Đầu đông, Tương Thành bắt đầu những cơn mưa liên miên, bầu trời lúc nào cũng u ám không thấy mặt trời. Nhưng người Tương Thành chịu lạnh cực tốt, dù nhiệt độ liên tục hạ xuống, song rất nhiều người chỉ mặc duy nhất một lớp áo quần. Quen rồi sẽ không còn thấy lạnh nữa.
Vưu Minh Hứa cũng là một trong số đó.
Sáng sớm, mưa phùn làm ướt mặt đường. Cô bước xuống xe bus, chỉ một chiếc áo vest dáng dài và quần bó đã làm nổi bật lên vóc dáng duyên dáng, thon gọn. Có điều sắc mặt cô lạnh lẽo, nặng nề, toát ra hơi thở khiến người ta không dám lại gần. Người đi đường chỉ dám đứng nhìn từ xa dáng vẻ hằm hằm đó chứ chẳng dám tiến tới bắt chuyện.
Đến Cục cảnh sát, cô xử lý qua loa bữa sáng, quét thẻ báo danh, tham gia cuộc họp định kỳ hàng tuần, cùng Hứa Mộng Sơn làm tổng kết cho vụ án đặc biệt quan trọng của Hoài Thành. Không ai nhắc đến tên Phán Giai, Phó Cục trưởng chủ quản điều tra hình sự không nỡ lòng nhắc tới, Đinh Hùng Vĩ cũng không chịu nhắc. Chỉ là vị trí phía trên, giữa Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn mà hàng ngày Phán Giai thích ngồi được để trống.
Cùng với cái chết của Trần Chiêu Từ, cảnh sát công bố chuỗi án mạng ở Hoài Thành đã được phá bỏ hoàn toàn, dẫn đến phản ứng mãnh liệt trong xã hội. Dù chính sách Nhà nước đã nhiều lần quy định, cấm đoán song hành vi vi phạm pháp luật của các công ty cho vay vốn sinh viên vẫn như một tấm lưới khổng lồ xám xịt bao trùm trên bầu trời các trường đại học. Từ đó kéo theo nhóm tội phạm xâm hại tình dục, khiến người nghe rùng mình khiếp sợ.
Mà đứa con của gia đình đồ tể sống trong tầng đáy xã hội, được một kẻ nằm trong nhóm tội phạm xâm hại tình dục – đồng thời cũng từng là sinh viên, là nạn nhân của cho vay vốn sinh viên – dẫn dắt, dụ dỗ, cùng bố hắn và Trần Chiêu Từ bắt đầu hành trình giết người liên hoàn.
Trần Chiêu Từ với vai trò móc nối giữ hai nhóm tội phạm, lập ý đồ giá họa thoát thân song bị cảnh sát điều tra rõ ngọn ngành, bắt gọn toàn bộ những kẻ có tội về quy án.
Bên cạnh đó, số nạn nhân bị sát hại đã lên đến năm người, trong đó bao gồm Lưu Y Sa, Triệu Phi Nhi cùng ba nạn nhân nữ độc thân khác.
Những sinh viên là người bị hại càng là con số khổng lồ, khó mà thống kê.
———
Tan họp, Đinh Hùng Vĩ gọi Vưu Minh Hứa đến văn phòng của ông.
Thực ra, ngày hôm nay vừa gặp mặt ông đã nhận ra người cấp dưới đắc lực có điểm khác thường. Lúc trước cô hung hăng hùng dũng, tràn đầy sinh khí. Hôm nay dù vẫn bày ra phong phạm khinh khỉnh, song nhìn cô lúc này tựa lưng vào ghế đã mang theo chút khí chất thong dong lười nhác.
Chỉ có nếm trải nhiều mới có được biến hóa như hiện tại. Đinh Hùng Vĩ hiểu rõ bởi ông cũng được tôi luyện như vậy. Mỗi một cảnh sát hình sự, đặc biệt là những cảnh sát hình sự tài cán hơn người trải qua nỗi đau như đánh gãy mọi đốt xương trên người, rồi lắp ghép lại lần nữa, toàn bộ đau thương đều cất giấu vào cốt tủy mới có thể dần tôi luyện ra một thân khí chất nội liễm mà bén nhọn kinh động lòng người.
