Đêm đó,chương trình “The Next Second” đã tung ra một trailer tuyên truyền,bên trong video được cắt nối chỉnh sửa vô cùng đặc sắc,thả ra rất nhiều đường. Trong số đó có cảnh Bạch Điềm thay Từ Trường Trạch ăn trứng trưng cà chua do mình làm và cảnh Trình Dật hôn Tống Thanh Y.
Video phát ra chưa đầy nửa giờ, đã chiễm chệ đứng đầu hot search.
[Ahhhhh! Nụ hôn vị dâu! Tôi cũng muốn! ]
[Lầu trên có nghĩ về peach giống tôi không? Nhưng u1s1, tôi cũng nghĩ vậy. ]
[Đêm nay chắc chắn không thể ngủ, CP Trình Tống làm tôi nghẹn mọt họng cẩu lương?Ô ô ô. ]
[Pha ghép CP đỉnh cao không chịu nổi, không ai nhìn thấy cô gái ghép chung với Từ Trường Trạch sao?A Trạch của tôi vậy mà tham gia chương trình tạp kĩ về CP! Hãy thả A Trạch nhà tôi đi quay phim đi đạo diễn ơi! ]
[ Tiểu cô nương đó có bối cảnh gì ở phía sau sao?! Tại sao lại cùng A Trạch nhà tôi ghép CP! Tôi không phục! A a a! Tôi cũng muốn đi báo danh! ]
[ Tất cả đều được nhóm chương trình sắp xếp!Tôi không tin,người trong cuộc không hề biết gì về chuyện này? ]
[Ai là người móc chân nghĩ ra được cái chủ ý để A Trạch nhà tôi tham gia cái loại chương trình này? Anh ấy là diễn viên chứ không phải thần tượng,không cần thiết phải thiết lập bất cứ thứ gì!!!Chắc tôi phải điên mất thôi?! ]
[Chỉ có tôi là người duy nhất quan tâm đến lai lịch cô gái ghép cặp cùng A Trạch sao?Tôi chưa từng thấy cô gái này,nếu cô ấy là người bình thường vậy tôi có thể cùng A Trạch ghép CP không? ]
[Đi lên lầu! Không quan tâm! Dù sao thì nó cũng không ngọt ngào chút nào, sự ngọt ngào vụng về trong chương trình tạp kỹ tình yêu, liệu nó có thực sự khiến A Trạch và cô ấy trở thành một đôi? Tôi là người đầu tiên không đồng ý!Nếu sau chương trình hai người yêu đương ]
[... ]
Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với máy ghi hình,Trình Dật đưa Tống Thanh Y sang gõ cửa phòng Bạch Điềm cùng Từ Trường Trạch.
Vào thời điểm đó, Bạch Điềm còn đang bận rộn thu thập hành lý trong phòng, bởi vì chính mình mang theo rất nhiều thứ vật dụng nên bây giờ trong phòng ngay cả cái chỗ đặt chân đều không có, anh quay phim đứng ở cửa, một mình cô ngồi xổm dưới sàn nhìn vào đống đồ hết đường xoay xở.
Từ Trường Trạch mới ra khỏi phòng khách, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Xoay người đi mở cửa.
“Bạch Điềm đâu rồi?” Trình Dật hỏi.
Từ Trường Trạch nghiêng người nhường hai người đi vào, chỉ chỉ cái phòng đằng kia “Ở trong phòng thu dọn đồ đạc.”
Bạch Điềm nghe thấy tiếng Trình Dật lập tức lui về phía sau nửa bước, căn bản thậm chí không nhận ra mình là đang ngồi xổm, bị rương hành lý bánh xe cản một chút, trực tiếp ngã xuống đất.Đã thế còn không cẩn thận té vào trong rương hành lí còn lại, mất trọng lượng cảm giác.
Hoảng sợ kinh hô lên một tiếng.
Ba người cùng nhau đi về phía phòng Bạch Điềm, đứng ở trước cửa.
Bạch Điềm:...
Xấu hổ không muốn nhúc nhích. jpg
Tống Thanh Y đi qua đở cô dậy “Té sao?”
Bạch Điềm lắc đầu,ánh mắt căn bản không dám nhìn người ngoài cửa.
Trình Dật nhìn đống đồ trên mặt đất, bất đắc dĩ đỡ trán “Chưa học được năng lực tự lập đã muốn chạy ra ngoài?”
Bạch Điềm: “... Em sẽ học.”
“Ai dạy?” Trình Dật nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Điềm:...
Cái này thì có thể trả lời.
“Anh?” Cô ngập ngừng hỏi, rồi từ chối: “Thôi,quên chuyện đó đi.”
Sợ bị mắng cẩu huyết đầy đầu thì hơn.
Trình Dật nhìn cô chằm chằm một lúc, rút di động ra từ trong túi “Gọi điện thoại cho ba mẹ.”
“Gì cơ?” Bạch Điềm hỏi một cách thận trọng: “Anh muốn làm gì?”
