"Trong giấc mơ
Khi tôi chết
Có lẽ
Đó là điều tuyệt vời nhất
Từng xảy đến với tôi
Nó sống động y như thật..."
Thượng Nghiên đến Nghĩa trang Tây Sơn lúc hơn mười giờ tối.
Vào ban đêm nghĩa trang trống rỗng và không có ai.
Những cơn gió thổi qua khu rừng cách đó không xa,vang lên tiếng xào xạc.
Tầm nhìn ban đêm của Thượng Nghiên không tốt lắm, vì vậy cô ấy phải bật đèn pin trong điện thoại.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào bên trong, khung cảnh xung quanh cực kỳ tối, lộ ra đặc biệt u ám.
Thượng Nghiên đến ngôi mộ của bà nội trước tiên, ngôi mộ của bà được chôn kế bên ông nội Trần Đạc, khẽ đặt hai bó hoa tươi lên phía trước mà ban nãy cô chuẩn bị.
Cô đứng trước mộ cúi đầu ba cung chào, sau đó ngồi một lát, không nói chuyện.
Thật lâu sau, Thượng Nghiên đi lại một ngôi mộ cách đó không xa,đứng hồi lâu.
Lúc cô vừa biết tin mình mang thai đã suy nghĩ rất nhiều về cái tên cho đứa bé, cuối cùng xâu chuỗi tất cả quá khứ lại,đặt tên cho con mình là Thương.
Không có ngụ ý khác, chỉ đơn giản hy vọng rằng đứa trẻ này khi sinh ra có thể hạnh phúc,có thể phát triển tự do, vô tư, khỏe mạnh, hạnh phúc trưởng thành trong một thế giới tươi đẹp, ở đó được bao quanh bởi ánh nắng và tiếng cười, tất nhiên quan trọng là sẽ có rất nhiều người yêu thương nó khi nó đến thế giới này.
Thượng Nghiên ngồi trước ngôi mộ, gió lạnh phơ phất rơi trên người.
" Nếu không có tai nạn, đáng lẽ con đã được sinh ra vào hôm nay." Thượng Nghiên tựa đầu vào bia, ban đêm ở thành Bắc rất lạnh, cô không mặc quần áo nhiều nhưng cô,cũng không cảm thấy lạnh.
" Có lẽ là mẹ đã sai." Thượng Nghiên thấp giọng nỉ non:"Kỳ thật,mẹ đã từng liên tưởng ra cảnh khi con chào đời, con sẽ gọi "MẸ" bằng những lời ngọt ngào, mẹ sẽ rất yêu con, luôn muốn đem tất cả tình yêu mà mẹ luôn thiếu thốn mà mình có cho con, con cũng sẽ yêu mẹ mà phải không?Hai người chúng ta sẽ trở thành người thân mật nhất trên thế giới này,hai chúng ta một nhà cùng nhau mở một siêu thị nhỏ, con giúp mẹ bày hàng,sau đó mẹ sẽ dạy con đọc chữ, nếu con muốn ăn kẹo, mỗi ngày mẹ sẽ quy định cho con ăn một viên, bởi vì mẹ luôn sợ con sẽ vì thích kẹo mà làm hỏng răng mình.
Sau đó,đợi đến khi con bốn tuổi, con có thể đi đến nhà trẻ,mẹ sẽ đưa con đến trường, ở nơi đó có rất nhiều bạn bè, sẽ cùng con chơi đùa cùng học tập,nếu đến giờ tan trường mẹ sẽ đón con trở về.
Khi vào hè mẹ sẽ cưỡi xe đạp,con ngồi phía sau,hai người chúng ta vào những buổi chiều mát mẻ cùng nhau đi dạo quanh,rồi đến mùa đông chúng ta sẽ cùng nhau ở trong nhà,bật lò sưởi,con sẽ nằm trong lòng mẹ,nghe những câu chuyện cổ tích về những nàng lọ lem hay những nàng công chúa bạch tuyết.
