Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 13: Chương 13: Chớ Hỏi Chốn Quân Về – Chương 13




Edit: Leticia

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Lúc này Tạ Đạo Uẩn cũng không ngờ, chuyện nàng nghĩ đến hôm nay, một ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực. Nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.

Thật ra cách dạy học của thư viện Ni Sơn tương đối khoa học hợp lý, chẳng những chú trọng bồi dưỡng học thức và phẩm hạnh cho học sinh, còn chú trọng việc phát triển thân thể. Kiếm thuật và cưỡi ngựa bắn cung là bài học bắt buộc, rồi sau đó dần dần phát sinh việc đi tới vùng ngoại ô luyện tập võ nghệ.

Đông Tấn trước nay, mặc dù địa vị của nữ tử rất thấp, nhưng là đệ tử sĩ tộc, nên Diệp Quân Lan và Chúc Anh Đài đã học qua những thứ này.

Thứ nhất, tuy nói mẹ nàng vẫn muốn bồi dưỡng nàng thành thục nữ danh môn, châm chức nữ hồng cùng cầm kỳ thi họa đều không sót thứ gì, nhưng người ngoài lại không biết, mẫu thân Diệp gia thật ra cũng là cao thủ kiếm thuật cưỡi ngựa bắn cung.

Diệp Quân Lan đến nay vẫn còn nhớ rõ khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẫu thân mỹ nhân ngồi trên lưng ngựa, lúc đó nàng vô cùng kinh hãi, bộ dáng đó thật đúng là tư thế hiên ngang. Những thứ này mẫu thân đều đã dạy cho nàng rồi.

Cho nên nàng cũng không quá chú trọng giờ học võ ngoại khóa này cho lắm.

Thứ hai là bởi vì Diệp Quân Lan đã từng theo mẹ học qua mấy mấy chiêu, sau đó lại được Tạ Đạo Uẩn dạy kiếm thuật, thân thủ cũng coi như khá ổn.

Chúc Anh Đài thật ra vẫn rất thông minh, dĩ nhiên, sự thông minh của nàng phần lớn đều thể hiện lúc học tập.

Nàng từ trước đến giờ luôn muốn làm nữ anh hùng, chứng minh nữ nhi không thua kém nam nhi, nên giờ học võ khóa có thể cung cấp cho nàng một nền tảng tốt.

Đối với chương trình học sắp tới, nàng mong đợi nhiều hơn là lo lắng.

Lấy tính cách bảo thủ của Trần Tử Tuấn thì vốn dĩ tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện này, nhưng không biết gần đây Trần Tử Tuấn uống nhầm thuốc gì, lại đại hiến ân tình cho Tạ Đạo Uẩn, không chỉ đồng ý, mà còn quyết định tự mình dẫn dắt một đội.

Bất hạnh thay, Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài vừa khéo lại được phân vào đội của Trần Tử Tuấn.

Diệp Quân Lan sau khi biết được tin này thì ngã sấp trên bàn sách, toàn thân vô lực, khóe miệng run run, sao gần đây nàng lại xui xẻo như vậy a!

Mã Văn Tài thấy bộ dạng thở ngắn than dài của nàng, thì mày kiếm hơi nhếch lên, ghé sát vào lỗ tai Diệp Quân Lan, hơi thở ấm áp khiến bên tai nàng thoáng cái đỏ bừng lên, không chờ nàng phản ứng, đã nghe thấy Mã Văn Tài nói: “Nếu không, lúc đó chúng ta lén trốn đi, ta nghe nói sườn núi phía sau học viện có một rừng hoa đào, đúng lúc hoa đào đang nở. . . . . .”

“Thật?” Diệp Quân Lan một lần nữa sống lại, “Huynh không gạt ta chứ?”

“Ta lúc nào thì gạt đệ.” Mã Văn Tài nhìn nàng cười yếu ớt.

“Được, cứ quyết định như vậy.” Giải quyết dứt khoát.

………………..

“Diệp gia muội tử, ta không phải cố ý muốn hãm hại muội vào cảnh bất nghĩa a.”

“Ta thừa nhận người bắn bị thương Chúc Anh Đài là ta, nhưng ta cũng không phải cố ý muốn hãm hại Mã Văn Tài a, ai biết được Chúc Anh Đài kia thoạt nhìn rất thông minh lại đần như vậy, ngay cả lời của ta cũng tin.”

