Thượng Nghiên một mình lái xe lên đường.
Cô đã mua vé máy bay nhưng chính bản thân lại không muốn đi.
Cô ghét tiếp xúc với không gian công cộng. Những ánh mắt khác thường của người khác khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Mặc dù có đôi khi cô luôn cười,nhưng thật ra sâu bên trong cô luôn có một ý nghĩ chợt lóe lên muốn bóp nghẹt họ.
Thượng Nghiên hồi thành Bắc cần hơn năm giờ, nếu lái xe nhanh chỉ khoảng hơn bốn giờ sẽ tới.
Cô mặc áo khoác Quan Cảnh Minh ngồi ở trên chỗ điều khiển, đậu xe tựa vào ven đường, lấy điện thoại ra xem một chút.
Trên weibo, không ít tin tức có liên quan đến Trần Đạc cùng bạn gái mới xuất nhập khách sạn.
Thượng Nghiên tìm kiếm tên bạn gái của Trần Đạc, bởi vì ngày hôm qua cô đã tra cô ấy một lần rồi nên khi hôm nay đến tham ban trùng hợp gặp được Tống Thanh Y,cô có thể chắc chắn rằng bạn gái mới của Trần Đạc cùng Tống Thanh Y vô cùng giống nhau.
Từ khí chất đến dáng người, rồi đến đôi mắt kia.
Nhìn hồi lâu, sau đó mau chóng bấm số của Trần Đạc từ trong danh bạ.
Điện thoại vang lên rất lâu, lúc Thượng Nghiên cho rằng sắp bị cắt đứt, Trần Đạc ở bên kia nhận.
Bên đó hiện tại có chút ầm ĩ, khả năng có lẽ là ở quán rượu.
"Có chuyện gì vậy?" Trần Đạc khó chịu hỏi.
Cô im lặng.
Trần Đạc không kiên nhẫn đợi "Thượng Nghiên, nếu cô không nói lời nào,tôi liền treo."
"Trần Đạc." Thượng Nghiên thấp giọng gọi anh ta.
"Sao?" Trần Đạc hẳn là đã không uống ít rượu.
Thượng Nghiên bình tĩnh nói: "Hôm nay là ngày sinh dự tính của bảo bảo."
Trần Đạc ngừng lại, sau đó lập tức trở nên khó chịu "Mẹ kiếp! Thượng Nghiên cô có ý gì? Cô có dám chắc nó là con tôi không?"
Thượng Nghiên nở nụ cười, khi nghe vào tai có chút ảm đạm "Không phải của anh thì còn có thể là của ai?"
"Tôi làm sao biết được." Trần Đạc nói: "Cô đừng làm phiền tôi nữa có được hay không?Tôi thực sự không còn yêu cô! Cô là người vô cùng đáng sợ,sau tất cả mọi chuyện xảy ra,làm ơn cô hãy tha cho tôi đi. "
"Tôi đáng sợ sao?" Thượng Nghiên lặp lại, giọng cô nhỏ dần, nói với một nụ cười.
Trần Đạc bên kia bình tĩnh lại và nói"Giữa chúng ta...Cũng cứ như vậy mà sống đi."
Thượng Nghiên ngừng một chút,sau đó nói: "Hôm nay là ngày dự tính sinh đứa nhỏ, anh không tự mình đi tế bái nó một chút sao?"
"Cái gì?" Trần Đạc nói: "Thượng Nghiên cô quả thật điên rồi sao? Cô vậy mà làm mộ cho nó?"
"Đúng vậy." Thượng Nghiên cười nói: "Không thể được sao? Nó đến thế giới này theo trình tự bình thường,hôm nay chính là ngày nó được nhìn thấy thế giới bên ngoài,không phải sao?"
"Điên thật!" Trần Đạc ở bên kia mắng vài câu, sau đó nói: "Thượng Nghiên, cô có thể nào ngừng hành hạ tôi được không? "
" Hành hạ sao?" Thượng Nghiên thấp giọng nỉ non vài câu, về sau nhẹ nhàng hỏi: "Anh cảm thấy bạn gái mới của mình cùng A Thanh giống nhau?"
