"Hãy nhớ sự ấm áp của ánh dương
Quên đi sự lạnh lẽo của mưa gió
Hãy nhớ sự ngọt ngào của trăng tròn
Quên đi sự cô độc của trăng khuyết
Nhớ kĩ hàng ngàn điểm tốt của cô ấy
Quên đi cái xấu xảy ra trước đó
Hãy làm một người lương tri..."
Cả ngày lẫn đêm.
Thượng Nghiên cùng Trần Đạc đã một ngày một đêm ở trong phòng phẫu thuật, bên phía Quan Cảnh Minh đã ký giấy thỏa thuận cam kết chấp nhận phẫu thuật bên phía bệnh viện đưa ra, tình hình của Trần Đạc cũng tương đối tốt một chút, nhưng cũng không tốt lắm.
Theo các manh mối mà cảnh sát tìm được sau khi khám phá hiện trường vụ án, ban đầu được xác định là tự sát.
Khi Thượng Nghiên cùng Trần Đạc lái xe xuống biển, có một nhóm học sinh cấp hai đang chơi gần ở đó. Vào thời điểm xảy ra, họ đã gọi cho nhân viên cứu hộ trên bãi biển.
Lúc xe vừa lao xuống biển cũng là lúc Trần Đạc tranh đoạt tay lái Thượng Nghiên, không biết là cố ý hay là vô tình, Trần Đạc đã ấn nút tự động mở cửa sổ trong xe, vì vậy cửa sổ cứ thế mở toang, nước biển lạnh lẽo theo đó mau chóng tràn vào,ban đầu Trần Đạc vốn định theo sức nước bay lên, nhưng đôi chân anh lại không có cách nào di chuyển.
Vào thời điểm rơi xuống biển, do áp lực quá lớn nén từ biển đã dẫn đến việc Trần Đạc giành tay lái với Thượng Nghiên, cơ thể đâm mạnh vào xe một cách dữ dội, gây chấn thương cột sống thắt lưng, cơ thể cũng vì vậy mà không thể bơi dưới nước.
Mười phút.
Đội cứu hộ chuyên nghiệp nhanh chóng đến cứu hô khi nhận được tin,họ đã dùng mười phút đồng hồ để cứu người từ bên dưới lên.
Đồng thời, nhóm học sinh cấp hai cũng đã nhấc điện thoại gọi cho cảnh sát gần đó.
Vốn là đến đó để chơi, không nghĩ đến lại gặp cảnh tượng như thế này, làm cho hai cô gái nhỏ sợ hãi không nhẹ, cảnh sát trấn an vài câu sau đó gọi người nhà thông báo tình hình đến đón bọn trẻ.
Sau một ngày một đêm, nút sáng trên phòng phẫu thuật cũng đã tắt.
Do áp lực quá lớn khi rơi xuống biển, Thượng Nghiên với tư cách là một người lái xe, đã ở bên trong rất lâu sau khi đội cứu hộ tiến hành cứu,bởi vì lượng máu cung cấp không đủ cho não cho nên khi được nhân viên cứu hộ cứu sống,hơi thở của cô ấy gần như không còn tồn tại, trở thành một người thực vật.
Trần Đạc bị thương nặng. Thứ nhất là bởi vì anh ta biết bơi lội, thứ hai là anh ta có ý thức sinh tồn mạnh mẽ, tuy so với Thượng Nghiên cứu lên muộn một chút, nhưng nó vẫn tốt hơn tình huống bên Thượng Nghiên một ít. Do va chạm nghiêm trọng khi xuống biển, tủy sống thắt lưng bị chấn thương nghiêm trọng, phần thân dưới bị tê liệt, đồng thời, chức năng X theo đó bị mất.
Ngay lúc biết kết quả, mẹ Trần Đạc đã ngồi xổm trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Tống Thanh Y bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dật muốn kéo cô rời đi, nhưng sau khi đi được vài bước, cô nghe thấy tên mình từ miệng bà ấy "Tống Thanh Y!"
Tống Thanh Y dừng lại, quay đầu nhìn bà.
Trong ký ức của cô,mẹ Trần Đạc thường mặc một bộ vest tinh tế, mái tóc gọn gàng cẩn thận tỉ mỉ đặt sau tai, ngay cả khi bà nói chuyện, cô luôn thấy sự độc đoán trong đó, và tất nhiên bà ấy cũng rất hiếm khi làm những điều không suy nghĩ như vậy.