“Thật có lỗi, Diệp gia muội tử, nể mặt tỷ tỷ ta là đại tẩu của muội, cầu xin muội, đừng tìm ta gây phiền toái a. . . .”

Vương Lam Điền cố mở to hai mắt đầy quầng thâm, một mình lải nhải với cây đại thụ, đi tới đi lui, trầm tư suy nghĩ, sau đó lại ngửa mặt lên trời thở dài: “Không được a, làm sao bây giờ? Nói như vậy cũng không biết Diệp gia muội tử có thể đánh chết ta hay không? Ai ~”

Vương Lam Điền rất là buồn rầu, mấy ngày qua hắn lăn qua lộn lại không ngủ được, nhớ tới mấy hôm nay ánh mắt Diệp Quân Lan nhìn mình, thân thể không khỏi run lên, lạnh quá a.

“Vương Lam Điền, hóa ra là ngươi!” Phía sau truyền đến giọng nói kinh hãi xen lẫn tức giận.

Vương Lam Điền kinh ngạc quay người, nhìn thấy Chúc Anh Đài một thân trang phục cưỡi ngựa, giơ ngón tay chỉ vào hắn.

E hèm, đứa trẻ ngoan cũng trốn học à!

Không sai, Vương Lam Điền hắn nhát gan, sợ chết, hắn sợ Diệp gia muội tử, sợ tỷ tỷ nhà mình, sợ Mã Văn Tài, nhưng lại không sợ Chúc Anh Đài.

Vương Lam Điền nhìn Chúc Anh Đài vọt tới trước mặt hắn, vẻ mặt tràn đầy căm phẫn, rất không sao cả mà trả lời: “Là ta đấy, vậy thì sao?”

Chúc Anh Đài vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình, giọng vô cùng tức giận: “Ngươi, ngươi hèn hạ, ngươi vô sỉ, ngươi tiểu nhân!”

“Hèn hạ vô sỉ? Chê cười, ngươi cũng không phải là ngày đầu mới biết ta.” Vương Lam Điền khoanh tay, trong giọng nói lộ ra vẻ mỉa mai, “Về phần tiểu nhân sao? Ta vừa rồi cũng không có nói ta là quân tử.”

“Ngươi cưỡng từ đoạt lý, ngươi, ngươi. . . . . .” Chúc Anh Đài giận đến nỗi nói không ra lời, chỉ vào hắn làm ra vẻ muốn đánh.

Vương Lam Điền vung tay đẩy nàng ra, khiến nàng lảo đảo một cái.

Chúc Anh Đài thật vất vả đứng vững, trì hoãn khẩu khí, rồi mở miệng mắng: “Nếu như không phải tại ngươi, ta sẽ không hiểu lầm Mã Văn Tài, cũng sẽ không cùng Quân Lan. . . . . .” Nàng muốn nói lại thôi, trong mắt rưng rưng.

“Được rồi, Chúc Anh Đài, ngươi đừng ở nơi này mèo khóc chuột giả từ bi nữa.”

Vương Lam Điền nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hung hăng nói: “Chúc Anh Đài, ta cho ngươi biết, tay của ngươi là ta đả thương, không có một chút liên quan nào đến Mã Văn Tài cả, không có!”

“Đúng, Vương Lam Điền ta là một tiểu nhân.” Hắn hít sâu một hơi, lướt qua Chúc Anh Đài, nhìn thấy đôi mắt rưng rưng, tức giận nhìn chằm chằm hắn, nhún nhún vai coi như không sao cả, giọng nói lộ ra vẻ khinh bỉ cùng xem thường, “Nhưng ngươi, Chúc Anh Đài, ngươi thế mà lại lựa chọn tin tưởng một tiểu nhân, chứ không thèm tin tưởng bằng hữu của ngươi!”

Chúc Anh Đài đầu óc trống rỗng, ngã nhào trên đất, thở hổn hển từng ngụm, nước mắt chảy xuống, càng không thể dừng lại.

Vương Lam Điền nhìn Chúc Anh Đài như vậy, cảm thấy tâm tình thật tốt, buồn bực trong mấy ngày qua giảm hơn phân nửa, lại nói: “Một kẻ cố tình đả thương người, một kẻ vô tâm đả thương người, ngươi dùng sự đơn thuần của ngươi đi thương tổn người thực sự quan tâm ngươi. Ngươi so với tiểu nhân như ta đây, thì đáng sợ hơn đấy!”

Không, không phải như thế, nàng không nghe, nàng không phải cố ý, nàng chẳng qua là. . . . . .

