Vũ Thiên Băng im lặng hồi lâu, hiện tại mới bắt kịp thông tin, lên tiếng. Như không nghe lời Vũ Thiên Băng nói, Dương Thiên Phong kéo tay cô vào trong, và để lại một câu khẳng định.
“Cứ như vậy đi, 3 ngày sau sẽ tiến hành lễ đại hôn và phong hậu. Bãi triều.”
Vũ Thiên Băng cứ như vậy, bị Dương Thiên Phong lôi đến Kỳ Thiên cung. Vũ Thiên Băng trên đoạn đường vẫn không dừng hành động, vùng vẫy quyết liệt để thoát khỏi tay Dương Thiên Phong.
“Này anh bị điên à, tôi và anh quen biết gì nhau mà cưới với chả xin chứ, lại còn gì lập hậu? Tức chết mà, anh mau thu hồi lời nói của anh ngay và lập tức.”
Vũ Thiên Băng tức giận, nhưng trong mắt Dương Thiên Phong, sự tức giận của cô chỉ làm hắn thấy cô thật khó hiểu, và có chút đáng yêu. Biết bao người mơ ước được làm mẫu nghi thiên hạ, nay cô dễ dàng leo lên chức vị này ngồi chỉ 1 đêm quen biết hắn, vậy mà cô lại không đồng ý.
Hắn nhìn cô, khẽ nhíu mày, rồi lắc đầu cười cười.
“Lời nói của hoàng đế đã nói thì không bao giờ rút lại được. Quân vô hí ngôn. Mà nàng làm hoàng hậu của ta, có gì không tốt chứ? Không lẽ nàng lại… không thích làm hoàng hậu?”
Vũ Thiên Băng tỏ ra hiểu biết mọi việc trong chốn hậu cung phức tạp, liền tức giận, khoanh tay nói:
“Không, lấy anh rất tốt. Nhưng quan trọng, tôi và anh, không có tình cảm với nhau, anh hiểu chứ? Vả lại, ai mà chẳng biết hậu cung là nơi đấu đá đẫm máu ác liệt của các phi tần. Anh đi lập một người không rõ lai lịch làm hậu, há chẳng phải đang để cho kẻ khác chán ghét tôi, há chẳng phải đang dồn tôi vào chỗ chết sao?”
Dương Thiên Phong đánh vào điểm yếu của Vũ Thiên Băng... một thân một mình không người thân thích cất giọng:
“Ta muốn nàng hiểu rằng, ta đã có tình cảm với nàng ngay lần đầu tiên gặp nàng. Có thể nàng không tin, nhưng ta chính là vừa gặp nàng, đã muốn kết phu thê. Và cũng chỉ mong nàng là hoàng hậu, là nương tử của ta. Nàng nghĩ, ta sẽ để cho kẻ khác hãm hại nàng sao?”
Nói đến đây, ánh mắt Dương Thiên Phong liền chậm rãi dò xét biểu cảm của Vũ Thiên Băng. Vũ Thiên Băng hiện tại biểu cảm chính là, răng dưới cắn nhẹ môi trên, mắt hi hí đảo vòng suy nghĩ. Dương Thiên Phong liền nhẹ nhếch môi cười, thoáng chốc, rất nhanh.
“Vả lại, ta cũng muốn tốt cho nàng thôi. Nếu nàng chịu làm hoàng hậu của Dương Thần Quốc, làm nương tử của ta thì hiển nhiên, nàng sẽ được ở đây và tự do đi lại. Ngược lại thì, nàng phải rời khỏi hoàng cung. Tội nàng phạm thượng lúc nãy... ta có thể niệm chút tình cảm đơn phương này mà tha nàng. Nhưng ra ngoài kia, nàng phải tự thân lưu lạc, chốn ăn, chốn ở phải tự lo lấy.”
“Chưa nói đến, nàng ngay cả thừa tướng ta phải nể nang vài phần, mà cũng bị nàng đem ra mà mắng. Tổ tiên của ông ta bao nhiêu đời cũng bị nàng gọi hết ra triệu kiến. Ông già nhiều chuyện? Ta e rằng cuộc sống sau này của nàng còn thú vị hơn cả cung đấu đấy.”
