Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, trăm hoa đua nở, tiếng chim hót vang trời. Thì Vũ Thiên Băng vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, lăn qua, lăn lại quên mất trời đất...
“Cô nương, dậy mau đi trễ rồi, trễ rồi.”
Là tiếng nói của một cung nữ có ý đánh thức Vũ Thiên Băng dậy.
“Đừng dám phá giấc ngủ của con mà mẹ, chỉ năm phút nữa thôi?”
Vũ Thiên Băng mơ màng khẽ than thở.
“Nô tì xin cô nương đó, nếu cô nương không dậy thì nô tì sẽ bị giáng tội. Xin cô nương hãy dậy đi.”
Giọng nói nài nỉ văng vẳng bên tai, khiến Vũ Thiên Băng lờ mờ ngồi dậy. Lúc này cô mới ý thức nhận ra là mình không phải ở nhà. Dưới sự giúp đỡ của cung nữ, Vũ Thiên Băng cuối cùng cũng làm vệ sinh cá nhân xong, riêng chỉ có việc cô không chịu thay chiếc đầm của mình ra, vì không quen với cách ăn mặc của những người ở đây. Cung nữ nhìn nữ nhân kì lạ này, cũng đến cạn lời với cô.
“Cô là ai? Mà ai tìm tôi sao?”
“Dạ thưa, nô tì là cung nữ được hoàng thượng phái đến để chăm sóc cho cô nương. Là hoàng thượng tìm cô nương ạ.”
Cung nữ nhẹ nhàng đáp.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng thì kiếm tôi làm gì cơ chứ?”
Vũ Thiên Băng khó hiểu thắc mắc. Việc cô đến đây đã truyền đến tai hoàng thượng rồi sao?
Nhanh thật...
“Nô tì cũng không biết.”
Cung nữ thật thà đáp.
“À mà cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nói ra cho tôi dễ xưng hô nào?”
Vũ Thiên Băng nhìn cung nữ trước mặt, trông có vẻ hiền lành nên hỏi han.
“Nô tì tên Ngọc Tâm 16 tuổi, đã vào cung từ nhỏ ạ.”
“Sống ở đây từ nhỏ sao? Vậy xem ra những chuyện ở đây, cô ta đều biết không ít. Ta sẽ tìm hiểu sau.”
Vũ Thiên Băng thoáng nghĩ, rồi cùng cung nữ Ngọc Tâm rời khỏi thư phòng.
Hai người rảo bước đi, cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Cung nữ Ngọc Tâm dẫn Vũ Thiên Băng đến một cung điện to lớn, bên ngoài lính gác rất nhiều, được dàn thành hai bên trông rất uy nghiêm. Vào phía trong khiến cô bất ngờ hơn về nó.
Một gian bảo điện được trang trí lộng lẫy, lung linh, mĩ lệ, không kém phần trang trọng. Tất cả mọi thứ ở đây đều được mạ vàng, trông rất đẹp mắt. Vũ Thiên Băng nhìn lên phía trên cao kia, là một nam nhân anh tuấn trong bộ long bào thêu rồng, trông tuyệt mĩ vô cùng. Và xung quanh nơi cô đang đứng là các đại thần...
“Ôi trời, ở đây thật đẹp nha, lộng lẫy và được trang hoàng không khác gì trong Ti Vi. Ôi thích quá đi mất.”
Vũ Thiên Băng đang mơ mộng nhìn ngắm mọi thứ và nghĩ thì…
“Nô tài to gan. Giám tự tiện xông vào đại điện, lại còn ăn mặc chẳng ra thể thống gì nữa, ngươi không mau thỉnh an hoàng thượng?”
Thừa tướng lên tiếng khi thấy vị nữ nhân kì lạ này, câu nói vừa dứt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Vũ Thiên Băng. Sau khi nghe những “lời khen” của thừa tướng dành cho mình. Vũ Thiên Băng nhìn lên người nam nhân tuấn tú, đang ngồi trên ngai vàng thầm nghĩ bụng...
“Tên đó là ai sao trông quen quá, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
“Á..... Tên đó không phải DƯƠNG THIÊN PHONG sao?”
Vũ Thiên Băng hét lớn vừa nói, tay lại chỉ về phía Dương Thiên Phong, ba chữ DƯƠNG THIÊN PHONG được Vũ Thiên Băng nói rất to và rõ, khiến tất cả mọi người xung quanh đều thoáng chốc rùng mình thì thầm to nhỏ với nhau:
“Sao cô ta dám gọi hẳn tên hoàng thượng?”
“Dám chỉ hoàng thượng sao?”
“Cô ta chết chắc.”
...
Vũ Thiên Băng sau khi hét to 3 chữ “Dương Thiên Phong” cùng bộ mặt ngạc nhiên liền nghĩ vội...
“Chết cha, anh ta là hoàng thượng sao? Vậy những lời nói của mình vừa rồi, trong phim người ta gọi là phạm thượng? Ôi không, tại sao mình lại không biết anh ta là hoàng thượng kia chứ? Chỉ tại lo ăn xong ngủ mà hôm qua quên mất là anh ta có một tên thái giám, mà thái giám trong cung chỉ nghe lời một mình hoàng thượng chẳng phải sao? Tại sao mình lại quên điều đó?”
