"Không mong cả đời luôn đúng
Chỉ mong một lần chọn đừng sai.."
Năm 2020 ngày 15 tháng 2 9:00.
Hôm nay hẳn là ngày đầu tiên Thương đến thế giới này, nhưng vì cha, Thương đã không có cơ hội đến được nơi đây.
Trên thực tế, Thương không phải là một sản phẩm sáng giá, sự tồn tại của Thương có thể là gánh nặng cho bất cứ ai, đối với bất kỳ người nào mà nói đều có thể là trói buộc.
Thương là ai? Đó là một đứa trẻ tôi chưa bao giờ gặp....
Sau tất cả,tôi trước giờ đều chưa từng hy vọng xa vời sẽ có một ai đó đến để tha thứ tất cả lỗi lầm cho tôi. Đời này, trong 28 năm, tôi chỉ làm một điều sai trái, tôi không nên thiếu kiên quyết cùng Trần Đạc thượng - giường, sau đó lại càng không nên cấu kết với người xấu hãm hại người thân bên cạnh mình,khiến mọi thứ xung quanh không thể nào quay lại như lúc ban đầu được nữa.
Hiện tại, tôi chỉ ước là mọi người có thể ngưng,thậm chí là bớt nói những lời nói gây tổn thương ấy lại,tất cả những bình luận tiêu cực bên dưới thật sự khiến tôi sợ hãi và đau khổ.
Nhưng định mệnh là thứ không thể ngăn cản mà phải không?
Thế giới này chưa từng yêu tôi và tôi cũng không muốn yêu cái thế giới này.
Gặp lại.
Năm 2020 ngày 15 tháng 2 14: 00
Như mọi người mong muốn.
Lúc mọi người nhìn thấy weibo, tôi có lẽ đã rời khỏi thế giới này.
Trong 28 năm, tôi chỉ làm một điều sai và làm tổn thương duy nhất một người. Khi tôi nói những điều này, không phải để chứng minh rằng tôi cao quý như thế nào mà là bởi vì điều đó vô cùng bình thường đối với một người như tôi. Hãy mở mắt ra và xem, có người nào có thể đạt được trạng thái lý tưởng hoàn hảo như vậy trong cuộc sống? Làm sai rồi, cả đời này cho dù chết cũng không có biện pháp chuộc tội. Nhưng quan trọng hơn là người đáng để tôi xin lỗi chỉ có riêng một người.
Tôi không hề có lỗi với tất cả mọi người trên thế giới này.
Cho nên, mọi người lấy tư cách, thân phận gì đến để phê phán chỉ trích hành vi của tôi?
Tất cả các phương tiện truyền thông xã hội như Diễn đàn, weibo, ins,.. đều ủng hộ quyền tự do ngôn luận,mọi người có thể nói không thích tôi, nói tôi làm sai, đây là quyền tự do ngôn luận của mọi người. Nhưng tại sao mọi người lại dùng những lời lẽ khiếm nhã, vô văn hóa như một phần của những bài phát biểu tự do?
Tôi thật không hiểu, vì cái gì phạm sai lầm có hai người, mọi người lại đến khu bình luận của tôi mắng tôi đi chết, từng ngày từng giờ tôi luôn phải nhận những bình luận ghét bỏ, nguyền rủa,còn Trần Đạc bên kia sẽ như vậy gió êm sóng lặng?
Bây giờ tôi đã chết. Nhưng mọi người cũng đừng quên rằng, mọi người cùng anh ta đều là đao phủ, đều là những kẻ hành quyết đáng sợ. Tôi luôn biết rằng để trở thành người nổi tiếng không phải chỉ để nhận lấy tình yêu và sự chú ý tích cực của mọi người,mà bắt buộc tôi phải chấp nhận những bình luận ghét bỏ vì đó là chuyện bình thường đối với một người nổi tiếng như tôi.
Nhưng tất cả mọi người không bao giờ biết được một người ôn hòa trong thực tế lại bẩn thỉu như thế nào trong thế giới Internet.
Nhiều khi, những tổn thương về mặt tâm lý còn khó chữa lành hơi nỗi đau về mặt thể xác. Có bao nhiêu người cao thượng, cao thượng hơn hơn nữa?
Gặp lại. Tạm biệt.
**
Lúc Tống Thanh Y tỉnh dậy, trạng thái luôn ở nửa mơ nửa tỉnh,liếc nhìn thời gian, bởi vì ban ngày luôn nghĩ tới Thượng Nghiên nên lúc tối liên tục ngủ mơ thấy rất nhiều sự lộn xộn bên trong.
Trình Dật đã đi quay từ sáng sớm, vội vàng đứng dậy rửa mặt,tay vừa chạm cốc, không cẩn thận làm nó rơi xuống đất.