Dương Thiên Phong nói đến đây liền thở dài một cái. Chân hắn chậm rãi từng bước, từng bước tiến đến cửa lớn.
“Chuyện hệ trọng. Ta nghĩ nhất thời cũng nên cho nàng chút thời gian suy tính. Cứ thoải mái an tâm ở đây mà nghĩ. Ta đảm bảo rằng, chỉ cần một ngày nàng còn trước mắt ta, ta không để nàng bị thiệt. Nhưng nàng chọn để ta đã không thể nhìn thấy nàng nữa thì... hết cách.”
Dương Thiên Phong vẫn chậm rãi vờ bước đi, nhưng ánh mắt hắn vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Vũ Thiên Băng. Vũ Thiên Băng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, cô tính toán một chút...
“Điều anh ta nói không hề sai. Nếu bây giờ mình ra ngoài kia, chính là tự tìm đường chết. Là chết, trước khi tìm được đường trở về nhà. Ở thế giới này, hiện tại cũng không biết có các thể loại ma, quỷ, thần, thú gì ở ngoài kia hay không nữa. Không chấp nhận lời đề nghị của anh ta thì chắc chắn là bản thân có ý nhờ ông thừa tướng cho “die well” (chết) giùm rồi. Nhưng... mình sống trong chốn hậu cung phức tạp này… sẽ chắc chắn qua nổi sao?”
Thở dài với tình thế cấp bách trước mắt. Vũ Thiên Băng ổn định lại hơi thở của bản thân, mỉm cười, một suy nghĩ thấu đáo liền xuất hiện...
“Sống đâu cũng vậy, sống đâu cũng phải chết. Đã có cơ hội xuyên đến đây, mà lại chưa làm được gì đã chết thì quá là uổng phí. Đâu phải ai muốn xuyên không cũng được, ít nhất cũng phải quậy một trận thật lớn rồi chết, thì sau này hậu thế lưu danh, chẳng phải oách hơn sao? Mà hiện tại chẳng phải hắn hứa bảo vệ mình sao? Dù không biết hắn bảo vệ được bao lâu, nhưng như vậy cũng đỡ hơn là game over sớm. Cứ ở đây đã rồi tìm đường về sau.”
“Mình đột nhiên xuất hiện ở nơi này, thì chắc là có gì đó đặc biệt ở đây. Có lẽ cũng nhờ nơi này mà mình được về với thế giới của mình chăng? Mình tự dưng rời đi, thì cũng đồng nghĩa với việc tự mình hại mình rồi. Ha ha, sao mình lại có thể thông minh đến như vậy nhỉ? Chưa nói đến việc có tình cảm, trong cung anh ta có tới 3000 mĩ nữ rồi lại phi tần, anh ta yêu mình sao? Viễn vong.”
Vũ Thiên Băng tặc lưỡi một cái, sau khi thấy bóng Dương Thiên Phong khuất sau cánh cửa, cô liền hô lớn:
“Này tôi suy nghĩ xong rồi. Tôi... đồng ý thành hôn. Nhưng... phải có điều kiện.”
Dương Thiên Phong sau tiếng gọi của Vũ Thiên Băng, trong lòng liền rộn lên vui vẻ. Hắn quay người trở lại vào phòng với cô, nhưng khuôn mặt lại bình thản, chỉ hơi nhướng đôi chân mày lên hỏi:
“Được thôi điều kiện gì?”
Vũ Thiên Băng khi nói đến điều kiện thì không chần chờ suy nghĩ nữa mà nói luôn.
“Thứ nhất: Anh là hoàng thượng, vốn dĩ phi tần mĩ nữa vô số, nên việc anh có nhu cầu gì gì đó, mà cần tìm người tâm sự gì gì đó, thì chỉ cần đến chỗ bọn họ là được. Tôi rất hoan nghênh. Nhưng anh tuyệt đối không được có ý đồ gì xấu xa đối với tôi.”
