Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 11: Chương 11: Nam Nhân Lạ Mặt




“Anh làm như thế có biết là rất là bất lịch sự không? Mẹ anh… à không Thái Hậu hỏi chuyện, tôi chưa kịp trả lời thì anh đã kéo lê tôi đi mất dạng. Đã thế còn không cho tôi có thời gian chào người một cái nữa. Anh nghĩ xem ngày đầu ra mắt đã mất điểm như thế thì sau này cuộc sống của tôi… chẳng phải sẽ khó khăn hơn sao?”

Vũ Thiên Băng được Dương Thiên Phong lôi ra khỏi Uy Ninh cung. Lúc này cô mới giật tay ra khỏi tay của hắn. Miệng thì không ngừng nói lên sự bất bình của bản thân với hành động không đúng của hắn.

Dù hắn là hoàng thượng nhưng cũng là con của Thái Hậu. Không lẽ sau này Thái Hậu có chuyện không vừa lòng với cô. Hắn có thể cãi lại mẫu thân mà bênh vực cô sao? Cô rất tâm đắc với câu nói “Mẹ chỉ có một mà vợ theo đúng thời này thì đúng là không có cô này cũng có cô khác.”

Dương Thiên Phong đối với lời nói của Vũ Thiên Băng cảm thấy có phần đáng yêu.

“Nàng… đang lấy lòng mẫu hậu?”

Vũ Thiên Băng thẳng thắn không vòng quanh đáp:

“Lấy lòng thì đã sao? Đó không phải mẫu thân của anh ư? Dù rằng việc thành hôn của hai chúng ta không dựa trên cơ sở tình yêu. Tôi là bị buộc vào thế phải đồng ý hôn sự này. Nhưng như tôi đã nói, nhập gia tùy tục. Đã làm thê tử của anh thì mẫu thân của anh cũng phải xem như mẫu thân của mình mà đối xử. Thái Hậu vui vẻ thì sau này cuộc sống của tôi cũng sẽ dễ thở hơn. Không lẽ sau này có điều gì Thái Hậu không vừa lòng với tôi. Anh dám cãi lại lời của người?”

Dương Thiên Phong trước cách trả lời của Vũ Thiên Băng nhất thời chỉ im lặng không đáp trả ngay mà vòng qua một câu hỏi khác.

“Vậy nếu lúc nãy ta không kéo nàng khỏi Uy Ninh cung kịp. Chắc nàng lại định nói bản thân đến từ một ngàn năm sau phải không?”

Vũ Thiên Băng bị nói trúng tim đen liền ú a ú ớ…

“Thì…”

Dương Thiên Phong nhìn dáng vẻ của cô hiện tại lại nói thêm.

“Nàng nghĩ mẫu hậu tin những gì nàng nói sao? Nàng muốn ai cũng coi nàng như người bị bệnh à?”

Vũ Thiên Băng lúc này mới hiểu ra dụng ý của Dương Thiên Phong. Là hắn đã cứu cô một lần. Nếu đem chuyện cô sắp nói với Thái Hậu mà nói thật. Với chuyện bị Dương Thiên Phong kéo đi bất thình lình như vậy thì… vẫn là nên để Dương Thiên Phong kéo cô đi.

Dù gì cũng là hành động của hắn. Thái Hậu không thể tránh cô. Mà chắc chắn bà cũng không nỡ trách nam tử của mình.

“Ờ ha mém tí quên mất mấy người đó đời nào tin mình, nhiều khi nói ra họ lại tưởng mình là yêu quái thì nguy. Anh ta cũng không quá xấu xa?”

Vũ Thiên Băng được Dương Thiên Phong nhắc nhở liền hiểu ra tâm tư của hắn đối với mình cũng không quá xấu xa, cô hạ giọng trở lại:

“Tôi nhất thời cao hứng nên tạm thời quên mất, cám ơn nhắc nhở.”

Dương Thiên Phong không đáp lời chỉ tiếp tục hành động đang dở dang của mình là nắm chặt tay, kéo Vũ Thiên Băng đi tiếp…

“Nè anh kéo tôi đi đâu vậy?”