Bà ấy ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt đỏ như máu, trên mặt lớp trang điểm sớm đã nhòe đi bớt, son môi bị quết qua loa trên miệng, giống như một con búp bê trong công viên giải trí.
"Tống Thanh Y!" Mẹ Trần Đạc mắng từng từ một: "Cô chính là một con yêu tinh hại người! Bản chất gây phiền nhiễu! Nếu không phải là bởi vì cô, A Đạc cùng Thượng Nghiên như thế nào sẽ biến thành như vậy? Bọn họ hiện tại đều là do cô hại, vì cái gì cô không bị trừng phạt?!"
"Cô là người đáng chết nhất mới đúng!"
Tống Thanh Y liếm đôi môi nứt nẻ của mình, bình tĩnh sửng sốt vài giây.
Cô nhìn chằm chằm đôi mắt của bà "Dì cho rằng Trần Đạc như hôm nay là vì tôi sao?"
"Bằng không thì sao?" mẹ Trần Đạc nói: "Nếu không phải cô, A Đạc lúc trước cũng sẽ không bước vào cái vòng tròn này, sẽ không gặp cái người điên Thượng Nghiên này, lại càng không có việc này xảy ra!"
"Cô bây giờ ngược lại là tốt, có một người chồng mới và sự nghiệp lên cao, con đường sau này là vô hạn, còn A Đạc thì sao?! Nó về sau chỉ có thể...!"
"Xứng đáng." Tống Thanh Y mặt không thay đổi nói "Anh ta có hôm nay là do bản thân anh ta tự làm tự chịu."
"Dì luôn cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của tôi." Tống Thanh Y nhếch môi cười, tràn đầy châm chọc "Vừa vặn người có lỗi lớn nhất chính là dì."
"Thân là bậc cha mẹ, khi anh ta còn rất nhỏ đã liên tục bỏ bê không chăm sóc, sau này anh ta lớn lên lại luôn sợ rằng con trai mình bị người khác bắt nạt, sợ anh ta học cái xấu từ những đứa trẻ khác,không ngoan ngoãn,vv.. nhưng dì nhìn xem toàn bộ gia đình trong Qiansu Lane, nhà ai mà không có một đứa trẻ xấu? Ở trong mắt dì, ranh giới giữa cái tốt và cái xấu nằm ở việc gia đình có tiền hay không, Trần Đạc bất tri bất giác đã bị ảnh hưởng một cách tinh tế bởi dì, tôi không nói với dì không có nghĩa là tôi không biết gì cả.
Nếu ban sơ dì đem Trần Đạc giao cho bà nội giáo dưỡng, anh ấy cũng sẽ không như ngày hôm nay! Dì xem anh ta đi,hiện tại biến thành cái dạng gì? Tư lợi, ích kỷ hết thảy đều là dì dạy! Anh ta làm sai, dì chưa bao giờ tìm ra nguyên nhân dẫn đến sự việc như thế,dì chỉ biết dùng đủ loại phương thức trốn tránh trách nhiệm bằng nhiều cách khác nhau. Trong lòng dì kể cả ngay trong mắt, luôn xem con trai mình là người hoàn hảo nhất trên thế giới, ai cũng không xứng với anh ta,, anh ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ phạm sai lầm! Sai lầm sẽ luôn luôn là một người khác!
Có một người mẹ mù quáng và mù quáng như dì! Dì mong anh ta sẽ là một người ngay thẳng sao! "
Mẹ Trần Đạc sững sờ, mím môi. Băn khoăn, nhưng không nói một lời.
Tống Thanh Y lại gần bà "Dì còn nhớ rõ khi còn nhỏ Trần Đạc đem cháu trai bà Vương đẩy ngã trên mặt đất không?
Nếu như là gia đình bình thường, nhất định sẽ nói rằng con mình sai sẽ bắt con mình nhận sai lầm và xin lỗi,nhưng dì đã đổ lỗi cho cháu trai bà Vương, Trần Đạc lúc đó hẳn là có ở nơi đó nhìn. Đây chính là cách giáo dục của dì dành cho anh ta, dì đã sai ngay từ ban đầu!! Sai lầm một cách nực cười!"
Sau khi nói xong, Tống Thanh Y kéo Trình Dật rời đi.
Thay vì về nhà, họ đã đến nhà ông nội.
Ngay khi quay lại, Tống Thanh Y không nói gì,khóa trái cửa nhốt mình trong phòng, ông không hiểu quay sang hỏi Trình Dật.
