Không, anh tuyệt đối không tốt.
Âm thầm ở trong lòng than nhẹ một tiếng, anh đặt xuống một nụ hôn trên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
“Ừ. . . . . .” Cô điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhắm mắt rù rỉ nói: “A Lỗi. . . . . .”
“Hả?”
“Em yêu anh. . . . . .”
Anh cứng đờ, cho là mình nghe lầm, cúi đầu muốn hỏi lại thì cô đã ngủ mất.
Không phải nghe lầm chứ?
Anh thực sự nghe lầm sao?
Ôm khẽ lấy người bạn tốt đang nằm trong ngực mình, sắc mặt Hình Lỗi có chút tái nhợt .
Anh chắc chắn là nghe lầm, Uy Uy chỉ coi anh là một người bạn tốt mà thôi, cô làm sao có thể đối với anh nói ba cái chữ kia đây? Coi như cô thật có nói đi chăng nữa cũng không nhất định phải là cái ý tứ kia.
Đúng, anh hẳn là nghe lầm, cô mới vừa rồi nói nhỏ như vậy, nghe lầm là rất có khả năng.
Trong đầu anh một nửa lý trí nghĩ như vậy, nhưng một nửa kia thì lại không chấp nhận mà kêu gào lấy.
Làm sao có thể nghe lầm? Mặc dù giọng cô rất nhỏ, nhưng lại rõ ràng chính xác như vậy. . . . . .
Hình Lỗi nhìn chằm chằm vào bức tường phía sau cô, trong đầu một cỗ hỗn loạn, biết rõ khả năng nghe lầm rất cao, nhưng trong một cái chớp mắt kia khi nghe được, thế nhưng anh lại giống như bị sét đánh, bởi vì anh thế mà lại cảm thấy rất. . . Kinh hoảng? Vui mừng? Thở phào nhẹ nhõm?
Làm sao anh có thể đáng chết mà thở phào nhẹ nhõm đây?
Làm sao anh còn có thể đáng chết hơn khi cảm nhận được một hồi cảm xúc hạnh phúc không biết tới từ đâu tới?
Làm sao anh thậm chí còn có thể đáng chết hơn nữa khi nghe xong còn muốn xác nhận có phải mình nghe lầm hay không, rồi lại cảm thấy thất vọng? Hơn nữa trong đầu còn tự động mọc ra hàng vạn ý nghĩ cùng lý do để thuyết phục chính mình không có nghe lầm?
Anh thậm chí còn có xúc động muốn lay cô tỉnh dạy, hỏi cô rốt cuộc là vừa mới nói cái gì ——
Coi như cô nói cô thương anh vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ anh thật muốn lợi dụng điểm này mà giữ cô ở bên cạnh mình hay sao?
Đối với ý nghĩ vô sỉ của mình anh không khỏi tức giận, anh thiếu chút nữa thì đẩy cô ra rồi nhảy xuống giường, cuối cùng anh vẫn là nằm trên giường ôm cô, bởi vì câu nói “em yêu anh” của cô khiến anh cảm thấy thật dễ chịu.
Không được, đáng chết.
Kéo trạng thái trở lại bình thường, anh tự nói với mình nếu cô thật sự yêu anh, làm sao có thể cùng người khác hẹn hò?
Vấn đề này giống như búa tạ đánh nặng vào nụ cười khúc khích của anh hiện giờ.
Lập tức như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, anh thầm mắng chính mình vọng tưởng cùng ngu xuẩn, hai cái tay đang ôm lấy cô theo bản năng xiết chặt hơn.
Chết tiệt, anh đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng trong đầu anh nghĩ là một chuyện, rời đi tâm tình không nhớ cô lại là một chuyện khác, mà chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này, trong lòng anh cảm thấy hốt hoảng so với vài ngày trước chỉ hơn chứ không kém.
Đáng ghét, cô tựa như máu thịt của anh, cùng không khí của anh một dạng, mười năm này cô từng giọt từng giọt dung nhập vào cuộc sống của anh, hiện tại không biết từ đâu nhảy ra một năm bốn ba* cứ thích phải cứng rắn tách cô ra khỏi cuộc sống của anh, nào có loại đạo lý như này?d.d.l.q.d
*năm bốn ba: đồ ngốc
Nói thật, anh và Uy Uy hai người đều chăm sóc lẫn nhau rất tốt, giống như A Thành nói, bình thường vợ chồng già còn không nhất định có thể ăn ý được như anh cùng cô, những người kia là cái thá gì mà chen vào?
Coi như mua một món đồ cũng có thứ tự đến trước đến sau, tính thế nào đi nữa thì anh so với tên đạo diễn chết tiệt kia cũng là biết Uy Uy sớm hơn, huống chi giữa hai người bọn họ cái gì nên làm cũng đã làm, không nên làm cũng làm toàn bộ, không thể không có đạo lý nói người hôm nay phải nhường là anh a!
Anh càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, ai ngờ lúc nãy bỗng từ đâu bay tới câu nói——
Hình như tôi và Uy Uy là đang nói chuyện yêu đương, còn cậu thì sao, cậu và cô ấy nói chuyện gì? Hữu tình sao?
Shit! Ai nói anh không thể cùng cô nói chuyện yêu đương, anh đương nhiên yêu ——
Suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên bị cắt đứt, Hình Lỗi cứng đờ, nhích người lui về phía sau một chút, để cho mình có thể nhìn rõ mặt cô.
Cô đang say sưa ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì say mà ửng đỏ, hô hấp theo quy luật, gương mặt ngủ say tựa như con mèo nhỏ, cũng giống thiên sứ.
“Ông trời. . .” Anh hít sâu một hơi, bỗng chốc lần nữa ôm cô vào ngực, tiến đến trán cô thì thầm: “Đáng chết, anh làm sao có thể ngờ. . . . . .”
Đột nhiên hiểu rõ tình cảm của mình khiến anh khiếp sợ không thôi, tất cả mọi chuyện vào thời khắc này cũng dần trở nên sáng rõ, bao gồm những thứ buồn bực không rõ cùng những thứ ghen tị trước kia anh có chết cũng không chịu thừa nhận kia, còn có vì cái gì mà anh không cách nào có thể ném cô ra khỏi đầu mình.
Từ mười năm trước lần đầu tiên gặp cô trên sân thượng, cô cũng đã lặng lẽ chiếm một vị trí trong lòng anh, ăn sâu bám rễ rồi.
Anh vẫn nghĩ sự thân thuộc cùng lệ thuộc của mình với cô chỉ vì cô là một người bạn tốt, kết quả ngoại trừ mình anh ra, đại khái bên ngoài tất cả mọi người đều biết rõ anh yêu cô.
Mấy ngày qua những phiền nhiễu trong lồng ngực trở nên chất đống, không có nơi nào để giãi bầy cảm xúc, anh buộc chặt cô trong vòng tay mình, cảm thấy lòng mình đang rung động.
Khi nào thì yêu cô?
Vấn đề này ở trong không khí vang vọng lấy, Hình Lỗi ngửi hương thơm trên mái tóc cô, hồi tưởng những hành động của mình trong quá khứ, vì sao những hành động đó luôn được anh coi là chuyện đương nhiên, có lẽ bây giờ toàn bộ đã tìm ra nguyên nhân.
Năm đó khi mua phòng ốc thì anh cũng không nghĩ nhiều mà lập tức ký hợp đồng hai gian. Đến khi nào phải lưu động*, anh luôn luôn gọi điện thoại về, cho đến khi nghe được âm thanh của cô, anh mới có biện pháp an tâm ngủ. Biết cô có sở thích sưu tầm hộp cộng hưởng , nhìn thấy hộp cộng hưởng có tạo hình kì lạ, anh sẽ đều tự giác nhìn lâu mấy lần, xác định cô không có, sẽ trực tiếp mua mang về. Chỉ cần gặp phải người cùng nghề với cô, anh không hiểu sao lại cảm thấy không thân thiết. Nếu là mấy ngày không có nhìn thấy cô, hắn luôn là đặc biệt phiền não cùng buồn bực.
*lưu động: đi làm việc ở những địa phương khác
Mà mỗi lần nhìn cô cùng người đàn ông khác cười nói hẹn hò, lúc đó tâm tình anh không những không giữ quy tắc mà còn đặc biệt trở nên không vui, chẳng qua lúc đó anh vẫn luôn không chịu thừa nhận, hoặc nên nói anh quá chậm chạp phải không?
Quen biết trong mười năm nhớ lại những khoảnh khắc khiến trái tim rung động, cô từng chỉ thẳng chóp mũi anh mà mắng to, đã từng có mặt khiếp sợ ở dưới đài nhìn anh hát, anh nhớ lần đầu cô ở trước mặt anh rơi lệ là bởi vì nhìn báo viết cùng xem tin tức trên TV về những trẻ em bị thương bởi chiến tranh, anh cũng nhớ khi anh nghĩ muốn từ bỏ cùng buông tha cô liền đến bên cạnh anh an ủi cùng động viên.
Từ khi vừa mới bắt đầu, anh từ trên người cô thấy được sự kiên cường, cô luôn là dũng cảm đón lấy phía trước, thản nhiên nhìn thẳng tương lai của mình, cho dù cô không biết điều gì đang chờ đợi mình ở trước mắt, cô vẫn như cũ kiên định đi xuống mặc kệ khó khăn, vô luận thành công cùng thất bại.
Thành công cô sẽ liền cao hứng, thất bại cô một dạng sẽ oán trách, sẽ khóc lóc, nhưng ngủ một giấc qua đi, cô lại lần nữa đứng lên đối mặt với cuộc sống của mình.
Nghĩ đến đây, một cỗ lo lắng đột nhiên ở trong lòng hiện lên.
Cô không có anh có thể sống cuộc sống rất khá, nhưng anh hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng sống một cuộc sống hàng ngày không có cô bên cạnh.
Trên thực tế, anh cần ở Uy Uy, nhiều hơn Uy Uy cần ở anh, vậy nên anh mới phá lệ lệ thuộc vào đối phương.
Anh yêu cô.
Anh cần cô.
Anh không thể một ngày không có cô.
Đã như vậy, hình như không còn bất kỳ lý do nào anh và cô không thể ở chung một chỗ, không phải sao?
Có lẽ anh nên hướng cô cầu hôn, có như vậy thì cô mới ở cạnh anh cả đời ——
Dừng việc suy nghĩ lại, hai mắt sáng lên.
Không, phải nói bọn họ vốn dĩ là nên kết hôn!
Tất cả tất cả đều rộng mở sáng chói, mặc dù anh còn không cách nào xác định tâm ý của cô, nhưng ít ra cô cũng không ghét anh, còn có thể nói là hết sức thích anh, như vậy anh chỉ muốn bắt đầu ngay từ bây giờ, bảo đảm rằng cô sẽ không thích hoặc yêu người khác, hơn nữa phải bằng tốc độ nhanh nhất đem cô rẽ vào lễ đường, cô vĩnh viễn đều là của anh!
Đêm tối, suy nghĩ trong đầu Hình Lỗi xoay chuyển thật nhanh, ôm khẽ lấy Uy Uy, anh rất nhanh quyết định một chút chuyện nên làm.
Anh biết những người khác nhất định sẽ giúp anh, đặc biệt là khi bọn họ đã mong đợi chuyện này vài năm.
Nhớ tới Tiểu Uông, A Thành cùng anh Trương, anh không khỏi nở nụ cười khổ.
Xem ra anh phải tìm thời gian nói lời xin lỗi với Tiểu Uông.
Uy Uy mê sảng mấy câu lại an tĩnh trở lại.
Anh phủ lấy mặt cô, biết mình sẽ tận dụng tất cả biện pháp khiến cô lưu lại.