Trong lòng ẩn ẩn chút bất an,khom lưng nhặt cốc, rửa mặt sạch sẽ.Sau đó trở lại phòng,gọi điện thoại cho ông nội, tùy ý hàn huyên vài câu.
Sau khi cùng ông cắt đứt, cảm giác bất an trong lòng vẫn không hề thuyên giảm.
Vội vàng thay đồ đến trường quay.
Mọi người đều bận rộn như mọi khi, Quan Cảnh Minh vừa hạ diễn, ngồi ở ghế nhỏ xem di động, mặt không thay đổi.
Tống Thanh Y đi qua hỏi: "Cậu có liên hệ với Thượng Nghiên không?"
Quan Cảnh Minh ngẩng đầu "Tối qua có gọi điện thoại."
"Hôm nay thì sao?" Tống Thanh Y hỏi.
Quan Cảnh Minh liếm liếm môi hơi khô của mình "Tôi đang định mở điện thoại gọi cho cô ấy."
Tống Thanh Y cứ vậy đứng bên cạnh Quan Cảnh Minh.
Quan Cảnh Minh vốn định gọi, kết quả nhận được một bưu kiện.
"A Nghiên phát bưu kiện cho tôi." Quan Cảnh Minh mở ra, bên trên yêu cầu mật khẩu.
Di động Tống Thanh Y bên cạnh cũng vang lên một tiếng.
Mang ra, cũng là bưu kiện do Thượng Nghiên gửi, đồng dạng yêu cầu mật khẩu.
Cùng Quan Cảnh Minh liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự bất an sâu thẳm từ trong đáy mắt nhau.
"Phải mở mật khẩu trước." Cô nghe được giọng Quan Cảnh Minh run run nói.
Tống Thanh Y đầu tiên là thử ngày sinh nhật Thượng Nghiên,sau đó đến Trần Đạc, cuối cùng là ngày chính cô, vẫn như cũ không được.
Quan Cảnh Minh bên kia cũng vậy.
Qua nửa giờ, không ai trong hai người bọn họ mở được mật khẩu. Đúng lúc bọn Ngụy Gia hạ diễn, hiện tại chuẩn bị nghĩ ngơi,Ngụy Gia trên tay cầm di động lướt lướt sau đó nhanh chóng chạy tới, một bên chạy một bên kêu: "Chị dâu không xong rồi, có chuyện không may."
Tống Thanh Y híp mắt sau đó quay đầu lại nhìn cậu, Ngụy Gia thở hổn hển cầm điện thoại đưa cho cô "Thượng Nghiên... Thượng Nghiên... Muốn tự sát."
Ầm.
Di động Quan Cảnh Minh rơi xuống mặt đất.
Lúc này là buổi trưa, ánh sáng mặt trời chiếu vô cùng gay gắt, Tống Thanh Y thấy được weibo Thượng Nghiên phát lúc chín giờ.
Tim cô thắt lại.
Trình Dật cũng đi qua, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô.
Tống Thanh Y hít một hơi thật sâu " Cô ấy đã gửi cho em một bưu kiện nhưng em không giải được mật mã."
Trình Dật cầm di động từ trong tay cô " Mật khẩu này thường có sáu chữ số, em nghĩ lại một chút đi,giữa em và Thượng Nghiên có ngày kỉ niệm nào đáng nhớ không?."
Tống Thanh Y nói: " Ngày sinh nhật em,cô ấy và cả Trần Đạc tất cả em đều đã thử qua, thật sự không giải được."
Trình Dật nghe vậy im lặng vài giây, về sau chậm rãi nói: "Ngày em gặp cô ấy thì sao?"
Tống Thanh Y đột nhiên mở to mắt, nhập 6 con số.
Thành công!
Liếc nhìn Trình Dật, anh đưa tay ở trên tóc cô xoa nhẹ, dịu dàng thấp giọng an ủi "Sẽ ổn thôi."
Xin chào,A Thanh.
Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi được nói chuyện cùng cô. Tôi biết rằng bản thân cô có thể đã không muốn nói chuyện với tôi rất nhiều thậm chí, tôi cũng biết rằng tôi đã phạm phải một sai lầm lớn như thế nào,điều tất nhiên ở đây là tôi đã không còn xứng đáng nhận được sự tha thứ từ cô nữa.
Trong thế giới này, nếu ai đó khiến tôi yêu và ghét, có lẽ cô chính là người duy nhất.
Chúng ta gặp nhau vào năm chúng ta mười tám tuổi. Tôi vẫn luôn nhớ ngày đó,cô mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần jean sáng màu,ánh mắt trong veo như những dòng nước trong vắt. Cô không thích nói chuyện, luôn thích ngồi một mình đắm mình dưới ánh mặt trời, khi cô cười lên con mắt sẽ cong cong,dịu dàng như nước.
