Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 14: Chương 14




Edit: Leticia

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Nói đi, ngươi tìm Quân Lan có chuyện gì?” Mã Văn Tài ngăn cản Vương Lam Điền đang muốn chuồn êm vào cửa, ánh mắt lạnh như băng, thấy vậy Vương Lam Điền rùng mình một cái, toàn thân nổi đầy da gà, nhưng lại không dám xoa.

“Chuyện kia, chuyện kia ý mà!” Vương Lam Điền ấp a ấp úng cả buổi cũng không nặn ra được một câu hoàn chỉnh, nhìn Mã Văn Tài cười nịnh nọt đến dị thường, đột nhiên thân thể co lại, mạnh mẽ vòng qua Mã Văn Tài, chui vào trong phòng.

Dĩ nhiên Mã đại công tử của chúng ta không thể nào để hắn được như ý, tay mắt lanh lẹ túm cổ áo Vương Lam Điền, dùng lực ném hắn xuống đất, “Nói, chuyện gì?” Giọng nói lạnh băng, khí lạnh tản ra bốn phía.

“Ai u, ta. . . . . .” Vương Lam Điền nước mắt lưng tròng, đang định ca thán đã bị giọng nói lạnh lùng của Mã Văn Tài dọa cho nén trở về, rất là ủy khuất, nhưng hắn sợ nha, vì thế gian nan nặn ra nụ cười, cúi đầu sợ hãi nói: “Ta không phải là tới nói xin lỗi sao!”

“Nói xin lỗi? Không cần!” Diệp Quân Lan choàng áo khoác đi ra, chỉ thấy nàng tóc dài không buộc, xõa trên đầu vai, trong mắt còn có chút mơ hồ, hiển nhiên là vừa ngủ không lâu, thì bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.

“Diệp gia muội tử, ta thật không phải cố ý, ta cũng không biết chuyện sẽ thành như vậy.” Vương Lam Điền liên tục biện giải cho mình, lại không biết câu “Diệp gia muội tử” trong miệng hắn phun ra làm Diệp Quân Lan muốn khóc không được muốn cười không xong.

“Câm miệng!” Diệp Quân Lan quát lớn một tiếng, Vương Lam Điền vội vàng lấy tay bụm miệng, vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn sắc mặt Diệp Quân Lan trở nên xanh mét, ách ~ hắn nói sai cái gì rồi sao? Không có a! Vương Lam Điền rất là buồn rầu, không biết làm sao.

Diệp Quân Lan cũng không thèm nhìn hắn, một tay kéo Mã Văn Tài lôi vào phòng, một tay thì đóng cửa và cửa sổ.

Mã Văn Tài cũng không gấp, kiên nhẫn chờ nàng chuẩn bị xong, sau đó nhìn nàng đứng trước mặt hắn, cúi đầu, không nói một lời, thỉnh thoảng cẩn thận từng ly từng tý ngẩng đầu lên dò xét sắc mặt hắn.

Bất giác hắn có chút buồn cười, liền nói: “Có phải Quân Lan có lời muốn nói với ta hay không?”

Thấy người đứng ở trước mặt không dám nhìn mình, chỉ khẽ gật đầu, thân thể cứng ngắc, cho thấy rõ ràng nàng đang khẩn trương.

Mã Văn Tài cảm thấy đùa đủ rồi, không nên trêu chọc nàng nữa, nếu không đợi nàng thẹn quá thành giận thì sẽ không tốt, vì thế cúi đầu, ở bên tai nàng nói nhỏ một câu, rồi xoay người đi tới cạnh bàn, rót chén trà, ngồi xuống từ từ thưởng thức, ừm, hôm nay mùi vị trà không tệ.

‘Nếu định nói chuyện nàng là con gái, thì ta đã sớm biết rồi, không cần phải nói đâu.’ Diệp Quân Lan nghe được những lời này, phút chốc cảm thấy trong đầu như có sấm sét giữa trời quang. Hắn thế nhưng đã sớm biết rồi, trời ạ! Lại nói, nàng giả trang làm nam nhi có kém như vậy sao?

Diệp Quân Lan nhìn người nào đó giờ phút này đang tỏ vẻ không thèm đếm xỉa, nhàn nhã thưởng thức trà, im lặng, uổng cho nàng lúc trước còn lo lắng hắn sẽ tức giận vì nàng gạt hắn! Chuyện này là sao chứ!

