Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 5: Chương 5: Hậu Cung




“Thừa tướng!”

Lúc này một giọng nói uy nghi mới vang lên.

“Dạ có thần.”

An Bình nghe thấy giọng nói uy dũng đó, liền dịu giọng quay đầu phía ngai vàng mà cúi đầu hành lễ.

“Khanh có biết, khanh đã đi quá xa rồi không?”

Dương Thiên Phong trên ngai vàng, vẫn âm điệu đó nhẹ nhàng và quyền lực.

“Dạ... nhưng...”

Không để thừa tướng kịp nói. Dương Thiên Phong đứng ngay dậy, tiến xuống lại gần chỗ Vũ Thiên Băng, nắm tay cô, dắt lên trên ngai vàng. Trong khi cô vẫn đang ngơ ngác, chưa hiểu rõ sự tình chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người xung quanh chánh điện cũng khó hiểu nhìn nhau, và nín thở theo dõi từng hành động của Dương Thiên Phong, không bỏ xót một chi tiết nào.

“Hôm nay, nhân tiện có các vị đại thần ở đây, ta muốn tuyên bố một việc quan trọng...”

“Như nước một ngày không thể không vua, thì hậu cung cũng vậy. Một ngày không thể không hậu. Dương Thần quốc chúng ta phải có một vị mẫu nghi thiên hạ. Đã nhiều lần các khanh dâng tấu sớ, muốn ta mau lập hậu để ổn định lòng dân. Nay chiều theo ý dân, ta muốn lập Vũ Thiên Băng làm hậu, có ai có ý kiến gì không?”

Sự việc hiện tại xảy ra quá nhanh, khiến Vũ Thiên Băng giống như một con nai vàng ngơ ngác, chả kịp phản ứng gì, chỉ đứng nghệch mặt ra nhìn Dương Thiên Phong, rồi lại nhìn các vị đại thần. Các vị đại thần có mặt trong chánh điện lúc này cũng bắt đầu tiếng xì xầm to nhỏ. Nhưng chưa có ai dám lên tiếng phản bác lời hoàng thượng, mặc dù chuyện này thực sự quá kì quái.

“Bẩm hoàng thượng, thần thấy điều này không hay cho lắm. Thiên Băng cô nương đây là người có những hành vi kì lạ. Thần e khi lập Thiên Băng cô nương đây làm hoàng hậu, một khi bá tánh biết được sẽ không hay cho lắm. Vả lại, trong triều xưa nay hoàng hậu phải là con quý tộc, hoặc cũng có địa vị không phải tầm thường. Thiên Băng cô nương đây, thân thế không rõ ra sao, gia quyến không biết như thế nào. Thần bẩm hoàng thượng suy xét lại cho, tránh để lòng dân không yên.”

Thừa Tướng An Bình là người dám lên tiếng phản đối khi nghe hoàng thượng phong hậu là Vũ Thiên Băng. Các vị đại thần sau tiếng nói của thừa tướng An Bình cũng đều gật đầu đồng tình với ông ta.

Nhưng Dương Thiên Phong vẻ mặt vẫn bình thản. Hắn đưa bộ mặt lạnh lùng nhìn xuống mọi người trong điện, chỉ khi mọi người im lặng hết hắn mới nhìn lại thừa tướng An Bình, hỏi ông ta:

“Trong triều xưa nay, hoàng hậu chỉ là con cái quý tộc, nhưng đó đâu phải là lệnh ban hành từ xưa đến nay bắt buộc phải làm thế? Về phía con dân ta, ta tự biết xử lí ra sao. Hay là thừa tướng ý muốn nói ta đây không có mắt? Không biết rõ việc mình đang làm?”

Dương Thiên Phong giọng nói uy nghi cất lên khiến An Bình tay chân run rẩy, vội quỳ rạp gối xuống, các vị đại thần đồng ý cùng ông, cũng không hẹn mà quỳ hết xuống, không một ai dám nhìn lên.

An Bình là thừa tướng đương triều, ông có một cô con gái hiện đang là phi tần trong cung được hoàng thượng sủng ái nhất. Dĩ nhiên, ông rất muốn người làm hoàng hậu chính là con mình. Vả lại trước giờ, ai ai trong triều cũng nghĩ hoàng thượng sẽ lập con ông lên làm hậu, đó là điều hiển nhiên.

Nay tự nhiên lại xuất hiện một Vũ Thiên Băng, cũng chính vì cô gái này mà hoàng thượng lớn tiếng với ông, đây là điều trước giờ chưa từng có, vả lại còn muốn lập cô gái không rõ xuất thân này làm hoàng hậu, vậy con ông thì sẽ ra sao?

“Tôi không đồng ý!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.