“May hỉ phục chuẩn bị cho ngày thành hôn của chúng ta.”

Vẫn không có dấu hiệu dừng hành động lôi kéo lại, hắn nói. Vũ Thiên Băng thầm nghĩ trong lòng:

“Uầy may đồ cưới sao?”

Cô nở nụ cười ma mị, nheo nheo ánh mắt của mình. Lại một ké hoạch gì nữa sắp xảy ra chăng?

Dương Thiên Phong cho phép thái giám, cung nữ theo hầu về lại Kỳ Thiên cung. Tự hai người tới Phụng Y Cát.

“Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Cả đám người trong Phụng Y Cát cúi chào Dương Thiên Phong và cũng không quên nhìn nữ nhân quái đản lúc nãy.

“Ba ngày nữa ta sẽ đại hôn với nàng, và sau này nàng cũng chính là hoàng hậu của Dương thần quốc, ta đưa nàng tới đây để may hỉ phục.”

Dương Thiên Phong vẫn nắm chặt tay Vũ Thiên Băng, lớn giọng nhấn mạnh hai chữ “Hoàng hậu” làm mọi người mở to mắt ngạc nhiên, những tiếng xì xào bàn tán, nhưng rồi rất nhanh họ cũng bắt tay vào việc của mình. Xong việc Dương Thiên Phong đưa Vũ Thiên Băng trở về.

Trên đường đi, cô lén nhìn hắn, miệng mấp máy mở lời:

“Này tôi có chuyện muốn nói với anh, hi vọng anh đồng ý.”

Hắn nhướn mày nhìn cô hỏi:

“Chuyện gì? nếu làm được ta sẽ làm cho nàng.”

“Tôi muốn tự mình may áo tân nương.”

Một câu nói khiến hoàng thượng Dương Thiên Phong vô tình đứng hình mất vài giây.

“Nàng biết may sao?”

“Sao lại không? Tôi muốn mặc chiếc áo tân nương do chính mình làm ra, như vậy sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều. Không phải sao?”

“Ta không đồng ý. Nàng thân là hoàng hậu sao lại tự may y phục cho mình được, nếu nàng muốn ta chỉ có thể cho nàng đứng chỉ dẫn thôi.”

Dương Thiên Phong căng thẳng nói với ánh mắt nghiêm nghị, thật ra cũng vì hắn không muốn cô khổ thôi.

“Vậy cũng được.”

Vũ Thiên Băng khuôn mặt trùng xuống, giọng nói có phần chán nản. Nhìn dáng vẻ này, ai đó lại khó kìm lòng.

“Này, sau này nàng không được mặc bộ y phục này nữa, nghe không?”

“Tôi biết rồi.”

Mặc dù không muốn mặc y phục cổ đại cho lắm. Nhưng nhập gia phải tùy tục. Cô cũng là người rất hiểu chuyện mà. Hai người bọn họ, sau đó cứ im lặng mà về Kỳ Thiên cung.

Vừa mở cửa bước vào, hai người đã nghe thấy một thanh âm lạ…

“Tên hoàng thượng đáng ghét kia, ngươi kêu ta đi làm nhiệm vụ cho ngươi , giờ ngươi ở đây mà vui đùa với “Ong bướm” à.”

Một nam nhân xuất hiện, nam nhân vừa nói, vừa nhìn Vũ Thiên Băng bằng ánh mắt kì lạ. Không để thua thiệt khi bị người ta gọi là “ong bướm” Vũ Thiên Băng đáp trả:

“Tên kia sao gọi ta là ong bướm hả? Ta là người nha, ta đập ngươi quên đường về giờ á.”

Vũ Thiên Băng hùng hổ nhảy vào tính cho tên kia một trận, nhưng được Dương Thiên Phong đưa tay ngăn cản kịp thời.

“Giọng nói quen quen.”

Nội tâm của Vũ Thiên Băng bắt đầu linh hoạt, ánh mắt cô bắt đầu dò xét.

“Uầy tên này sao mà nhìn cái dáng với cái bộ đồ quen thế nhỉ?”

Cả hai người.

Vũ Thiên Băng và tên nam nhân đó đều có suy nghĩ giống nhau, nhìn nhau hồi lâu cùng dò xét đối phương. Còn ở một bên có người cũng đang vô cùng khó chịu.

“Hai người coi ta là là không khí?”

Hoàng thượng bị coi là vô hình ở kế bên, hắn bực bội lên tiếng.

“Còn tên kia nhiệm vụ ta giao cho ngươi sao rồi?”

“Tình hình trong lòng bàn tay. Cần một kế hoạch rõ ràng. Tự khắc hoàn mĩ.”

Nam nhân đối diện Dương Thiên Phong tự tin trả lời.

Vũ Thiên Băng bên cạnh bất chợt nghĩ ra điều gì đó hét lên:

“Á, tôi nhớ ra rồi, anh là thằng cha không có học, không có mắt, buổi sáng đụng tôi phải không hả?”

“Thì ra là cô, đồ đanh đá, chỉ là lúc sáng tôi có chuyện vội không kịp ở lại, chứ không phải tôi sợ cô đâu, rõ cô sai mà còn nói tôi, hứ.”

Nam nhân đó cũng không vừa, cũng chỉ tay lớn tiếng lại.

“Tên kia anh nói ai đồ đanh đá, tôi đá anh giờ á. Anh đi đứng không nhìn còn nói ai?”

Vũ Thiên Băng cũng không chịu thua. Hai người cứ thế, cãi qua, cãi lại chẳng ai nhường ai khiến cho Dương Thiên Phong đứng bên chỉ cảm thấy mình như người vô hình lần nữa. Lại cảm thấy rốt cục giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì mà lại cãi nhau đến căng thẳng vậy cơ chứ?

Lúc này cung nữ Ngọc Tâm từ ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh hỗn loạn cô thông minh, nhạy não, nhanh chóng kịp nhớ ra cú va chạm lúc nãy. Thấy Dương Thiên Phong biểu hiện cau mày khó chịu cũng hiểu được phần nào là hắn đang thắc mắc về chuyện của bọn họ. Nên Ngọc Tâm quay qua bẩm tấu hết mọi chuyện cho hắn nghe. Nghe xong hắn cũng phải thầm bái phục với trình độ gây sự của hai người này.

Nói cũng lạ. Hai người này lần đầu tiên gặp nhau vậy mà cãi nhau lại ăn ý vô cùng như thể đã gặp nhau lâu lắm rồi vậy. Lúc này Dương Thiên Phong mới lên tiếng can ngăn. Mãi mà họ vẫn không để ý nên hoàng Thượng tức giận quát lớn:

“Hai người không coi lời nói ta ra gì sao?”

Lúc này họ mới dừng khẩu chiến. Nhưng trong ánh mắt vẫn thù hằng nhau dữ thần. Dương Thiên Phong thở nhẹ một cái, tiến lại gần Vũ Thiên Băng ôm nhẹ vai nhìn cô trìu mến và nói:

“Nghe ta xử đây, tên kia, là ngươi sai ngươi phải xin lỗi nàng mau.”

Dương Thiên Phong ra lệnh kèm theo ánh mắt sắc bén tặng tên nam nhân đó. Nam nhân nhìn thấy vậy liền uất ức:

“Ta sai á? Ngươi bị sao vậy, dựa vào đâu ngươi nói ta sai?”

Nghe vậy, Dương Thiên Phong liền dõng dạc tuyên bố một lời chắc chắn:

“Dựa vào nàng là thê tử của ta, và là Hoàng Hậu tương lai của Dương Thần quốc.”

Khuôn mặt Nam nhân hằn lên vẻ ngạc nhiên với khuôn miện chữ A mắt chữ O.

“Sao? Hoàng Hậu?”

“Đúng vậy, tỷ ấy chính là hoàng hậu.”

Ngọc Tâm đứng bên cạnh khẳng định lại một lầm nữa cho tên nam nhân mắng chửi tỷ tỷ của mình kia biết rõ. Tỷ tỷ của cô chính là hoàng hậu, là mẫu nghi tương lai của Dương thần Quốc.

“Tỷ sao?”

Lần ngạc nhiên này lại đến từ phía nam nhân kia và Hoàng thượng Dương Thiên Phong. Từ khi nào mà cung nữ này lại là muội muội của Vũ Thiên Băng nhỉ?

“Đúng. Ngọc Tâm là muội muội kết nghĩa của tôi. Chúng tôi chỉ mới kết nghĩa sáng nay. Nhưng tôi coi muội ấy là người thân. Nên ai dám đụng vào muội ấy cũng xem như gián tiếp đụng đến tôi. Sao mọi người có ý kiến gì?”

Vũ Thiên Băng giải thích dứt khoát. Lúc này Dương Thiên Phong mới lên tiếng:

“À… không, không ý kiến. Là ý của nàng, ta đều tôn trọng.”

“Nói chung tôi không phải người nhỏ mọn nên không cần xin lỗi, tôi coi như không có chuyện gì sảy ra. Mà nè ngươi là ai (chỉ nam nhân) sao lại biết tên này (chỉ Hoàng Thượng).”

Nam nhân trố mắt nhìn Vũ Thiên Băng trước mặt, nữ nhân này còn cả gan chỉ thẳng mặt tên đó sao? Ngay cả hắn là bạn thân mà còn không dám làm vậy. Dương Thiên Phong lên tiếng giải thích khúc mắt trong lòng cô.

“Cậu ấy tên Điệp Vũ, là bạn tri kỷ của ta, cũng là tay sai của ta.”

Dương Thiên Phong nói, nhưng đang tránh ánh mắt tóe lửa của Điệp Vũ.

“À ra là thế. Thôi tôi không nói chuyện với mấy người nữa. Tôi còn việc phải giải quyết tôi đi trước nhường lại không gian riêng tư cho hai người đó.”

Nói rồi cô nhanh chóng kéo Ngọc Tâm đi cùng mình.

“Không gian riêng tư?”

Lời Vũ Thiên Băng nói vừa rồi khiến hai nam nhân nào đó khóc không thành tiếng.

“Nhưng nàng mới vào cung, lối đi còn…”

Dương Thiên Phong lên tiếng nhắc nhở. Vũ Thiên Băng không kịp để hắn nói hết câu liền chen vào…

“Người quên bên cạnh ta còn có Ngọc Tâm sao? Yên tâm là ta không đi quá xa, chỉ lòng vòng nơi này tham quan xíu thôi.”

Dương Thiên Phong nhìn qua Ngọc Tâm, cô cúi đầu. Hắn lúc này mới an tâm để Vũ Thiên Băng tạm rời khỏi tầm mắt hắn.

Điệp Vũ nhìn thấy Vũ Thiên Băng rời đi, rồi lại nhìn qua Dương Thiên Phong, chỉ thấy Dương Thiên Phong lắc đầu cười nhẹ, hắn liền thắc mắc:

“Này ngươi định lập hậu thật sao?”

*Gật*

“Cô ta á?”

*Gật*

“Ngươi có bị sao không?”

*Lắc*

“Này ta đang nói chuyện với ngươi đó.”

Điệp Vũ bắt đầu khó chịu, hắn nhìn Dương Thiên Phong vẫn đang trong dáng vẻ thản nhiên kia. Con người này sao lại lạ như thế? Lúc nào cũng vậy, tiết kiệm lời nói, đối với kẻ thù thì tàn bạo, đối với nữ nhân thì qua loa. Mà sao có lúc nói nhiều đến thế, còn cười nữa? Nhưng thoáng chốc, giờ lại bật chế độ im lặng như cũ. Ôi thật khó hiểu, là vì nữ nhân đó sao?

“Ta không điếc.”

Dương Thiên Phong dùng âm giọng trầm ồn lạnh lùng đáp.

“À mà ta thấy nữ nhân đó thú vị sao ấy nhỉ. Người làm cho *Ác Ma Vô Tình* biết rung động, biết cười, thật không đơn giản… Thôi ta có việc, Ta đi đây.”

Nói rồi Điệp Vũ chuồn lẹ, chứ không dám nán lại thêm một chút nào, hắn sợ ở lại sẽ gặp họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.