Ở bên kia lâm vào yên lặng.
Thật lâu sau, anh ta nói: "Chỉ có đôi mắt là rất giống thôi."
"Cho nên, là dựa vào A Thanh tìm?" Thượng Nghiên bình tĩnh hỏi: "Không có tôi, tự mình tìm thế thân khác à?"
"Không." Trần Đạc nói: "Tôi chưa bao giờ coi cô là người thế thân của A Thanh."
"Có hay không có." Thượng Nghiên nở nụ cười "Tôi sẽ không nhìn ra sao?"
Trần Đạc hồi lâu không nói chuyện, sau đó vội vã cúp điện thoại.
Thượng Nghiên lại gọi qua, còn chưa mở miệng Trần Đạc bên kia liền nói: "Giữa chúng ta bây giờ thảo luận những thứ này đã không còn ý nghĩa. Tất cả đều đã qua, cô bây giờ rời giới, sự nghiệp của tôi theo đó mà xuống dốc không phanh,bây giờ cùng lúc trước không thể so sánh, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì,chẳng giúp mọi chuyện quay trở lại thuở ban đầu."
"Nhưng còn đứa bé thì sao?" Thượng Nghiên thấp giọng nói: "Nó vô tội."
"Nó vô tội thì thế nào?" Trần Đạc thở dài: "Tôi cũng không phải cố ý. Tôi không muốn cùng cô thảo luận cái vấn đề này nữa,tất cả mọi chuyện đều đã qua. Tôi bỏ qua cô, cô cũng bỏ qua tôi có được hay không?"
"Còn cô ta?" Thượng Nghiên hỏi: "Anh vẫn tiếp tục ở cùng với cô ta sao?"
"Không có." Trần Đạc nói: "Không thích hợp."
"Hơn nữa, tôi cũng không yêu cô ta."
"Không yêu cũng có thể thượng - giường?" Thượng Nghiên nói xong nở nụ cười "Đối với anh mà nói, cũng không có cái gì là không được."
Trong lời này mang theo nồng đậm nặng nề sự mỉa mai cùng châm chọc, Trần Đạc nhíu mi "Thượng Nghiên, chúng ta đã chia tay."
Thượng Nghiên lại cười, "Không chia tay anh cũng có thể cùng người khác lên - giường cơ mà. Lúc trước anh không phải cùng A Thanh không chia tay sau đó cùng tôi lên - giường sao?"
"Còn không phải do cô thừa dịp tôi uống say câu - dẫn..." Trần Đạc còn chưa có nói xong liền bị Thượng Nghiên cắt đứt "Trần Đạc, anh là thật không nhớ rõ hay là giả vờ không nhớ rõ?"
Giọng nói Thượng Nghiên nhẹ nhàng, bình tĩnh thuật lại sự thật.
"Ngày đó tôi đem anh đỡ vào trong phòng, lúc đó vốn dĩ đã định rời đi, là chính anh lôi kéo tôi, ôm tôi, cuối cùng lên giường cùng với tôi. Kỳ thật nói đến cùng, là do tôi không kiên định ngay từ ban đầu mà thôi.Nếu không phải bởi vì thích anh, tôi như thế nào sẽ trở thành một người như vậy.Anh nói rất đúng, tôi chính là người tùy tiện. Bất quá bởi vì anh nên tôi mới tùy tiện như vậy để rồi cuối cùng thành ra như thế này."
Trần Đạc im lặng trong một thời gian dài,sau đó lười biếng nói "Thượng Nghiên, nói như vậy cô thật sự quá nhàm chán rồi.Cô liên thủ với Vạn Tịch xuống tay với A Thanh, chẳng lẽ cũng là bởi vì tôi sao?"
"Không phải,là do anh nói sai rồi." Thượng Nghiên nói: "Lúc ấy tôi chỉ là muốn A Thanh ngã xuống một chút. Cô ấy quá chói mắt khiến cho trong mắt anh luôn không thể nào buông xuống được bóng hình đó.