Chúc Anh Đài bịt kín hai tai, Vương Lam Điền nói không phải là thật, không phải! Liều mạng lắc đầu, âm thầm khóc nức nở.

Vương Lam Điền thấy mục đích đạt được, cũng không quan tâm tới Chúc Anh Đài nữa, phất tay áo rời đi.

…..

Phía sau núi, một rừng đào lớn, rậm rạp, hương hoa thơm ngát, rực rỡ yêu dã, hương thơm bốn phía. Còn chưa vào rừng, thoáng cái đã ngẩn ngơ trước màu phấn hồng phủ khắp nơi. Các cành đào đan xen vào nhau, cành lớn vòng quanh cành nhỏ, cành nhỏ nằm trong cành lớn, thế nhưng nhất thời nhìn như vô tận. Màu hồng mê người, từng đám, từng chuỗi, um tùm, tuyết rơi xuống những cành hoa đào uốn lượn, phủ kín đầu cành, trên cành thỉnh thoảng có vài mầm xanh mới nhú, nhưng lại giúp cho khắp cánh rừng thêm mấy phần linh động.

“Ta hỏi này, Tu Nhân, tại sao huynh lại tìm được một nơi như thế này?” Diệp Quân Lan vừa nói, vừa chạy vào sâu trong rừng đào, tiếng cười trong như chuông bạc theo gió truyền đi.

Mã Văn Tài nghe thấy tiếng cười kia liền biết tâm sự mấy ngày qua của nàng rốt cục đã tan thành mây khói rồi, trong lòng cao hứng, nhìn Diệp Quân Lan bên trong rừng đào, cười đến say mê khuynh đảo hồng trần, lộ ra dung nhan tuyệt diễm như vậy, so với hoa đào còn quyến rũ hơn vài phần.

Có người nói, vui quá hóa buồn. Khổng Tử cũng có nói, trong họa có phúc, trong phúc có họa.

Khi trở lại học viện Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài bị bắt quả tang, bị Tạ Đạo Uẩn hung hăng phê bình một trận.

Nhưng mà hai người, một người thì vừa giải được khúc mắc trong lòng, tâm tình không tệ, nên lại khôi phục bộ dạng không tim không phổi, còn người kia thì ngoại trừ việc liên quan đến ai đó ra thì chuyện gì cũng không để tâm.

Kết quả, người để ý cũng chỉ có mình Tạ Đạo Uẩn, khiến cho nàng liên tục cười khổ.

Vận khí của Chúc Anh Đài cũng không tệ, người tìm được nàng là Lương Sơn Bá.

Lương Sơn Bá thấy bộ dáng nàng thương tâm, hốt hoảng như thế thì vô cùng lo lắng, liền xin phép Tạ Đạo Uẩn, nói là thương thế của Chúc Anh Đài chưa lành, cần về phòng nghỉ ngơi.

Tạ Đạo Uẩn thấy thần sắc nàng mơ mơ màng màng, sắc mặt tái nhợt, lại thêm Lương Sơn Bá trước giờ luôn là người thành thật nên cũng đồng ý.

Nghe vậy Vương Lam Điền đứng một bên hừ lạnh một tiếng.

Lương Sơn Bá vịn Chúc Anh Đài đi về phòng hai người.

“Sơn Bá, Sơn Bá. . . . . .”

Lương Sơn Bá nghe được Chúc Anh Đài mơ màng gọi, vội vàng nghiêng đầu nhìn nàng, thần sắc lo lắng lóe lên trong ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, Anh Đài?”

“Mang đệ đi tìm Quân Lan, đúng, đi tìm Quân Lan.” Đột nhiên Chúc Anh Đài giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội vàng hoàn hồn nhìn Lương Sơn Bá, trong hai mắt đã có thần thái, dồn dập nói, “Quân Lan là người tốt như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho đệ.”

“A?” Lương Sơn Bá nghe nàng nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy, không sao hiểu được, chuyện này có liên quan gì tới Diệp Quân Lan sao?

“Quân Lan nhất định sẽ tha thứ cho đệ, nhất định sẽ.” Trong miệng năm lần bảy lượt lầm bầm những lời này, đột nhiên, Chúc Anh Đài hất Lương Sơn Bá ra, xông ra ngoài.

“Này, Anh Đài, Anh Đài!” Lương Sơn Bá cảm thấy mờ mịt, nhìn Chúc Anh Đài chạy ra ngoài, lại không yên lòng, nên cũng đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.