“Thứ hai: Tôi vốn là người yêu thích sự tự do, và nói luôn là tôi chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn như các vị ái phi khác của anh, nói để anh đỡ hoang mang. Tôi sẽ có các giới hạn riêng của tôi, và anh có các giới hạn riêng của anh. Chúng ta, vẫn là nên tôn trọng lẫn nhau, nước sông không phạm nước giếng thì, nước giếng đừng cố lấn hòa với nước sông. Chỉ như vậy thôi. Tất nhiên tôi sẽ không đi quá giới hạn của bản thân, làm anh khó coi. Tôi vẫn rất biết người biết ta. Nói trắng ra là biết điều.”
Dương Thiên Phong ngẩn người trong giây lát với hai điều kiện của Vũ Thiên Băng.
“Nàng dùng từ...”
Hắn hiện tại vẫn chưa hiểu được ý của cô là gì. Mắt chớp chớp, đầu lắc lắc. Trông bộ dạng của Dương Thiên Phong hiện tại, Vũ Thiên Băng liền lấy tay vỗ trán một cách bất lực.
“Thì chính là, dù chúng ta đã là phu thê, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện cùng chăn gối. Tôi sẽ có sự riêng tư của bản thân mà anh, và người khác không được tò mò đến.”
Dương Thiên Phong đến đoạn giải thích này có vẻ đã ngộ ra được chút vấn đề, nhưng hình như vẫn còn gì đó lấn cấn thì phải.
“Khoan. Là phu thê mà không có chuyện chăn gối? Sự riêng tư của nàng người khác sẽ không được biết đến, nhưng ta là phu quân của nàng, không lẽ ta cũng không được biết?”
Vũ Thiên Băng sau câu hỏi lại của Dương Thiên Phong liền phải tự vỗ trán lần thứ hai.
“Đã là riêng tư mà cho người khác biết thì còn gì là riêng tư nữa? Bản thân mỗi người đều có góc khuất, và những việc làm không thể để người khác biết được, và người khác cũng không thể nào can thiệp vào được. Tuy là phu thê, nhưng cũng có rất nhiều việc có thể nói ra gọi là chia sẻ, còn có những việc không thể nói ra được thì gọi là riêng tư. Tôi trước giờ là vậy. Nếu chuyện cần nói tôi sẽ nói, còn không cần hoặc không muốn, nhất định tôi sẽ không nói. Nếu anh chấp nhận được thì hãy nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi. Còn không thì... cứ mặc số phận của tôi vậy.”
Dương Thiên Phong nhìn nữ nhân trước mặt mình. Lại nhìn lại bản thân hắn. Hắn cũng đã hiểu đều cô muốn nói đến là gì rồi. Cô lúc này thiệt là có chút giống hắn, cứng đầu, mạnh mẽ.
“Điều kiện thứ hai ta có thể đáp ứng nàng. Nhưng nếu nàng gặp ủy khuất, hay bất công nhất định không được xem đó là chuyện riêng tư mà phải nhanh chóng nói với ta.”
Vũ Thiên Băng nhìn Dương Thiên Phong, ý cười nơi ánh mắt cô không thể nhịn thêm được nữa.
“Đương nhiên rồi. Tôi là người tôn thờ sự công bằng mà. Tôi không thể nào ngu ngốc nhìn bản thân bị đối xử bất công được. Anh yên tâm về việc tôi bị ai đó ức hiếp thì anh sẽ là người được tôi gọi tên kể lể đầu tiên ấy. Lúc đó chỉ sợ anh lại thấy phiền thôi.”
Dương Thiên Phong đối diện Vũ Thiên Băng, ánh mắt và nụ cười ôn nhu đối với cô. Bất giác, tay hắn chạm nhẹ lên trán cô...
“Ta nhất định, sẽ không thấy phiền.”
Trong thoáng chốc, Vũ Thiên Băng liền ngơ người chăm chăm nhìn Dương Thiên Phong. Nhưng rồi cô cũng rất nhanh chóng gạt tay hắn xuống, xuề xòa ngồi xuống ghế rót lấy một ly trà mà uống. Ánh mắt lại hiện rõ vẻ bối rối.
“Còn điều kiện thứ nhất. Ta vẫn không hiểu.”