Trình Dật đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói cùng ông, ông nội thở dài "Cuối cùng cũng đi tới bước đường cùng này."
**
Kính cửa sổ trong căn phòng bị gió lạnh thổi qua,Tống Thanh Y ngồi trên giường, đầu tựa vào góc giường, giống như trước đây,im lặng thẫn thờ nhìn phía bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài vẫn còn trong mùa đông, nhưng lập xuân đã qua.
Cô nhắm mắt lại và tưởng tượng cảm giác nước biển tràn qua cơ thể mình.
Đau.
Cô không biết làm thế nào mà Thượng Nghiên có can đảm để làm một việc như vậy.
Đã hai ngày kể từ khi Thượng Nghiên gặp chuyện không may.
Cô bật điện thoại di động lên, trên đó đều là tin tức về vụ Thượng Nghiên tự sát, thậm chí có một số phương tiện truyền thông tương đối nhanh chóng đưa tin sai lệch về cái chết của Thượng Nghiên.
Bên phía Trần Đạc đã nhanh chóng bác bỏ tin đồn sai lệch.
Chỉ là thông tin để bác bỏ tin đồn không thuyết phục. Mặc dù vậy, vẫn có những người hâm mộ tin vô điều kiện và bác bỏ tin đồn dưới nhiều mục khác nhau.
Tên của Thượng Nghiên ở trên hot search tìm kiếm nóng trong một thời gian dài.
Sau khi nhấp vào bên trong, rất nhiều ý kiến khác nhau tung tóe mọi nơi.
[ thật là đã chết rồi sao? Tôi trước kia đã từng rất thích tác phẩm của cô ấy.Ở một nơi nào đó, hãy cứ làm những điều mình thích nhé Thượng Nghiên và đừng quên nở trên nụ cười ấm áp nhé, cô gái nhỏ của tôi! ]
[ Thượng Nghiên xem như là một trong số ít những nữ diễn viên làm đến nơi đến chốn trong vai trò diễn xuất, phải không?Khi còn trẻ, cô ấy đã diễn xuất tận tâm, trong các các bộ phim truyền hình nếu có cô ấy chất lượng đều rất tốt. ]
[ Làm người ai mà không sai? Người xưa cũng nói rằng nếu ta vô tình sai lầm có thể tự mình cải thiện sai lầm đó cơ mà, cô ấy nói đúng, cô ấy chỉ nên xin lỗi một người, chứ không phải xin lỗi cả thế giới.Tại sao cô ấy phải bị mắng như vậy?Thật tội nghiệp, cô gái của tôi. ]
[Tôi rất lấy làm tiếc cho Thượng Nghiên, rời giới đã là một hình phạt nặng nề,đối với cô ấy đó là mơ ước bấy lâu nay cơ mà,vì sao mọi người lại ép buộc cô ấy trả giá bằng cái chết?! ]
[ Cô gái tốt, một đường đi tốt, Chúng tôi sẽ không bao giờ quên hình dáng xinh đẹp và nụ cười ấm áp ấy.Chúng tôi sẽ trân trọng nó mãi mãi,kiếp sau,mong rằng cô sẽ có một đứa con ngoan, làm một người thiện lương. ]
[Mỉa mai thay, khi Thượng Nghiêng đột ngột qua đời, cả thế giới bỗng dưng yêu thương cô ấy, đa phần những câu chuyện tự tử đều do bị dồn nén nhiều cảm xúc và áp lực, cái chết là sự kết thúc với cô ấy nhưng lại mở ra nhiều cảm xúc trong lòng mỗi người.Nếu có tiếc nuối, chắc là yêu thương đôi khi chưa đủ để níu một người như cô ấy ở lại,tôi yêu chị,tạm biệt,mong chị bình an, ô ô ô. ]
[Khi tôi tham gia một chương trình tạp kĩ, tôi đã may mắn cùng Thượng Nghiên trong một đội, cô ấy thường mua nước giải khát cho mọi người bằng chính tiền túi của mình, có một lần tôi không cẩn thận làm ngã cái ly của cô ấy, còn tưởng rằng sẽ bị mắng, kết quả cô ấy đặc biệt ôn nhu nhìn tôi mỉm cười. Ô ô ô, cô ấy là một thiên sứ. ]
[Mặc dù tôi chưa từng thích cô ấy, nhưng cô ấy thật sự rất xinh đẹp, hy vọng cô ấy ở bên kia hảo hảo tốt. ]
[Trước khi tự tử, cô ấy đã nhắc đến điều mà cô ấy luôn muốn nói, những mặt tối, kết cục, điểm cuối,..sự lựa chọn của cô ấy cho một kẻ như Trần Đạc đã vô tình khiến cho cô ấy phải đau khổ trong một khoảng thời gian sau này, hơn cả cô ấy đã mang đến rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình hay, thậm chí mang lại rất nhiều niềm vui cho khán giả, những tác phẩm của cô ấy xứng đáng được yêu thích và cô ấy cũng xứng đáng nhận được sự dịu dàng trong thế giới này ]
[... ]
Tống Thanh Y thoát ra khỏi weibo.
