Cho Tới Bây Giờ Tùy Em

Chương 22: Chương 22: Chương 7.2




Anh đi đến phòng bếp, cô cực kì ão não đi theo sau anh, chỉ muốn lập tức đụng vào tường, để cho cái đầu đang hỗn loạn bị đụng tỉnh táo một chút.

Bạch Vân và cô sai lầm rồi, hai người đều cho rằng nếu như không có cách nào kiểm chứng được tâm ý của A Lỗi, cô có thể cùng với anh như trước, trở lại quan hệ trước đây.

Nhưng giây phút vừa rồi, đột nhiên cô phát hiện mình không làm được, cô ngày càng không cách nào che giấu cảm tình với anh, càng ngày càng không có cách nào giả vờ như hai người chỉ là bạn tốt mà thôi.

Cô muốn, không chỉ là bạn bè, không chỉ có thể cùng anh, cô còn muốn có thể bất cứ lúc nào cũng có thể dựa vào, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm, là người đàn ông có thể cho cô tình yêu…

Nhưng cô cũng biết, anh không thể nào tiếp tục đi cùng cô, nếu như anh căn bản cũng không yêu cô, khi cô nói ra lời thật lòng thì đồng nghĩa với tuyên bố kết thúc.

Bởi vì, trong cái đầu kia của hắn, không muốn thua thiệt ai, nếu như anh không yêu cô lại ở chung một chỗ với cô, chẳng khác nào lợi dụng cô.

Mà cô? Uy Uy cười khổ một tiếng, mặc dù trong lúc này cô không ngại, nhưng nếu anh không có cách nào hồi đáp tình cảm của cô, cô và anh ở cùng nhau có ý nghĩa gì đâu?

Nửa năm qua, cô càng ngày càng hối tiếc, cô rất ghét cảm giác đó, vừa vô lực, lại không biết làm sao, đối với chuyện này tất cả đều không có biện pháp, chỉ cảm thấy cả người tựa như đang treo lơ lửng, không thể dùng sức.

Cô thật sự là chịu đủ rồi, nếu như quả thật không có kết quả, cô biết mình sẽ rời đi.

Vào phòng bếp, anh quen cửa quen nẻo lấy cà phê ra, cô lấy ly giúp anh.

Cà phê tỏa khói trắng, Hình Lỗi nhìn cô một cái: “Đúng rồi, sáng mai em có ở nhà không?”

“Có chuyện gì sao?” Cô giả vờ chuyên tâm pha cà phê, không dám nhìn thẳng anh, sợ không cẩn thận bại lộ tâm tình.

“Anh gọi người đến lắp máy nước nóng.”

Cô có chút kinh ngạc: “Máy nước nóng? Nhà anh bị hư sao?”

“Không có.” Mặt anh không có tia gợn sóng: “Chỉ là dùng điện dễ dàng hơn dùng gas,vừa lúc công ty Tiểu Vương dưới nhà có bán,anh mua hai cái.”

“Nhưng không phải mấy ngày trước anh vừa gọi gas sao?” Gương mặt cô không hiểu.

“Gas dùng hết còn phải gọi nữa, phiền phức.” Anh che giấu vẻ mặt chột dạ.

Nhìn anh kiên trì, hơn nữa mua cũng đã mua rồi.

Uy Uy nhún vai, cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, vậy ngày mai em gọi điện thoại đến cửa hàng gas, gọi người tới xử lý máy nước nóng cũ và bình gas cũ là được.

“Không cần.” Hình Lỗi nhanh chóng mở miệng, vẻ mặt trong chốc lát có chút quái dị, vội nói: “Tiểu Vương nói cậu ta có thể xử lý, có thể giảm giá chút.”

“À, em còn không biết nhà Tiểu Vương có bán máy nước nóng đấy.” Cô khuấy cà phê trong ly, khẽ mỉm cười: “Sáng mai em có một CASE, dù sao anh cũng có chìa khóa nhà em, anh xử lí là được rồi.”