Dương Thiên Phong nhắc đến điều kiện còn lại, ánh mắt đợi chờ câu trả lời. Vũ Thiên Băng không vội, đặt nhẹ tách trà xuống, cô lại đứng lên đi vòng vòng, vừa đi vừa giải thích.
“Tôi biết rõ ở nơi này việc đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Huống chi anh lại là hoàng thượng, là vua một nước. Tam cung lục viện, lại còn 3000 phi tần mĩ nữ gì đó đếm không xuể. Việc đi dạo, thấy một người vừa mắt liền muốn lấy người đó về làm vợ, hôm sau không thích thì có thể lấy thêm người khác, đó là chuyện rất bình thường…”
“Nhưng nơi tôi sống lại khác. Nữ nhân và nam nhân nơi đó sống với nhau rất bình đẳng, và đề cao sự chung thủy. Cả một đời chỉ nguyện yêu, và lấy một người không chỉ áp dụng cho nữ nhân mà nam nhân cũng phải đáp lại như thế. Chuyện nơi tôi ở nam nhân mà lấy hai nữ nhân làm nương tử chính là một điều hiếm hoi...”
Vũ Thiên Băng lúc này đột nhiên dừng lại im lặng một hồi, đưa đôi mắt chân thành nhất nhìn Dương Thiên Phong, khóe môi hơi mỉm cười nói tiếp:
“Như tôi đã nói. Anh ở thế giới của anh có cách sống của anh, thì tôi ở thế giới của tôi cũng có cách sống của tôi. Tôi hiện tại buộc phải đưa mình vào thế chung tướng công với không chỉ nhiều mà là rất nhiều người khác. Đó đã là một lần vượt qua giới hạn của bản thân. Tôi chính là một dạng cứng đầu mới mà sắp tới anh buộc phải đón nhận. Tôi sẽ chỉ chung chăn gối với người mà tôi thật lòng yêu thương, muốn gắn bó một đời với người đó và đổi lại thì người đó cũng phải thủy chung với một mình tôi. Nếu không thì tôi thà chết đấy.”
Nhướng đôi mày tinh nghịch, Vũ Thiên Băng nghiêng đầu nhìn Dương Thiên Phong cười một cách bất cần. Đối diện với nữ nhân suy nghĩ khó đoán, khó hiểu trước mặt. Dương Thiên Phong cố gắng mở lời.
“Ta... ta không phủ nhận rằng việc bản thân có vô số phi tần mỹ nữ, nhưng ta vẫn chưa từng động đến họ. Vậy ta và nàng vẫn không còn cách nào khác?”
Dưới câu hỏi của Dương Thiên Phong, Vũ Thiên Băng vờ chu môi suy nghĩ...
“Hiện tại cũng không hoàn toàn trách được anh ta. Văn hóa cổ đại mà. Nếu anh ta ở cùng thời với mình nhưng có tư tưởng vợ hai, vợ ba mới có thể trách được. Đằng này mình lại ở thời của anh ta. Nhập gia tùy tục vậy. Dập tắt hẳn hi vọng của anh ta thì cũng coi là mình quá đáng quá.”
Nghĩ ngợi một đoạn cô cất lời:
“Cũng không phải không có cách. Nhiều vợ quá, mà không được có cảm giác với vợ của mình thì đúng là khó coi. Việc anh và những phi tần của anh như thế nào, tôi không có hứng quan tâm đến. Vì đó là chuyện riêng tư của anh. Tôi đây buộc phải nhập gia tùy tục. Vậy nên mấy vấn đề khác từ phía anh, tôi vốn không có khả năng thay đổi được. Đành thay đổi từ tôi vậy.”
“Hiện tại, tôi vốn không có tình cảm với anh, nên những điều đó là không được xảy ra. Nhưng trong khoảng thời gian chung sống. Nếu có một ngày, tôi tự thừa nhận bản thân yêu anh, sẽ là ngày chúng ta “viên phòng” đúng nghĩa theo cách nói của mọi người ở đây. Sẽ là ngày hoàn tất thủ tục thành hôn của chúng ta. Anh hứa với tôi chứ?”