Nếu sau này khi con lớn tùy thời hỏi mẹ, ba ba con đã đi nơi nào? Mẹ đành phải nói cho con biết, ba ba con gặp phải bất hạnh nên đã qua đời,nhưng không sao mặc dù vậy, ba con ở trên thiên đàng sẽ luôn cầu cho con bình an,hy vọng con trở thành một người tốt.
Và nếu trên đường trưởng thành của con vô tình phạm phải sai lầm, mẹ sẽ cho con một cái cảng, khuyên nhủ con, hy vọng con có đảm đương có trách nhiệm.Nhưng mà....con lại không đợi được tới lúc đó." Thượng Nghiên đưa tay phủ mặt bia lạnh lẽo, nước mắt rơi trên mặt đất, cô nâng tay lên lau, nở nụ cười "Mẹ hẳn là người kiên cường nhất trên thế giới này, như thế nào sẽ khóc chứ? Mẹ phải làm siêu nhân của con.Thương Thương à, con ở bên kia có phải cũng đang nhớ mẹ như mẹ đang nhớ con nơi đây không?"
Thượng Nghiên thì thầm một lúc, giọng nói yếu ớt của cô cứ thế bay trong gió.
Giống như đó là lời kêu cứu yếu ớt cuối cùng.
"Nếu có kiếp sau." Thượng Nghiên nói: "Con nhất định phải đến một gia đình tốt, có một ngôi nhà ấm áp và có những người bạn để trân trọng. Cho đến lúc đó, con nhất định không được làm mất chính mình."
Thượng Nghiên thậm chí không biết mình bây giờ đang nói chuyện với chính mình hay cho đứa nhỏ.
"Không ai yêu con, con cũng phải yêu chính mình nha."
Gió lạnh cuốn tàn cây lướt qua bên cạnh.
Thượng Nghiên ngồi đó, không nói gì thêm.
Đem áo khoác Quan Cảnh Minh cởi ra, gấp vài cái, sau đó ôm vào trong ngực.Bên trên áo khoác còn sót lại mùi hương của bột giặt.
Cả đời này, cứ như vậy mà sống.
Thượng Nghiên lấy điện thoại ra, ánh sáng hơi yếu trong đêm sáng lên.
Ngón tay chạm vào màn hình, mở weibo ra.
Sau lại mở hòm thư, tìm bưu kiện, gửi đi,tất cả bưu kiện trong đó đều được mã hóa kí tự.
**
Thượng Nghiên gửi bưu kiện đó định 9 giờ ngày hôm sau sẽ phát tới.
Lúc này cô đã đợi Trần Đạc ở < Khu rừng rộng lớn >, hẹn chín giờ, Trần Đạc trước sau như một đến muộn.
< Khu rừng rộng lớn > là nơi Thượng Nghiên cùng Tống Thanh Y, Trần Đạc ba người lần đầu tiên gặp nhau.
Ở đó gần biển, biển ở đây rất đẹp, là một danh lam thắng cảnh độc đáo.
Trong khi chờ Trần Đạc đến, Thượng Nghiên trước tiên mở ra bình luận weibo.
Gần như những bình luận kia đều là tự ngược.
[ Trời à? Rời giới sao? Nghĩ như vậy liền xong? ]
[Nghệ sĩ xấu có nên bị chặn? ]
[ Định rời giới thu đồng tình sao? Ha ha, cô làm ra những chuyện này chính mình không rõ ràng sao? Buổi tối nằm không sợ gặp ác mộng, tha thứ tôi phải nói thẳng, cô như vậy, chết không luyến tiếc. ]
[ Tôi chắc cô không có hối hận gì đâu? Cô biết rằng mình đã bỏ lỡ điều gì sao? Nếu thực sự nhớ mọi thứ ngay từ ban đầu, cô sẽ không làm điều đó với người bên cạnh? ]
[Việc chấm dứt hợp đồng với công ty môi giới còn đang rắc rối? Thật chó, không hiểu. ]
[ Tôi có cần nói chuyện lịch sự với cô ngay thời điểm bây giờ? Tôi nghĩ cô cũng không muốn nghe vì vậy đành phải trực tiếp vậy, cô đi chết đi! Nếu cô muốn chết thì chết, chết thoải mái một chút! ]
[ Không phải tôi nói chứ, không ai mắng Trần Đạc cái tên cặn bã kia sao?]
[Cô ấy đang giả vờ không ổn? Cô ấy đang cần sự cảm thông cùng khổ sở ngay lúc này, để rồi mượn làn sóng nhiệt này trở lại làng giải trí?]
[Chị nhất định phải sống tốt nha, hy vọng về sau chị sẽ tìm được một người yêu thương chị trong tương lai, thậm chí còn cùng chị sống một cuộc sống bình thường. ]
[ Tôi vẫn luôn rất thích tác phẩm của cô, sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, tôi mong là cô đừng quay trở về đây, hãy để bộ nhớ của chúng tôi đóng băng ở đây. ]
[Tôi biết cô thực sự bị tổn thương sau khi hứng chịu tất cả mọi chuyện,nhưng dù sao lỗi ban đầu của cô chính là đã trở thành tiểu tam, tình yêu của cô làm tổn thương người khác!Như vậy có đúng sao?Chúng tôi đã không thể bênh vực cô,cô đã sai nhưng cô cũng đáng thương... ]
[... ]
Thượng Nghiên nhìn những bình luận bên dưới, cụ thể có hơn mười vạn, tất cả đều đang thảo luận chuyện của cô, tất nhiên trong đó phần lớn là tiếng mắng chửi.
Cô bỗng nở nụ cười.
Cũng sớm dự đoán được cục diện như vậy.
Trần Đạc vừa lúc đến.
Anh mặc áo khoác màu đen, mang một đôi giày da màu đen, đeo kính đen cùng mũ lưỡi trai.
Thượng Nghiên nhìn anh ta cười, về sau vẫy vẫy tay, Trần Đạc nhíu mày nhìn cô, kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, bước nhanh tiến lên "Sao lại chọn nơi này?"
Thượng Nghiên chỉ chỉ bên ngoài "Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau là ở nơi này, khung cảnh bên ngoài vẫn như cũ không hề thay đổi, lúc đó anh ngồi đây, A Thanh ở bên cạnh và tôi ngồi trước hai người."
Nghe Thượng Nghiên nói như thế, giọng Trần Đạc mang theo một ít hoài niệm "Quả thật. Nháy mắt cũng đã 10 năm."
" Một đời người có thể có bao nhiêu cái 10 năm chứ." Thượng Nghiên mỉm cười nhìn anh, rồi nói: "Trần Đạc, kỳ thật tôi đã không còn yêu anh."
"Không yêu cũng tốt." Trần Đạc cảm giác rằng ngực mình có chút khó chịu, anh nhìn gương mặt Thượng Nghiên, gương mặt đó đã từng được cư dân mạng ca ngợi là một người đẹp hiếm hoi trong hàng ngàn năm, lúc gặp cô, lúc đó cô cũng như thế này,không hề trang điểm, làn da trong suốt tươi trẻ, nay đã qua 10 năm, khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều so với lúc trước, một gương mặt chưa bao giờ động tới dao kéo, năm tháng quả thật giống như đối với cô đặc biệt ưu đãi.
Thật lâu sau, Trần Đạc nói: "Quan Cảnh Minh rất tốt, dù sao cô ở bên anh ta cũng sẽ không tệ, bây giờ cô cũng rời giới rồi,cố gắng sống tốt một chút."
"Cảnh Minh đúng là người rất tốt." Nhắc tới Quan Cảnh Minh, trong mắt Thượng Nghiên không thể nào che lấp ý cười.
Trần Đạc kéo khẩu trang xuống, uống một ngụm nước, không nói chuyện.
Cách một lát, điện thoại Trần Đạc vang lên, là người đại diện gọi tới.
Đang muốn tiếp, Thượng Nghiên bên cạnh đoạt mất, trực tiếp cắt đứt.
Trần Đạc giương mắt trừng cô "Cô muốn làm cái gì?"
Thượng Nghiên đem di động tắt máy, cũng tiện thể đem di động mình tắt đi, hai di động để cạnh nhau cùng một chỗ, một cái màu đen, một cái màu trắng, chính là điện thoại lúc hai người yêu nhau đã mua.