Sau khi ở trong phòng một lúc, trời bắt đầu tối, gió thổi qua sân. Qua cửa sổ kính, cô thấy Trình Dật đang thu dọn quần áo.
Mở cửa phòng.
Ánh mắt của ông nội liếc nhìn ngay lập tức, Tống Thanh Y thì thầm nói: "Con không sao."
Trình Dật đã đã thu thập quần áo trở về, Ông nội bảo anh đặt quần áo vào phòng bên cạnh, rồi nhìn Tống Thanh Y, thật lâu sau, ông khẽ nói: "Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình."
Tống Thanh Y gật đầu.
Cô hỏi: "Ông ơi, con có cần gọi cho bố mẹ của Thượng Nghiên để nói cho họ biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Ông nội nghĩ một lúc "Nếu con có số ba mẹ con bé, hãy gọi đi. Nha đầu kia... mệnh không tốt." Dừng một chút, ông còn nói: "Mặc dù con bé đối với con sau này không tốt, nhưng con bé trước kia cũng đã từng tốt với con. Làm người, hãy nhớ là phải tốt với người khác dù người đó đã từng đối xử không đúng với con,tình cảnh con bé so với con khổ hơn nhiều,những gì có thể làm hãy làm đi,tất cả cũng là an ủi linh hồn con bé nếu không may không thể tỉnh lại."
Tống Thanh Y nhẹ gật đầu.
Tống Thanh Y có một quyển sổ ghi chú nhỏ, trên đó có ghi số điện thoại mẹ Thượng Nghiên, số điện thoại này đã là trước đây rất lâu.
Cô cũng không biết,mẹ cô ấy có từng đổi số sau mấy năm hay không?
Điện thoại vang lên ba tiếng, ai đó đã nhấc máy ở đầu bên kia nói: "Ai vậy?"
" Dì có phải là mẹ của Thượng Nghiên không ạ?" Tống Thanh Y đờ đẫn hỏi.
Đầu bên kia điện thoại dừng mấy giây,sau đó nói "Có chuyện gì vậy?"
Không đợi Tống Thanh Y nói chuyện,đầu bên kia liền nói thêm: "Nha đầu chết tiệt kia đã gây họa ảnh hưởng tới các người sao? Chuyện nó gây ra để tự nó giải quyết không có quan hệ gì với chúng tôi,muốn gì thì tìm nó,đừng tìm tôi,tôi không có tiền."
"Không phải ạ, dì hiểu lầm rồi, Thượng Nghiên xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại đang được nhập viện ở thành Bắc, sau khi được các bác sĩ cứu giúp, bây giờ đã trở thành người thực vật, dì có... muốn gặp cô ấy không?"
"Người thực vật sao? Chúng tôi không có tiền! Nghe nói nhập viện ở đó phí rất cao,nó như vậy trở thành người thực vật,trời ơi,chẳng biết phải nằm bao lâu,có chắc rằng nó sẽ tỉnh? Chi bằng còn không mau chết sớm một chút,phí tiền của. Hai người chúng tôi thật sự không có tiền để trả phí nhập viện hằng ngày cho nó, có khi nó phải nằm như thế suốt cả đời,rồi đột ngột ra đi cũng không ngờ."
Tống Thanh Y vừa định nói hai người không cần chịu tiền thuốc men, lại nghe bên kia hỏi dồn dập: "Bất quá, nếu nó chết, chúng tôi có phải là người thừa kế sau đó không? Nha đầu kia hiện tại khẳng định có hàng chục triệu tài sản, chúng tôi sẽ được hưởng phải không?"
Lời nói của Tống Thanh Y bỗng nhiên đều bị nghẹn ở trong cổ họng.
Cái gì cũng đều nói không nên lời.
Trực tiếp cúp điện thoại.
Mặc cho bà ấy gọi tới cũng không tiếp.