Trình Dật: “Ba mẹ ở nhà còn tưởng em đang ở trường học nếu không gọi cho hai người báo bình an vị trí ở hiện tại của em?Khẳng định họ sẽ đến trường tìm? “
“Em là đang nghỉ hè.” Bạch Điềm nói: “Hôm kia, bài chuyên ngành dự thi của em đã kết thúc.”
“Cho nên?” Trình Dật nhíu mày “Ý em là không gọi điện cho họ đúng không?”
Bạch Điềm:...
Cầm di động chính mình “Chính em tự mình điện thoại cho ba mẹ.”
Suy nghĩ vài giây,quyết định gọi điện thoại cho Bạch Kiếm trước.
Bạch Điềm: “Anh hai..”
Bạch Kiếm trực tiếp nói thẳng: “Muốn cái gì?”
Bạch Điềm:...
Sau khi im lặng một lúc, giải thích một cách trung thực “Anh,em đang ở Kiềm Nam. Ghi một chương trình tạp kĩ về CP.”
Bạch Kiếm im lặng.
“Là chương trình “The Next Second”:CP cùng Trạch Trạch sao? “ Bạch Kiếm hỏi.
Bạch Điềm: “Vâng”
Còn tưởng mình sẽ bị mắng, kết quả cách mấy giây sau, Bạch Kiếm nói: “Có anh ba ở đó,chuyện gì cũng không được hấp tấp,phải nghe lời,nghe không?”
“Kia này?” Trình Dật đi qua.
Bạch Kiếm thở dài lướt qua các tài liệu trên bàn,nói: “Cúp đây.”
Điện thoại cắt đứt.
Bạch Điềm ngồi ở bên giường, cúi đầu móc ngón tay, không biết suy nghĩ cái gì.
Trình Dật nhìn cô: “Lá gan không phải rất lớn sao? Còn biết sợ anh hai mắng em?”
Bạch Điềm không nói chuyện.
Tống Thanh Y nhìn tâm trạng của Bạch Điềm có chút là lạ vội vàng nắm cánh tay Trình Dật, ý bảo đừng nói nữa.
Trong phòng lập tức im phăng phắc.
Sau một lúc lâu, Bạch Điềm đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu thu dọn hành lý. Kỹ năng gấp quần áo của cô quả thật rất không tốt, nhưng cô vẫn âm thầm gấp chúng vào vali. Có quá nhiều quần áo, nhưng hầu hết tất cả đều là mùa hè do chính cô tự mình phân loại.
Trình Dật nhìn cô, xê dịch mớ đồ trước mắt qua một bên, ngồi xổm bên người Bạch Điềm nói “Làm sao?”
Bạch Điềm khịt khịt mũi “Không có gì.”
Tiếp tục thu dọn đồ đạc,cô không cất vào tủ mà là mang chúng trở về vali.
“Em định đi đâu vậy?” Trình Dật hỏi.
Nước mắt Bạch Điềm rơi xuống quần áo,cô nhanh chóng lau đi nhưng Trình Dật đã kịp nhìn thấy. Trong ấn tượng của anh, Bạch Điềm là người rất hiếm khi khóc,Lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạch Điềm khóc là ngày cô kết thúc kỳ thi tuyển sinh trung học, không nói với mọi người trong nhà, ở một mình trong phòng âm thầm khóc suốt buổi chiều sau khi nhận được kết quả, khóc vô cùng lớn tiếng, hận không thể cho toàn thế giới biết chính mình bị ủy khuất.
Lúc đó áp suất trong nhà vô cùng thấp.
Nay lại nhìn thấy, Trình Dật có chút không biết phải làm sao,vội đem ánh mắt cầu cứu đưa về phía Tống Thanh Y.
Đem Từ Trường Trạch và Trình Dật kéo ra ngoài,trong phòng lúc này chỉ còn lại Tống Thanh Y cùng Bạch Điềm.
“Em muốn đi đâu?”
“Về nhà.” Bạch Điềm thút thít nói: “Em... em sẽ quay lại và học... học, không... không... em sẽ đi thi.... em đi thi... chứng chỉ làm người đại diện.”
Tống Thanh Y không nói chuyện, đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
Bạch Điềm khóc gần nửa giờ mới ngừng.
Ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, không mục tiêu cũng không có cái gì giỏi, giống như một kẻ phiền toái ở trong nhà,anh hai bận rộn như vậy mà còn phải lo cho em...vì áy náy nên mới xúc động một chút “
Tống Thanh Y chợt hiểu được khúc mắc của Bạch Điềm. Ngay cả khi bản thân cô ở trong một gia đình như vậy, cô chắc chắn vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi hai người anh xuất sắc mà cảm thấy thấp kém,tự ti.
Im lặng một lúc lâu, cô vỗ vỗ cánh tay Bạch Điềm, không nhanh không chậm nói: “Nhưng Bạch Điềm nhà chúng ta chẳng phải cũng rất đặc biệt sao?.”