Vì nhất thời mù quáng, tôi đã có suy nghĩ, nếu A Thanh bị quần chúng dùng những lời nói phỉ nhổ lên người, cô ấy có còn bảo trì dáng vẻ ngây thơ,tươi sáng không suy nghĩ nhiều như ban đầu nữa hay không?Như vậy anh sẽ nhìn thấy tôi nhiều hơn,thậm chí có thể vì vậy mà hằng đêm ở bên cạnh tôi ngừng gọi tên cô ấy.
Cuối cùng sau tất cả, ước nguyện đó của tôi đã thành sự thật,anh không còn gọi cô ấy hằng đêm,không quan tâm cô ấy như thế nào sau đó,trong mắt anh tôi luôn tìm được tôi trong đó,thật buồn cười mà phải không?Khi ước nguyện mà bấy lâu nay thành sự thật lại là những cơn giày xéo hằng đêm,bất an,không tìm thấy chính mình"
Kỳ thật sau này cô có được những thứ kia cũng không vui vẻ hạnh phúc như cô muốn.
Mỗi ngày cô đều gặp ác mộng trong mỗi đêm, trong giấc mơ ấy, A Thanh vô cùng thê lương chất vấn cô một cách gay gắt.
Trần Đạc im lặng một lúc lâu, anh nói: " Thật là chán. Thế thôi, dừng tại đây đi."
Thượng Nghiên lại nói: "Tôi cũng nghĩ muốn bắt đầu một cuộc sống mới."
Trần Đạc: "Cùng Quan Cảnh Minh?"
"Anh biết anh ấy?" Thượng Nghiên nghe thấy tên của Quan Cảnh Minh từ trong miệng Trần Đạc phát ra, hơi lấy làm ngạc nhiên.
Trần Đạc lại nói: "Những người khác đều nói anh ta rất tốt, rất đáng giá phó thác cả đời."
Thượng Nghiên nở nụ cười "Nghe anh nói như vậy, tôi còn tưởng anh đang thật sự quan tâm tôi."
Trần Đạc bỗng nhiên nghiêm túc kêu cô: "Thượng Nghiên."
"Sao?"
"Tuy rằng chúng ta không bao giờ có thể quay lại, nhưng tôi luôn hy vọng cô sẽ tốt hơn." Trần Đạc nói: " Hy vọng rằng cô có thể sống tốt, biết đâu khi rời giới sẽ khiến cuộc sống cô tốt hơn thì sao, trong cái vòng tròn này quá hỗn loạn,cô đã không quá thích hợp tiếp tục ở nơi đây."
"Nếu anh giống Cảnh Minh kỳ thật cũng sẽ không loạn." Thượng Nghiên nói: "Là anh muốn nhiều hơn."
Trần Đạc thở dài"Có lẽ là vậy."
"Thượng Nghiên." Trần Đạc thấp giọng kêu cô, giống như đã tỉnh rượu một chút.
Thượng Nghiên không nói chuyện.
Trần Đạc nói: "Đừng yêu tôi, tôi không xứng đáng, hãy đi tìm một người xứng đáng với tình yêu của cô. Mấy năm nay dù sao cô cũng tích cóp đủ tiền, đi làm một công việc gì đó chẵng hạn, mặc dù không có ống kính cùng sân khấu, nhưng cô vẫn có thể là chính mình,cứ như vậy đi."
Thượng Nghiên bỗng nhiên nói "Trần Đạc."
"Tôi muốn gặp anh lần cuối cùng."
" Trong "Khu rừng rộng lớn", nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."
" Tôi muốn cùng anh nói lời tạm biệt với quá khứ."
**
Đoàn làm phim « Trường Độ » buổi tối còn có phân đoạn quay chưa hoàn thành, lúc quay xong đã hơn tám giờ.