Cô cười cười, chỉ là ý cười không chạm đáy mắt "Hôm nay chúng ta ở cùng nhau,cùng cáo biệt quá khứ cơ mà,như thế nào còn muốn bị làm phiền?"
"Hôm nay là lần ở cạnh cuối cùng." Thượng Nghiên nhìn anh "Là một lần cuối cùng này thôi."
Trần Đạc nhìn cô, thật lâu sau khẽ nói "Được,một lần cuối cùng."
Hai người ở trong < Khu rừng rộng lớn > đều bảo trì im lặng, ngồi một lát,Thượng Nghiên đứng dậy, Trần Đạc ở sau lưng hỏi: "Đi nơi nào?"
Thượng Nghiên quay đầu nhìn anh cười "Bờ biển."
"Anh quên rồi sao?Chúng ta đã từng thích dựa vào những tảng đá lớn ở phía đông, lắng nghe âm thanh của sóng."
"Bây giờ biển còn chưa tan?" Trần Đạc hỏi.
"Đã tan rồi." Thượng Nghiên nói: "Mấy ngày hôm trước tôi có nhìn qua, thời tiết chúng ta bên này đặc thù, bình thường đến tháng 2 băng đã tan."
Trên đường đi,Trần Đạc lái xe.
< Khu rừng rộng lớn > cách bờ biển rất gần, chỉ năm phút đi xe.
Anh chạy không nhanh không chậm, ở trên xe bật nhạc,ca từ vang lên bên trong:
"Những năm tháng này, chỉ có một mình tôi
Gío cũng qua và mưa cũng qua đi
Đã có những nước mắt, cũng có những lỗi lầm
Những điều tốt đẹp mà chúng ta gìn giữ
Tôi vẫn nhớ mãi.
Chỉ những người
Yêu thật lòng mới biết đựoc
Nỗi cô đơn
Quay đầu nhìn lại
Luôn có những giấc mơ
Luôn có những người bạn
Trong trái tim.
Bạn bè cùng đi một đời bên nhau
Những ngày tháng đó sẽ không còn nữa
Một câu nói, cả đời người
Một tấm lòng, một ly rượu.
Cùng bạn bè chưa bao giờ cảm thấy cô đơn
Tình bạn cả một đời, bạn sẽ hiểu thôi
Có những vết thương, cả những nỗi đau
Rồi chúng ta mỗi người..."
Không khí buồn bã lan vào không gian nhỏ, Trần Đạc nhịn không được mở miệng hỏi: "Quan Cảnh Minh đối với cô tốt sao?"
"A?" Thượng Nghiên dựa vào cửa sổ không biết đang nghĩ cái gì.
Cả hai người đã rất lâu không cùng ở chung như vậy, Thượng Nghiên tổng có thể ngửi được trên người Trần Đạc có mùi nước hoa, cùng Quan Cảnh Minh nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng khác biệt, trước kia cảm thấy dễ ngửi nay ngửi lên có chút khó chịu.
Trần Đạc lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa.
Thượng Nghiên sửng sốt, về sau nở nụ cười "Rất tốt,rất rất tốt."
Tốt đến nỗi bản thân cô cảm thấy quá không xứng.
Nếu như là Thượng Nghiên năm hai mươi tuổi, chắc chắn sẽ ở bên anh ấy.
Ngay cả khi cô chưa phải là một ngôi sao nổi tiếng, cô cũng sẽ sẵn sàng lấy mạng sống của mình để đổi một đời ở bên Quan Cảnh Minh.
Trần Đạc không nói.
Không khí trong xe có chút kiềm chế.
Đầu mùa xuân, có rất ít người đi dạo bờ biển.
Trên thực tế,bây giờ đã là đông muộn.
Do vị trí địa lý đặc biệt nên bây giờ nước biển đã tan chảy hoàn toàn, những làn sóng cuộn dưới sự khuấy động của gió, trông lành lạnh.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau hướng ra biển, gió biển thổi qua vạt áo.
Ai cũng không nói chuyện.