“OK.” Thấy cà phê trong ly đã hết, anh đứng dạy bỏ ly vào bồn rửa chén.

“Em đi tắm đây, anh cũng về ngủ sớm đi.” Cô thấy thế cũng đứng dậy, giọng nói có chút yếu ớt, sợ anh phát hiện ý đồ đuổi người của mình.

“Em cũng nghỉ ngơi sớm chút.”

“Ừ, ngủ ngon.” Cô theo sau anh tiễn anh ra cửa.

“Ngủ ngon.”

Cô cười khẽ với anh một tiếng, cố gắng khiến mình tự nhiên chút, không nên quá xúc động đóng cửa lại, cũng không dám nhìn thẳng vào hai mắt anh, sợ anh thấy được khát vọng không giấu được trong mắt mình.

Cho đến khi anh xoay người đi, cô mới đóng cửa lại, chân mềm nhũn ngã xuống cạnh cửa.

Trời mới biết, loại “bạn tốt” này còn phải tiếp tục bao lâu.

Ông trời, cô thật sự sợ một ngày nào đó sẽ hét lên với anh: “Em yêu anh!”

Trong chốc lát, cô muốn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh khi nghe câu này, chỉ là sau đó anh sẽ lập tức chạy trối chết chứ?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười khổ khẽ nguyền rủa: “Đáng ghét, A Lỗ, anh thật là tảng đá ngoan cố đáng ghét…”

Một người suy nghĩ, còn có một người khác!

Bước qua cửa, trên mặt Hình Lỗi liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

Giải quyết xong ông chủ nhỏ cửa cửa hàng gas rõ ràng thèm thuồng Uy Uy, còn lại chính là đạo diễn Trần, chỉ là cái này không khó giải quyết lắm. Nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian anh Trương cũng nên gọi điện tới rồi.

Quả nhiên anh vừa mới vào nhà, điện thoại liền vang lên.

“Alo?”

“A Lỗi à?”

“Chuyện tiến hành thế nào rồi?” Anh ngồi xuống trên ghế salon, nhanh chóng muốn biết kết quả.

“Là thế này, anh nghĩ bây giờ đạo diễn Trần cũng đang sửa sang lại hành lý, giờ này ngày mai anh ta đã cùng với thần tượng công ty đang nâng đỡ Điềm Tâm đi Pháp quay MTV rồi.”

“Cảm ơn.” Nghe vậy anh thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nở nụ cười, việc thứ hai cũng nên làm rồi.

Hình Lỗi nhìn danh thiếp của một ký giả tòa soạn lớn trên tay, khóe miệng dương lên nụ cười giảo hoạt, chờ đạo diễn Trần trở lại Đài Loan, sẽ phát hiện người kia có đối tượng, dù cho không có, anh sẽ cố gắng khiến bề ngoài trông như vậy.

“Không khách sáo. Cần giúp một tay thì cứ nói, trong công ty ai cũng vui mừng với chuyện bát quái tình yêu của cậu với Uy Uy truyền ra, cậu biết, loại nội tình bùng nổ này không có nhiều.”

“Xin lỗi, phiền toái mọi người rồi.” Hình Lỗi có chút ngượng ngùng, biết scandal này vừa truyền ra, công ty đĩa nhạc tất phải có một trận không an bình.

“Đừng nói vậy.” Trương Kỳ hài hước nói: “Những ký giả kia vì đào tin tức, không làm được cũng có thể khiến bọn họ cười toe toét rồi. Lại nói, cậu là cổ đông của công ty, một nửa tiền lương của công ty chúng ta là cậu kiếm được, mọi người đối với chuyện này đều nghĩa bất dung từ, chỉ cần cậu nhớ lúc kết hôn mời mọi người một bữa ngon là được.”

“Tôi hiểu rồi.” Hình Lỗi cười cười, lại nói chuyện một lúc nữa mới ngắt điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.