Trạng thái Quan Cảnh Minh không tốt, NG bảy tám lần, nhiều hơn bình thường, lo lắng đến mức đạo diễn Tân Thất phải nói ra tiếng địa phương.
Nhưng cũng may mắn thuận lợi qua.
Buổi tối Tống Thanh Y không hồi thành Bắc, đạo diễn Tân Thất gọi các diễn viên chính đi ăn cùng nhau.
Hôm nay Ông mời khách.
Trong đó tự nhiên có Quan Cảnh Minh.
Hai nữ diễn viên chính vẫn còn là sinh viên, khuôn mặt ngây ngô, mới vừa bắt đầu nhận vai không lâu, một người tĩnh một người năng động, cả hai đều rất phù hợp với hình ảnh bộ phim.
Vì chính sách áp lực cao của đạo diễn Tân Thất nên tất cả diễn viên trong tổ đều không có thời gian ầm ĩ, thường thường khi xuống vai diễn bọn họ đều trò chuyện cùng nhau, cho nên không khí bên trong đoàn phim cũng không tệ.
Tống Thanh Y cầm điện thoại di động, có một tin nhắn văn bản được gửi bởi Trần Đạc vào hôm nay: A Thanh, lễ tình nhân vui vẻ.
Xế chiều hôm nay Tống Thanh Y đã tìm kiếm hình ảnh bạn gái mới Trần Đạc, đôi mắt kia trông quả thật rất giống với cô.
Nghĩ quá nhập thần, ngay cả đạo diễn Tân Thất gọi cô cũng không nghe thấy Trình Dật vội vàng ở bên cạnh lay cô, Tống Thanh Y lúc này mới hồi phục tinh thần nhìn về phía Trình Dật, Trình Dật nâng cằm hướng tới đạo diễn Tân Thất "Đạo diễn đang nói chuyện với cô."
Tống Thanh Y kích động cầm điện thoại đặt lên bàn, kết quả không cẩn thận làm rơi trên mặt đất.
Cùng Trình Dật đồng thời xoay người lại nhặt, không cẩn thận chạm đầu vào nhau.
Ngụy Gia ồn ào cười nói: "Bọn họ đúng là vợ chồng đối bái mà."
Tống Thanh Y ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng.
Trình Dật xoa tóc cô, Tống Thanh Y đem cánh tay của anh trên đầu mình lấy xuống.
Đạo diễn Tân Thất buồn bã nói: "Cuối cùng tôi cũng xem như biết vì cái gì Tống biên kịch không đến rồi."
"A?" Tống Thanh Y sững sờ.
Tân Thất: "Nếu cô tới, linh hồn của diễn viên trong đoàn e rằng sẽ bị lấy đi mất thôi."
Một nữ diễn viên bên trong thì thầm với Ngụy Gia " Đây là loại câu chuyện ảo giác nào? Sao tôi vì cái gì xem không hiểu?"
Ngụy Gia chợt nhíu mày "Giới thiệu một chút. Kia, Nam ca, Tống biên kịch, chị dâu của tôi!"
Nữ diễn viên: "..."
Tin này có chút lớn.
Tống Thanh Y cảm thấy xấu hổ, vội vàng cùng Tân Thất dời đi đề tài.
Bữa cơm này có là vì Tống Thanh Y đến,nhưng nó lại không xoay quanh cô.
Ngụy Gia nói rất nhiều chuyện, thậm chí cậu có thể nói chuyện chéo với một nữ diễn viên khác trong đoàn, lúc sau còn chọc cho mọi người cùng nhau cười ha ha.
Tống Thanh Y thừa dịp khoảng trống nhìn di động, đã gần đến mười giờ.
Điện thoại Quan Cảnh Minh vừa lúc vang lên, là một bài hát rất xa lạ, Tống Thanh Y nghe thấy một câu trữ tình trong đó: Tôi là ngôi sao của chuông gió trong thung lũng núi lửa hoang dã.
Đôi môi của Quan Cảnh Minh hơi nhếch lên, anh đứng dậy đi bên ngoài nghe điện thoại.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Trình Dật nhéo ngón tay cô"Làm sao?"
