Dật lại tưởng cô cùng Hà Đào thương lượng kịch bản.

Anh đương nhiên sẽ nghĩ cô chỉ là ra ngoài cùng bạn bè trao đổi kịch bản.

Hiểu lầm cũng lớn.

Tống Thanh Y đột nhiên chột dạ, cô đang muốn gửi cho Trình Dật định vị của mình, thang máy đã đến lầu một, sợ thang máy đóng cửa, cô cúi đầu một bên phát định vị một bên đi ra ngoài, còn chưa đi vài bước liền đụng phải một người.

Cô hôm nay lúc ra cửa mang mũ lưỡi trai, mũ lập tức bay ra ngoài, đầu cô đụng mạnh đến mức xoay vòng vòng, tay run lên, di động cũng rớt xuống đất.

Ba một tiếng.

Có thể nghĩ di động rơi có bao nhiêu thảm.

Tống Thanh Y ôm đầu lui về sau một bước, vội vàng xin lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi...”

Người đối diện không nói chuyện.

Di động cũng không ai nhặt, Tống Thanh Y bị đau mở to một con mắt, ngồi xổm trên mặt đất nhặt hai cái di động, cô mang di động nhặt lên, sau đó nhìn đến tay của người kia,Tống Thanh Y động tác dừng hai giây, sau đó ngẩng đầu, quả nhiên thấy được gương mặt Trình dật.

Cô mở to hai mắt “Anh... Như thế nào lại ở đây?”

Trình Dật ôm cánh tay đứng chỉ cách cô một bước, cúi đầu nhìn chằm chằm con mắt của cô “Lời này là anh nên hỏi em? Bà xã “

Tống Thanh Y chậm rãi đứng lên, mím môi, không biết nên nói cái gì.

Trình Dật đang kéo rương hành lý..

Trình Dật xuất hiện ở đây là vì cái gì?

Tống Thanh Y đầu óc nhanh chóng dịch chuyển, rốt cuộc ——

Cô không thể tin ngẩng đầu nhìn Trình Dật, “Anh theo dõi em?”

Trình Dật nhìn chằm chằm cô, lôi kéo cánh tay Tống Thanh Y hướng trong thang máy mà đi, Tống Thanh Y nhìn anh, Trình Dật lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Tống Thanh Y nuốt nước miếng, chỉ vào một hướng khác nói: “Em... Mũ.”

Trình Dật đem hành lý buông xuống, chân lập tức đi qua cầm lấy mũ, sau đó lôi kéo tay Tống Thanh Y vào thang máy.

Trở lại phòng,Trình Dật đem hành lý trực tiếp bỏ qua một bên, về sau trở tay đem Tống Thanh Y đặt ở cửa.

Tống Thanh Y dựa lưng vào cửa, bả vai cô hơi đau, nhưng dáng vẻ Trình Dật rõ ràng càng dọa người.

Anh khom người, con mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Y, “Em vừa mới nói cái gì?”

Tống Thanh Y liếm liếm môi, con mắt vụt sáng, lông mi dài quét qua mí mắt.

Tống Thanh Y ngẩng đầu, học bộ dáng của anh cũng nhìn chằm chằm, từng chữ nói ra: “Anh theo dõi em sao?”

Trong phòng im lặng.

Trình Dật hai tay ôm chặt eo Tống Thanh Y, đầu khoát lên vai Tống Thanh Y, hô hấp dừng trên gáy cô, dường như cố ý”Nếu đúng vậy,thì làm sao bây giờ?”

“Bà xã vừa đi, anh liền muốn em.”

Tống Thanh Y cả người nổi da gà.

Mà cô thật không có tiền đồ, nghe anh nói vậy cả cơ thể đều mềm nhũn.

Trình Dật hôn lên môi cô một cái “Em gạt người.”

Tống Thanh Y theo gò má Trình Dật nhìn qua,Trình Dật nhìn cô, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Bụng Tống Thanh Y ùng ục kêu lên.

Cô ngượng ngùng nhìn về Trình Dật, phát hiện anh đang mỉm cười nhìn cô.

Trình Dật kéo tay cô “Mang em đi ăn cơm.”

“Anh biết chỗ nào ăn cơm?” Tống Thanh Y hỏi.

Trình Dật nhíu mày, “Có di động.”

Tống Thanh Y: “...”

Cùng Trình Dật đi ra bên ngoài ăn cơm, anh nói qua cho cô biết con Samoyed gửi cho Từ Trường Trạch nhờ cậu ta tim vacxin phòng bệnh, tiện thể nhờ cậu ta nuôi nó,hiện giờ anh với Tống Thanh Y bận một khoảng thời gian.

- ----------------------------------------------------------------

“Anh tới đây đến cùng là làm cái gì?” Tống Thanh Y lấy nước cho Trình Dật”Chẳng lẽ thật sự theo dõi em?”

“Có gì không thể?” Trình Dật ngồi ở sô pha nói.

Tống Thanh Y vẫn là lựa chọn im lặng, sau đó uống cạn hai ly nước.

Tống Thanh Y ở ban công gọi điện cho Hà Đào:

- Đúng rồi, em phát hiện kịch bản còn có chút vấn đề, chị có đang rảnh không? Em đi tìm chị thảo luận một chút.

Hà Đào vội trả lời:

- Chị cũng thấy có vài chỗ không tốt lắm,Chúng ta gặp liền đi

Tống Thanh Y vừa muốn nói, nhưng nhìn đến người ngồi trên sofa, lại xóa, nghĩ nói địa điểm cho cô, nhưng còn chưa gửi ra ngoài, chuông cửa liền vang lên.

Không đợi Tống Thanh Y ra mở cửa, Trình Dật đã đứng dậy đi mở cửa, cô chạy qua ngăn cản, đều không kịp,cô núp sau Trình Dật tay ôm thắt lưng anh.

Chỉ nghe Trình Dật cười cùng Hà Đào chào hỏi, “Hà Đào.”

Hà Đào sững sờ ở tại chỗ, “Cậu... cậu như thế nào ở chỗ này? Tiểu Tống đâu?”

Tống Thanh Y cảm giác mặt nóng lên, yếu ớt giơ tay”Em... Ở chỗ này.”

Hà Đào kinh ngạc.

Tống Thanh Y đầu chôn ở phía sau lưng Trình Dật, Trình Dật mở cửa nhường Hà Đào tiến vào.

Hà Đào ánh mắt nhìn hai người đánh giá, vừa đi vừa quay đầu, một chân đạp lật thùng rác, Tống Thanh Y lỗ tai khẽ động, càng thẹn thùng.

Hà Đào ngồi trên sô pha, vẫn là không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Trình Dật cúi đầu nhìn về phía Tống Thanh Y, thấp giọng nói: “Đừng nắm.”

Tống Thanh Y ngẩng đầu, con mắt vô tội nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu.

Trình Dật nói một tiếng, “Lại nắm,quần sẽ rơi xuống”

Tống Thanh Y: “...”

Giống như bị phỏng tay, cô nhanh chóng rụt tay về.

Trình Dật lôi kéo cô đi đến trước mặt Hà Đào, tiện thể cười cùng Hà Đào nói: “Gioi thiệu một chút.”

“Đây là vợ tôi, Tống Thanh Y.”

Tác giả:“”Văn án đều nằm ở đây””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.