Vào ban đêm, có một cơn mưa kẹp tuyết, gió rất mạnh, Tống Thanh Y cùng Trình Dật nằm cạnh nhau, ai cũng không nói chuyện.
Tống Thanh Y đột nhiên mở điện thoại, bắt đầu xoát weibo.
Thượng Nghiên vẫn như cũ nằm trên hot search, giống như ban ngày,một ngày một đêm nhiệt độ đều không giảm.
Hầu hết các ý kiến trên trang chủ vẫn là những người ban sáng cùng những người mới, hầu hết trong số bọn họ bắt đầu than khóc về sự ra đi của Thượng Nghiên sau khi xem những tin tức giả trên đó.
Ngay cả Weibo mới nhất của Thượng Nghiên cũng đã thay đổi từ những lời nguyền rủa thành những từ quý giá.
Tống Thanh Y nghiêng đầu sang phải, dựa vào vai Trình Dật "Anh nói xem, tại sao mọi thứ chỉ có thể được bù đắp nếu người đó chết đi? Gía như mọi người có thể tử tế hơn với cô ấy,thì có lẽ..sẽ khác "
Trình Dật xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Chỉ là bởi vì mọi người cảm thấy, người chết là lớn nhất."
" Ai đã gửi những bình luận này chứ??" Tống Thanh Y xem bình luận, có mấy cái ID nhìn rất quen mắt, bởi vì bọn họ là những người đầu tiên mắng Thượng Nghiên, nhưng khi thấy tin tức cô ấy tử vong, bọn họ lập tức đổi sang tư thế khác, vô cùng đau lòng khi Thượng Nghiên rời đi.
Trình Dật nói tiếp: " Trong 1 không gian ảo mà bất cứ ai cũng có thể tự do ngôn luận, không phải chịu trách nhiệm gì, không ít người đã núp dưới cái bóng của nick ảo, mượn việc mắng chửi, chỉ trích người khác, không hề suy nghĩ rằng ngôn ngữ cũng có thể trở thành thứ vũ khí sắc nhọn giết chết người khác. Có lẽ họ dằn vặt lương tâm khi cô ấy đột ngột qua đời, có thể chính họ là một trong những yếu tố đẩy Thượng Nghiên tới những tiêu cực không thể nào giải quyết. Cuộc sống cô ấy đã quá khó khăn trong những scandal trước đó, huống chi bây giờ bị cả thế giới hùa vào tấn công."
Có một số lời nói có thể cổ vũ một người thoát khỏi hố sâu vui vẻ sống tiếp thì bên cạnh cũng sẽ có lời nói buộc một người phải đi tìm cái chết,đó là sự giải thoát an toàn cho chính họ.
Sức mạnh của ngôn ngữ không bao giờ lường được nông hay cạn, nhưng thường họ lại coi nó không quan trọng.
"Anh nói xem, Thượng Nghiên còn có thể tỉnh lại không?" Tống Thanh Y thấp giọng hỏi.
Trình Dật mím môi" Có lẽ tốt nhất là cô ấy không nên tỉnh dậy."
"Em thật sự muốn cô ấy tỉnh lại." Tống Thanh Y nói: "Hy vọng cô ấy có thể quên tất cả mọi thứ, sau đó trở lại năm cô ấy 18 tuổi, mặc dù khi đó cô ấy trải qua nhiều vết thương nhưng sẽ không từ bỏ thế giới này, như vậy mới là Thượng Nghiên."
"Còn những thương tổn cô ấy gây cho em thì sao?" Trình Dật cúi xuống khẽ hôn lên mái tóc cô, thấp giọng hỏi.
Tống Thanh Y nở nụ cười "Anh có tin rằng có hai linh hồn trong trái tim nội tâm của con người không?"
"Một là thiên sứ, một là ma quỷ. Ban đầu Thượng Nghiên là thiên sứ, sau này linh hồn tạm thời bị ma quỷ thay thế, em hoài niệm thiên sứ, nhưng cự tuyệt cùng ma quỷ làm bạn bè."
Cô nói một cách trừu tượng, nhưng Trình Dật nghe hiểu điều đó.
Tống Thanh Y hy vọng rằng Thượng Nghiên sẽ tỉnh lại nhưng sẽ không làm bạn với cô ấy nữa.
Trình Dật sờ sờ tóc cô, thấp giọng an ủi, " Sẽ ổn thôi, hết thảy mọi thứ rồi sẽ tốt."