"Không có việc gì." Tống Thanh Y nói theo thói quen.
Sau khi nói xong, nhíu mày lấy di động qua sau đó thấp giọng cùng Trình Dật nói: "Em đi toilet."
Không đợi Trình Dật đáp lại Tống Thanh Y liền đứng dậy rời đi.
Hành lang rất trống trải, cách phòng ăn mấy mét cô thấy Quan Cảnh Minh đang nhận cuộc gọi.
Thật tốt là toilet gần nơi anh ta đứng.
Tống Thanh Y từ từ đi qua, cô có cảm giác rằng mình bây giờ rất giống một tên trộm.
Bước chân dần chậm lại, cô nghe thấy tiếng Quan Cảnh Minh nói: "Đừng về quá muộn. Nếu như có chuyện liền gọi điện thoại cho a Tam, cậu ta cách nơi đó không xa."
Sau khi nói xong, anh ta đột nhiên quay lại, bắt gặp ánh mắt của Tống Thanh Y.
Cô xấu hổ đứng tại chỗ,chân tay luống cuống, mấy giây sau cô chỉ chỉ toilet, giải thích: "Tôi đi toilet."
Sau khi nói xong vội vàng rời đi.
Đi một đoạn cô nghe Quan Cảnh Minh bên này nói: "Không có vấn đề gì,vừa mới là A Thanh của em."
Có lẽ là cùng Thượng Nghiên giải thích.
Tống Thanh Y không thực sự muốn đi vệ sinh, cô chỉ kiếm cớ để ra khỏi đó mà thôi.
Cũng không thể nói lý do tại sao. Có lẽ vì cú sốc quá lớn mà Thượng Nghiên mang đến cho cô vào ban ngày, là cho nên đến bây giờ cô vẫn không bình tĩnh nổi nếu không được giải tỏa khúc mắc trong lòng.
Đi vào toilet nhìn chằm chằm kính thủy tinh bên trong, không thể hiểu tại sao Trần Đạc vì cái gì muốn tìm một người bạn gái giống như cô.
Thật sự làm cho người ta kinh tởm từ tận đáy lòng.
Cô bật vòi nước và để nó tự chảy,gương mặt thẫn thờ nhìn nó một lúc lâu.
Tùy ý rửa tay, sau đó trở lại.
Lúc đi ngang qua Quan Cảnh Minh, anh ta đã cúp điện thoại, dựa sát tường không biết đang nghĩ cái gì,Quan Cảnh Minh nhìn cô sau đó khẽ gọi "Tống biên kịch."
Tống Thanh Y dừng chân, quay đầu nhìn anh ta gật đầu, xem như chào hỏi đáp lại.
Hai người đều không nói gì, hồi lâu sau, Tống Thanh Y mở miệng trước"Thượng Nghiên, cô ấy vẫn khỏe chứ?"
"Khi tốt khi xấu." Quan Cảnh Minh nói: " Khi tôi ở bên cô ấy, cô ấy vẫn ổn, nhưng khi tách ra... cô ấy một người ngồi trên sô pha tự lẩm bẩm."
Tống Thanh Y mím môi " Anh có đưa cô ấy đi bệnh viện không? "
Quan Cảnh Minh lắc đầu, thở dài, cầm điện thoại cất vào trong túi " Đó cũng là điều tôi luôn muốn nói với cô,cô ấy rất kháng cự việc gặp bác sĩ tâm thần, lần trước tôi mang cô ấy đi xem,sau khi về nhà không nói không rằng không cùng tôi nói chuyện trong vòng nửa tháng,cô ấy luôn chắc chắn rằng cô ấy không có vấn đề.Nếu... Ý tôi là nếu, cô có thể giúp tôi khuyên nhủ cô ấy một chút,có thể tình hình sẽ tốt hơn so với tôi?Dù sao,cả hai người..."
Tống Thanh Y cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, cô chậm rãi gật đầu.