“Ngự thư phòng chả phải chỉ hoàng thượng mới có? Ngự thiện phòng chả phải là nơi để nấu ăn cho vua? Thôi không xong rồi, phải làm sao đây, mình ăn nói như vậy chẳng phải là tru di cửu tộc sao? Mình không có cửu tộc chỉ có một mình nhưng mà như vậy cũng bị chết thảm thì.... Hu hu...”
Vũ Thiên Băng suy nghĩ thấu đáo mọi việc, và nghĩ luôn đến cái số phận éo le sắp bị người ta hành hình chỉ mới xuyên không được 1 ngày kia. Đang thầm trách bản thân vô dụng không chịu suy nghĩ thấu đáo, và hỏi han mọi chuyện kỹ càng hơn vào hôm qua, thì Vũ Thiên Băng liền bị một tiếng quát lớn làm giật mình.
“Nô tì to gan, tên của hoàng thượng để ngươi có thể đem ra nói vậy sao?”
Thừa tướng An Bình, mặt đỏ tía tai, bực dọc nhìn nữ nhân quái đản trước mặt nói lớn.
Trong lúc đang bực mình vì sao mình lại xuyên qua, rồi lại bực mình vì tự nhiên phạm thượng. Mà phạm thượng thì đồng nghĩa với cái chết.
Vũ Thiên Băng quá bực bội trong người, lại thêm cái tên đáng ghét nào đó, đánh động vào giới hạn của sự chịu đựng của cô, nên cô không ngại quay đầu, đối diện hắn.
“Này, tôi là tôi chịu hết nổi ông rồi đấy nhá. Tôi vừa bước vào đây thì đã nghe ông gọi nô tì này, nô tì nọ. Ông nói tôi “to gan”, vậy được thôi ông dám cùng tôi mổ bụng lấy gan ra đo không? Tôi chắc một điều rằng, không biết ai to hơn ai đâu. Ông nói tôi “tự tiện xông vào” nhưng, tôi là tôi được mời tới đây, chứ tôi cũng không rảnh hơi tới đây để nhìn cái bản mặt đáng ghét của ông. Còn nữa, mắt ông có bị sao không vậy hả, tôi là tôi đi vào chậm rãi, chứ không có xông vào. Và nữa nhé, tôi mặc gì thì kệ tôi liên quan gì đến dòng họ tổ tiên nhà ông không mà ông nói vậy HẢ?”
“Hứ, vì sao tôi lại phải quỳ trước người, mà tôi không biết, hay nói cách khác là xa lạ. Tôi VŨ THIÊN BĂNG trước giờ không quỳ trước ai, trừ cha mẹ tôi ra. Và tôi nói cho ông biết nhé, bây giờ không, và sau này cũng không. Điều cuối cùng, tôi cũng là người có người sinh ra đàng hoàng. Có cha, mẹ đàng hoàng, nên tôi cũng có tên đàng hoàng. Xin ông đừng gọi tôi là nô tì. Vì tôi không phải là người như các ông, và đừng gọi tôi là ngươi vì tôi có tên. Tôi tên Vũ Thiên Băng. Ông nghe rõ chưa ông già nhiều chuyện?”
Mặc dù trước đó mấy phút, Vũ Thiên Băng rất e sợ nhìn hoàng thượng Dương Thần quốc Dương Thiên Phong. Nhưng sau câu nói của thừa tướng đương triều An Bình, khiến Vũ Thiên Băng cô liền nổi “dung nham” lên, thiết nghĩ, dù gì mình cũng là người của thế kỉ 21 chứ đâu có đùa, tại sao lại phải khuất phục trước người khác, đặc biệt là người không quen biết.
Hoàng thượng sao?
Tưởng là hoàng thượng thì ngon lắm chắc, dựa vào thế lực mà chèn ép người khác thì có gì hay. Dù gì Vũ Thiên Băng cũng đâu phải người của thế giới này, vậy thì việc gì phải quỳ phải hành lễ với cái gì mà hoàng thượng chứ?
“Ngươi... người đâu mang ả này ra ngoài, giam vào đại lao chờ ngày xử tội.”
Thừa tướng An Bình nghe được những lời Vũ Thiên Băng vừa nói, cộng thêm từ “Ông già nhiều chuyện”, và nói đến cả tổ tiên của ông, khiến ông tức đến mắt nổ đom đóm.
Ya, tình hình thật căng thẳng. Nhưng vì sao nãy giờ chỉ có mình cô và tên thừa tướng kia đối thoại vậy. Vị hoàng thượng uy nghiêm, đáng sợ bây giờ có suy nghĩ gì?
Mọi người đều thắc mắc, nữ nhân xinh đẹp kia là ai? Sao lại ăn mặc kì lạ vậy. Là ai đã mời cô ta đến đây, sao cô ta dám làm những việc kinh thiên động địa đến thế?
Là ai mà dám không hành lễ với hoàng thượng?
Là ai mà dám chửi thừa tướng, và cả tổ tiên của ông ta, trong triều không ai là không sợ thừa tướng, kể cả hoàng thượng cũng phải nhường ông vài phần. Vậy mà vị nữ nhân này lại dám chửi cả ông sao?
Thừa tướng nhiều chuyện?
Hahaha.
Mà sao vị hoàng đế băng lãnh của họ không nói gì hết, chỉ nhìn, như một người không liên quan. Đây có phải hoàng đế của họ không?
Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra....