Cho Tới Bây Giờ Tùy Em

Chương 21: Chương 21: Hộp cộng hưởng




Lâm Khả Uy nhìn chằm chằm chiếc hộp cộng hưởng trên bàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Nghe thấy tiếng nhạc du dương này, cô lo lắng cắn ngón tay.

Cái hộp cộng hưởng rất đẹp, rất cổ điển, nói thật nó không có gì không đúng, trên thực tế cô vẫn luôn thích hộp cộng hưởng tạo hình cổ xưa.

Hình dạng bên ngoài của hộp cộng hưởng là một quán trọ cổ điển kiểu Mỹ, tường màu trắng, thủ công tinh sảo, mỗi một cánh cửa, mỗi một cửa sổ đều là khéo tay khắc ra, mô hình thủ công tinh tế.

Phía trên mái nhà có thể đẩy lên, âm nhạc phát lên.

Đó là ca khúc chủ đề của phim điện ảnh “Giống như đã từng quen biết”, mà âm nhạc thực ra là bắt chước lúc nam nữ chính xuyên qua thời không quen biết rồi mến nhau ở quán trọ kia.

Cô vẫn luôn tìm vật này, nhưng vẫn không tìm được, cho đến ngày thứ hai sau sinh nhật cô.

Nó được đặt trên bàn cạnh đầu giường cô.

Là A Lỗi đưa, cô biết, bởi vì trên có áo khoác anh quên mang đi, hơn nữa trong tủ lạnh của cô còn có bánh sinh thừa lại.

Để cho cô phiền lòng là, cô hoàn toàn không nhớ đêm sinh nhật hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cô cố gắng nghĩ lại, lại chỉ nhớ mình hát trong phòng tắm, đến khi sau đó cô từ phòng tắm lên giường như thế nào, trong đầu chỉ là một mảnh trống không.

Ngày trước đó anh đã trở về chưa?

Liếc mắt nhìn vết sẹo trên đùi cơ hồ đã khỏi hẳn, chân mày cô không khỏi nhíu chặt, vừa nghĩ tới sau ngày đó, tất cả rượu trong nhà cô đều không biết đã đi đâu, cô không nhịn được hoài nghi rốt cuộc đêm hôm đó mình đã làm gì, mới có thể biến mình thành như vậy, hơn nữa để anh vơ vét hết rượu nhà cô

Nhưng là, ai…Thật là phiền nha…Rốt cuộc là ngày hôm đó cô đã làm chuyện tốt gì?

Lần nữa cắn ngón trỏ, tầm mắt Uy Uy bất giác trở lại trên hộp cộng hưởng.

Anh biết cô rất muốn có cái hộp cộng hưởng này cô cũng không kinh ngạc, vấn đề là làm sao anh biết được sinh nhật cô? Còn nữa, tại sao anh lại chạy về cùng cô ăn mừng sinh nhật đây?

Âm thanh tuyệt đẹp của “Giống như đã từng quen biết” phiêu tán trong không khí, cô lo âu nhìn chằm chằm cái quán trọ kia.

Hai ngày nay vừa tan tầm về nhà, cô sẽ mở nó ra, nghe tiếng nhạc như mộng như ảo, sau đó cố gắng nghĩ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, qua hai ngày cố gắng, cuối cùng cô cảm thấy, có lẽ cô thật sự nên kiêng rượu, cô có thể chịu được ngày thứ hai tỉnh lại sau khi say rượu nhức đầu muốn chết, lại không thích cảm giác trí nhớ bị trộm đi này.

Để cô yên lặng bực mình là, khó được có khi anh trở lại ăn mừng sinh nhật với cô, thế nhưng cô lại vừa hát vừa say khướt, bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, hơn nữa hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Dĩ nhiên, cô vẫn rất thích chiếc hộp cộng hưởng này, cô rất vui khi anh tìm được nó, nhưng cũng lần nữa nhớ lại vấn đề tình cảm của hai người.

Mặc dù cô rất nỗ lực muốn thử lui tới với người khác, nhưng sự thật chứng minh, đây chẳng qua là lãng phí thời gian mà thôi.

Đ-A-N-G…G!

Nghe được tiếng cửa thang máy mở ra, cô nhảy xuống giường chạy đến cạnh cửa, trong nháy mắt nhấc tay lên cầm tay nắm cửa, cô mới giật mình mình đang mở cửa, muốn thu lại nhưng đã muộn, cửa mở ra, Hình Lỗi đang đứng trước cửa nhà anh tìm chìa khóa.

Anh nghe tiếng mở cửa, quay đầu lại.

Trời ơi, cô mở cửa làm gì?

Uy Uy nhìn anh, hối hận, vì không biết nên nói gì với anh, nhưng anh cũng đã quay đầu lại, cô chỉ cứng nhắc kéo ra một nụ cười: “Hi!”

“Còn chưa ngủ?” Anh mỉm cười lại, ngừng động tác tìm chìa khóa.

“Ừ, em…Ách…Nghe được tiếng thang máy…Nên ra xem một chút.” Cô miễn cưỡng

cười, biết nhất định vẻ mặt mình rất quái lạ, hơn nữa tay cô vì khẩn trương mà vung loạn, nhưng cô lại hoàn toàn không có cách nào khống chế.

“Hôm nay em không ra ngoài hẹn hò?” Nhìn áo ngủ trên người cô, anh rất vui vì hôm nay cô về rất sớm.

“Ừ. Thời tiết lạnh, luồng khí lạnh về.” Cô gật đầu, nói lung tung một lí do, cảm giác nụ cười của mình cũng rất căng như cũ.

“Đúng vậy, thật lạnh.” Anh vừa nói vừa nâng túi tìm chìa khóa lần nữa.

Trời ạ, trường hợp này thật là lạnh, từ khi nào cô và anh trở nên khách sáo như vậy rồi hả?

Trong đầu Uy Uy hỗn loạn, có chút tức giận mình không có cách nào thản nhiên đối mặt với anh, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đáng ghét.

Cô khẽ cắn môi dưới, cau mày thầm mắng một tiếng, cố gắng kéo tất cả lực chú ý về, đợi mình trấn định tự nhiên một chút, mới ép buộc mình mỉm cười nói: “Đúng rồi, cám ơn hộp cộng hưởng của anh.”

“Em thích là tốt rồi.” Anh tìm được chìa khóa.

“Anh muốn vào uống ly cà phê không?” Lời vừa ra khỏi miệng, thiếu chút nữa cô cắn vào đầu lưỡi mình.

Đáng chết, cô mời anh vào cửa làm gì? Bây giờ căn bản cô không có cách nào tỉnh táo đối mặt với anh.

Nghe được cô muốn mời, Hình Lỗi cũng không suy nghĩ nhiều, theo quán tính nói: “Được.”

Hai chữ đơn giản phá vỡ hi vọng anh sẽ chủ động từ chối của Uy Uy, cô chỉ có thể cười gượng lui sang một bên cho anh vào cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.