Ngoài cửa phòng, Vương Lam Điền núp ở trong góc, một mình vẽ vòng vòng, hắn sai ở chỗ nào nha?

Đêm nay nhất định là một đêm không an tĩnh.

Trần Tử Tuấn đứng ngoài cửa phòng Tạ Đạo Uẩn bồi hồi, ngâm tụng Kinh Thi, nhiệt huyết sôi trào, nhưng không người nào biết.

Vương Lam Điền ở trước phòng Diệp Quân Lan trằn trọc, trầm tư suy nghĩ, thấp thỏm bất an, thấy cửa phòng đóng, nhưng đèn vẫn sáng, trong lòng chợt cao chợt thấp, bất an cực độ.

Lúc này, cửa phòng chợt mở, Diệp Quân Lan đi ra, trợn mắt nhìn người nào đó đang đi tới đi lui, lắc lư ở ngoài cửa, thân thể người nào đó run lên, quay đầu, vội vàng bày ra bộ dáng tươi cười, nghênh đón: “Ta nói nha, Diệp gia muội tử, muội đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho ta lần này đi! Ta van muội đó!” Hai tay hợp thành chữ thập, đáng thương nhìn Diệp Quân Lan, rất là vô tội, thần thái cực kỳ giống chó nuôi trong nhà bị ngược đãi đến thê thảm vô cùng, Diệp Quân Lan giống như còn có thể nhìn thấy có một cái đuôi lông xù chui ra từ sau lưng hắn, lắc sang trái rồi lắc sang phải, rất là nịnh nọt.

Phì ——

“Khụ khụ khụ, được rồi, cũng không hẳn tất cả đều là lỗi của huynh. Ta cho qua, nhưng nếu tái phạm lần nữa. . . . . .” Diệp Quân Lan kéo dài giọng, tâm tình Vương Lam Điền vốn đã buông lỏng lúc này lại bắt đầu chợt cao chợt thấp, thấp thỏm bất an.

“Không có, không có, làm sao có thể có lần sau.” Vương Lam Điền vội vàng khoát khoát tay, nói.

“Vương Lam Điền, sao ngươi lại ở đây?” Giọng nói tức giận xen lẫn kinh ngạc truyền đến, Diệp Quân Lan cùng Vương Lam Điền đồng thời nhìn về phía nơi truyền đến âm thanh, thấy Chúc Anh Đài vẫn mặc quần áo cưỡi ngựa, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt tái nhợt, giờ phút này trên mặt nàng đỏ ửng, hiển nhiên vô cùng tức giận. Phía sau là Lương Sơn Bá đang vội vã chạy tới.

Vương Lam Điền thu lại nụ cười trên mặt, từ trong tay áo lấy ra một cái quạt giấy, cũng không quản trời nóng hay không nóng, mở cây quạt, phẩy phẩy vài cái, rồi mới lên tiếng hỏi: “Ngươi có thể ở đây, ta sao lại không thể?”

“Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, sao ngươi còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt Quân Lan chứ!” Chúc Anh Đài tức giận trách cứ Vương Lam Điền, đúng vậy, nếu như không phải do hắn, nàng cũng sẽ không hiểu lầm Mã Văn Tài, sẽ không chọc Quân Lan tức giận. Đều là do Vương Lam Điền sai, hắn là đầu sỏ gây nên tội vậy mà còn có mặt mũi xuất hiện ở đây.

Vương Lam Điền thấy Chúc Anh Đài dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn, thật giống như tất cả mọi chuyện đều là lỗi của hắn, mà nàng chỉ là người bị hại, một ngọn lửa chợt nhen nhóm trong lòng, hắn cũng bất chấp Diệp Quân Lan ở đây, chỉ vào mũi Chúc Anh Đài định mắng.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Diệp Quân Lan nhìn hai người sắp khai chiến thì vô cùng bất đắc dĩ, hai người này có biết mệt hay không a! Nàng nghiêng qua nhìn khiến Vương Lam Điền lập tức dừng lại, đi tới vỗ vỗ vai hắn, thở dài, bình tĩnh nói: “Vương Lam Điền, huynh trở về trước đi.”