Thật ra tôi rất hâm mộ cô, ngay cả khi cô không làm gì,mọi người cũng như vậy mà thích cô,xoay quanh cô. Ba mẹ cô thật sự không tốt với cô tí nào, mặc dù họ sớm qua đời. Nhưng cô vẫn còn có ông nội,có bà nội,có Trần Đạc,có các trưởng bối trong Qiansu Alley thương yêu, cho nên tôi luôn cảm thấy rằng cô thật sự rất may mắn trong cuộc sống này.
Tôi chưa bao giờ nói với cô rằng, ba mẹ tôi không chỉ thua bạc tìm tôi đòi tiền mà bọn họ khi còn nhỏ cũng thường hay đánh tôi, tôi vẫn luôn rất thích đọc sách, nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội thực hiện. Khi tôi chín tuổi, bọn họ ở bên ngoài thua bạc, bị những người đòi nợ tìm tới cửa, vì cùng đường bọn họ đã mang tôi đi bán cho những người đòi nợ,nhưng những người đó làm sao nhìn trúng tôi được chứ,mang tôi về chỉ làm bọn họ nuôi thêm một mạng,vì thế vô cùng hung tàn mắng vài câu đập đồ rời đi. Sau khi những người đòi nợ đó rời đi, bọn họ ở trong nhà lấy dây leo liên tục đánh vào người tôi, cuối cùng ném tôi ngay đầu ngõ âm u, bỏ đói năm ngày.
Nếu không nhờ viện trưởng cô nhi viện, thì có lẽ tôi đã chết vào hôm đó.
Tôi rất sợ bọn họ, cho nên sau khi lớn lên về sau cũng không dám phản kháng.
Ngày đó,tôi bị ba đánh là Trần Đạc đứng ra thay tôi chịu một roi, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình nhận được sự ấm áp trong hoàn cảnh như thế này.Trần Đạc lúc ấy,hai mươi ba tuổi.
Tôi luôn biết rằng anh ta không thích tôi nhưng tôi lại không cách nào tự kiềm chế yêu anh ta.
Giống như người ở lâu trong bóng tối nhìn thấy những tia nắng đầu tiên.
Mặc kệ cô có tin hay không, tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ phá hư tình cảm của cô.
Tôi thì có nơi nào xứng đáng được yêu chứ? Chỉ là đáng tiếc tôi đã không thể kiểm soát trái tim của chính mình, nhìn cô tốt như thế,rực rỡ như thế, trong lòng tôi càng thêm hâm mộ, về sau thành ghen tị.
Tôi luôn muốn nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng lại khát vọng đem cô đạp xuống bùn.
Tôi muốn nhìn xem,một cô gái thiên tài đang ở trên cao trông như thế nào khi ngã xuống mặt đất.
Tôi là một người điên.
Nhưng may mắn, kẻ điên như tôi rốt cuộc cũng muốn đi chết.
Tôi không có bất kỳ cái gì có thể lưu luyến thế giới này, cô đã nói đúng một điều, Trần Đạc chính là một người xấu,thật đau đớn tôi lại yêu cái loại người này, trở thành một con người xấu xa đầy tội ác. Tôi thực sự muốn chết một mình, nhưng khi thấy Trần Đạc như cũ có ý định làm phiền cô, vì vậy tôi đã đưa anh ta đi cùng.
Cô phải cười mọi lúc nhé!! Vì tôi luôn thích nụ cười của cô, A Thanh vĩnh viễn trong trí nhớ của tôi vốn dĩ phải như thế.
Nếu có kiếp sau, tôi mong là mình sẽ dịu dàng giống như cô, gặp một người yêu tôi và đối xử tôi thật thật tốt.
Chúc cô cùng Trình Dật hạnh phúc.
Cũng không mong gặp lại.
Tống Thanh Y sau khi xem xong, từ trong di động ngẩng đầu lên, hỏi: "Hiện tại mấy giờ rồi?"
"Đã trưa lắm rồi,hơn 1 giờ." Trình Dật nói.
Quan Cảnh Minh bỗng nhiên đứng dậy, đỏ mắt "Tôi muốn về thành Bắc."
"Trong..." Tống Thanh Y nghẹn ngào hỏi: "Nói cái gì?"
Lúc Tống Thanh Y dùng ngày bọn họ gặp gỡ phá được mật khẩu, Quan Cảnh Minh cũng dùng ngày anh gặp Thượng Nghiên trong căn biệt thự giải khóa.
"Xin chào,Cảnh Minh trong gợn sóng không sợ hãi, trên dưới ánh mặt trời, một lục vạn khoảnh.