Tìm thấy hòn đá lớn họ đã từng ở nơi đó, giống như lúc trước dựa vào một bên hòn đá.
Trần Đạc nói: " Tôi muốn theo đuổi A Thanh."
Thượng Nghiên nhấp môi dưới "Cô ấy bây giờ đã có bạn trai."
Cô vội vàng chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Trình Dật.
Anh ta cố ý để A Thanh lên xe, sau đó đi về phía trước vài bước,nói ra tất cả những thương tích đầy mình bên trong cô.
Lúc ấy,cô chỉ cảm thấy xấu hổ cùng giận dữ, nay nghĩ lại, A Thanh có thể hạnh phúc là nhờ có Trình Dật.
Cô ấy đã gặp một người duy trì và chăm sóc lo lắng cho cô ở khắp mọi nơi.
So với Trần Đạc phải nói là rất tốt.
Trần Đạc kiên định nói: "Bọn họ sẽ không hạnh phúc đâu, tôi cùng A Thanh biết nhau gần hai mươi năm, đây là điều anh ta không thể sánh được.Quanh co lòng vòng, tôi vô tình phát hiện ra rằng,người tôi yêu nhất vẫn là cô ấy."
"Ồ." Thượng Nghiên trả lời, không có gì nhiều để nói thêm.
Hai người ở bờ biển gần ba giờ đồng hồ, mãi cho đến hơn một giờ.
Thượng Nghiên mới đứng lên nói "Đi thôi."
"Không đợi?" Trần Đạc cũng đứng lên, vỗ vỗ cát trên người mình.
Thượng Nghiên từ trong túi Trần Đạc trực tiếp lấy ra chìa khóa xe "Tôi đưa anh trở về."
"OK,Được thôi."
Kỹ năng lái xe của Thượng Nghiên tương đối ổn, chỉ là sau này khi cả hai ở chung phần lớn đều do Trần Đạc lái, cũng tùy thời anh nếu uống rượu, xe sẽ do cô lái mang anh về.
Lúc lên xe, Trần Đạc đeo giây an toàn.
Thượng Nghiên ý vị thâm trường cho anh một cái nhìn, về sau nở nụ cười, ở trong xe mở ra một bài ca.
Là tiếng Quảng Đông.
Tiết tấu chậm rãi ở trong xe vang lên...
" Nhiều năm trôi qua, cùng em làm bạn
Tôi mới hiểu được
Nước mắt của mình
Nếu không phải là rơi vì em
Thì cũng sẽ rơi vì một ai đó khác..."
.....
Thượng Nghiên thì thầm ngâm nga.
Trần Đạc nhắm mắt dựa vào cửa sổ cùng Thượng Nghiên nói: " Đến nơi hãy gọi tôi dậy."
Cô quay đầu, cười trả lời"Được".
Bình thường Thượng Nghiên quả thật cười lên nhìn rất xinh đẹp,nhưng giờ phút này ánh mắt che lấp mờ đi.
Chỉ một chút, quay đầu kiên định nhìn về phía trước, gió biển làm sóng cuộn từng cơn, chân cô đạp ga, một đường chạy đi.
Trần Đạc ở trên xe cảm giác có chút kỳ lạ, chiếc xe dường như đang lái ở một nơi mềm mại thay vì một con đường trơn tru.
Anh mở to mắt, nheo nheo mắt điều chỉnh ánh sáng. Khẽ liếc nhìn về phía trước là biển cả mênh mông vô tận.
Con ngươi nháy mắt phóng đại, vội vàng đoạt tay lái, hét lớn: "Thượng Nghiên! Cô điên rồi!"
Thượng Nghiên nhìn anh cười, cười rạng rỡ như năm cô hai mươi tuổi.
Cô nói: "Nếu muốn chết, không bằng cùng nhau đi."
Chân ga đạp đến chỗ sâu nhất,phát ra tiếng gầm rú hướng tới bờ biển mênh mông nhanh chóng chạy tới.
Nước biển tràn qua lốp xe, trên cơ thể, sau đó toàn bộ chiếc xe, chậm rãi từ từ bao phủ, từ từ chìm xuống dưới dòng nước biển.