Vương Lam Điền chỉ chỉ mình, lại nhìn Chúc Anh Đài, rồi quay đầu nhìn Diệp Quân Lan với vẻ mặt bình tĩnh, không cam lòng gật đầu, từ từ đi về.

“Nói đi, ngươi có chuyện gì?” Diệp Quân Lan nhìn Chúc Anh Đài, giọng điệu không gợn sóng không sợ hãi.

“Ta, ta tới nói xin lỗi .” Chúc Anh Đài hít một hơi, giọng nói đã khôi phục kiên định như thường ngày, ngược lại có chút cẩn thận e dè, “Chuyện lần trước ta đã biết rồi, đều do Vương Lam Điền làm, Quân Lan, thật xin lỗi, ngươi đừng tức giận nha.”

Diệp Quân Lan không nói, nhìn nàng, sắc mặt không thay đổi.

Chúc Anh Đài không nghe thấy nàng trả lời, trong lòng nhất thời sợ hãi, dùng ánh mắt bất lực nhìn về phía Lương Sơn Bá. Giờ phút này Lương Sơn Bá cũng hiểu ra, khích lệ nhìn nàng. Chúc Anh Đài có thêm dũng khí, nói tiếp: “Quân Lan, ta biết ta không nên không tin ngươi, nếu không phải Vương Lam Điền nói dối, ta sẽ không. . . . . . Quân Lan, tha thứ cho ta có được hay không?” Chúc Anh Đài nhìn nàng bằng đôi mắt tràn đầy mong đợi.

Diệp Quân Lan nghe lời nói của nàng, đột nhiên cảm thấy tức cười, Tiểu Cửu à, ngươi rốt cuộc có biết vì sao ta lại đau lòng hay không? Không chỉ bởi vì chuyện này, nặng hơn chính là bởi vì tín nhiệm giữa hai chúng ta còn không bằng người khác nói ba xạo vài câu.

Đúng, Vương Lam Điền sai, nhưng ngươi cũng không có đầu óc sao? Ngươi không biết suy nghĩ thật kỹ sao? Nếu không phải Vương Lam Điền nói ra, có phải cả đời ngươi đều cho rằng ta sai hay không?

Diệp Quân Lan giơ tay lên, cắt đứt lời Chúc Anh Đài, bằng hữu tốt nhất từ nhỏ đến lớn của nàng, mỉm cười: “Tiểu Cửu, không cần phải nói nữa, ta không giận ngươi, chuyện này đến đây chấm dứt, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về đi thôi!” Nói xong, nàng xoay người trở về phòng, đóng cửa, lưu loát liền mạch.

“Thế nào, muội tha thứ cho nàng ta?” Mã Văn Tài ngồi trên ghế, tỉ mỉ lau cung nỏ màu vàng trong tay, mắt cũng không nâng lên, hỏi.

“Không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, cho tới bây giờ ta chưa từng tức giận với nàng, thì nói gì đến tha thứ đây?” Diệp Quân Lan châm chọc cười, đi đến bên cạnh bàn, rót chén trà cho mình, nhìn cái ly trong tay, rồi nói tiếp: “Ta chỉ là có chút thất vọng mà thôi.”

Nàng cầm chén trà trong tay, uống một hơi cạn sạch, ừm, không tệ, bị gió lạnh thổi lâu như vậy, uống chén trà nóng quả nhiên thoải mái. Ngáp một cái, nên đi ngủ rồi. Nghĩ vậy, Diệp Quân Lan xoa xoa mắt, đi về phía giường, chúc Mã Văn Tài ngủ ngon, rồi nằm xuống ngủ.

Thất vọng, vậy sao? Mã Văn Tài nhìn vẻ mặt có vài phần sung sướng nhẹ nhõm của Diệp Quân Lan, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhợt nhạt. Xem ra, ở trong lòng Quân Lan, Chúc Anh Đài đã biến thành đồng học bình thường rồi. Chỉ sợ Chúc Anh Đài vẫn còn không biết đấy! Đôi mắt lạnh lùng trong trẻo xẹt qua một tia châm chọc.

Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá trở về phòng, lòng tràn đầy vui mừng vì cho rằng Diệp Quân Lan đã tha thứ cho nàng, an tâm tắm rửa rồi đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.