Tôi đã ghi nhớ « Nhạc Dương lầu » trong trí nhớ mình rồi.Có phải anh nên vui không?Là tôi tự nhớ ra đó!!Thật là giỏi mà..hì
Thật ra tôi vẫn luôn muốn cảm ơn anh trong thời gian qua đã làm bạn với tôi. Nếu như chúng ta có thể gặp nhau sớm một chút thì có lẽ chúng ta nhất định sẽ không có kết cục như bây giờ.
Anh chính là một mùa xuân ấm áp, là chút ánh sáng cuối cùng trong trái tim tôi.
Thật sự cám ơn anh đã thích tôi nhưng tôi thật sự không xứng đáng để anh trao tình yêu của mình cho một người như tôi,một con người có nhân cách xấu xa.
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định phải gặp anh sớm hơn, sau đó bổ nhào vào lòng anh,ôm anh mỉm cười, để anh nhìn thấy một Thượng Nghiên ấm áp thuở ban đầu,chứ không phải tôi của bây giờ.
Anh là người tốt vì vậy anh nên đi tìm một mùa xuân khác dành cho riêng mình.
Khi mùa xuân đến, tình yêu của anh cũng sẽ tới.
Chúc ngủ ngon.
**
Khi Tống Thanh Y cùng Quan Cảnh Minh về thành Bắc là lúc, Trần Đạc cùng Thượng Nghiên đang được giải phẫu cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
Cảnh sát đứng trước phòng phẫu thuật,bên cạnh đối diện mẹ Trần Đạc có năm học sinh cấp hai, ba nam và hai nữ.
Tống Thanh Y cùng Quan Cảnh Minh tiến lên hỏi tình hình bên trong như thế nào, mẹ Trần Đạc giống như chợt phát điên hướng về phía Tống Thanh Y nhào qua, may mắn Quan Cảnh Minh đã cản bà ta lại, tay bà ta đập vào lưng anh.
Âm thanh cực kỳ vang dội.
Trình Dật đang quan sát cách đó vài mét, bởi vì Tống Thanh Y không cho anh theo nên anh chỉ có thể đứng đó. Ngay khi nhìn thấy cảnh bên này vội vàng chạy tới, kéo tay Tống Thanh Y, mày nhăn lại.
Quan Cảnh Minh xoay người, nhìn bà ta.
Mắt mẹ Trần Đạc đỏ hoe giống như sắp nhỏ ra máu, ngón tay run rẩy đưa về phía Tống Thanh Y "Cô là một con yêu tinh hại người! Nếu không phải cô, A Đạc nhà tôi sẽ như thế nào rơi xuống loại tình trạng như thế này!"
"Thế thì có quan hệ gì với tôi?" Giọng Tống Thanh Y cực kỳ bình tĩnh,tròng mắt không gợn sóng cũng không sợ hãi, không chớp mắt nhìn chằm chằm bà ta nói: "Là chính anh ta tự tìm chết."
Mẹ Trần Đạc còn muốn tiếp tục động thủ, cánh tay còn chưa thò ra đã bị Trình Dật nắm chặt, đôi mắt của anh trông như một cơn lốc xoáy đen nhồm, thấp giọng uy hiếp nói: "Nếu không phải tôn trọng bà là trưởng bối, tôi đã không ngại đánh người phụ nữ như bà rồi."
Quan Cảnh Minh đến gần cảnh sát hỏi về tình hình bên trong.
Cả người anh ta vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ thẫm đã phản bội trái tim đang hoảng hốt bên trong.
Hai cảnh sát trẻ đang ghi chép ở đó, đang muốn hỏi chút gì, y tá bên trong phòng giải phẫu, hô lớn một câu "Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Tôi." Mẹ Trần Đạc giơ tay đi qua "Y tá, con trai tôi có sao không?"
Y tá ngẩng đầu nhìn bà một chút "Bên trong là bệnh nhân nữ." Dứt lời liền kêu " Người nhà Thượng Nghiên có đây không?"
"Có,là tôi." Quan Cảnh Minh bước nhanh đi qua.
Y tá vội vàng trao cho anh một tờ giấy thông báo về tình hình nguy kịch của Thượng Nghiên.
<<<23:06, Khi quyết định làm bộ này không nghĩ rằng sẽ đạt 1K lượt yêu thích, cảm ơn mọi người đã luôn ở đây, ủng hộ, chỉ còn 6 chương,cũng sắp end rồi, tớ sẽ cố gắng hoàn thành trong tuần này,cảm ơn mọi người rất rất nhiều, đừng vội vàng xem convert trước nhé, như vậy thật không hay chút nào mà phải không??>>>