Nhìn cô như vậy ông thực sự đau lòng, phá lệ tự tay pha trà, rót một tách đặt đến trước mặt Vưu Minh Hứa. Cô không khách sáo: “Cảm ơn sếp.” Nhấp một ngụm xong mới nói: “Cháu thấy cấp trên có ý đè nén chuyện của Cố Thiên Thành xuống.”
Đinh Hùng Vĩ nói: “Gọi cháu đến chính vì việc này. Chú đã xem báo cáo của cháu rồi, chỉ sợ người này liên quan đến rất nhiều kẻ khác, cấp trên định âm thầm điều tra.”
Vưu Minh Hứa: “Tính cả cháu nữa.”
Đinh Hùng Vĩ gật đầu: “Cháu cứ nghỉ vài ngày, cấp trên cũng cần phải nghiên cứu nên bắt tay từ đâu. Khi cần sẽ gọi cháu.”
“Vâng.”
Đinh Hùng Vĩ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén: “Trước lúc Cố Thiên Thành chạy trốn đã nói không ít thứ. Cháu cho rằng đó là cố ý hay vô tình?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Dựa theo tính cách của hắn, nói chuyện thường thật giả lẫn lộn, vừa không có ý tốt vừa khó mà khống chế bản thân.”
“Ồ?” Giọng nói Đinh Hùng Vĩ mang theo ý trêu đùa, “Vậy theo ý cháu, lời hắn ta câu nào là thật, câu nào là giả?”
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vị cấp trên tinh ranh như sói này: “Cháu nghĩ rằng, án Cố Thiên Thành, án hai cậu thiếu niên trao đổi giết người vẫn còn ẩn tình chưa biết chừng là thật; hắn và kẻ sau lưng hắn có mưu đồ cũng là thật. Hắt nước bẩn lên Ân Phùng là giả. Hắn hận cháu bắt hắn nên cố ý chia rẽ cháu và Ân Phùng.”
Dù là Đinh Hùng Vĩ cũng bị lời tự bênh hùng hồn của Vưu Minh Hứa làm cho tắc nghẹn, bèn thẳng thừng vạch trần: “Cháu làm lành với tên nhóc kia thật rồi đấy à?”
Vưu Minh Hứa liếc xéo ông, lớn tuổi rồi mà chẳng chịu nghiêm chỉnh gì cả, toàn nói những lời không đâu, coi cô như cầm thú vậy.
Ân Phùng… anh ấy hiện tại ngoại trừ tính cách hơi đơn thuần ngây thơ một chút thì làm gì còn điểm nào giống trẻ con nữa.
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô lại bất giác cong lên.
Đinh Hùng Vĩ tinh mắt, thực sự không nhìn nổi người cấp dưới bình thường như ngọn núi băng bỗng nhiên xuất hiện dáng vẻ hoài xuân nữa bèn phất tay: “Được rồi nói chuyện chính sự!”
Vưu Minh Hứa dửng dưng: “Là chú hỏi trước mà. Không giấu gì chú, hiện tại cháu và anh ấy hòa hợp vô cùng. Sau này anh ấy là bạn trai cháu, chú và anh em đồng chí gặp nhớ phải nể mặt chút đấy.”
Đinh Hùng Vĩ chịu trận, nói: “Được. Nói tóm lại, cá nhân chú cũng không tin lời Cố Thiên Thành, chú tin Ân Phùng không có vấn đề. Có điều Cố Thiên Thành sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến cậu ta. Ba người gặp gỡ ở Tây Tạng đích thực là quá mức trùng hợp. Chưa biết chừng cậu ta nắm giữ manh mối nào đó, cháu phải tự biết tính toán.”
Vưu Minh Hứa im lặng một chút rồi gật đầu nói tiếp: “Ân Phùng từng nói, anh ấy nhớ rằng ngày trước luôn có người nhìn trộm, theo dõi, khiến anh ấy cảm thấy sự uy hiếp mãnh liệt. Không chừng vì nguyên nhân nào đó mà anh ấy đã trở thành mục tiêu của đám tội phạm. Cũng không chừng ngày đó anh ấy bị Cố Thiên Thành đánh lén cũng là có sẵn mưu đồ chứ không phải ngẫu nhiên. Có điều hiện tại anh ấy không nhớ được gì. Không cần chú nhắc cháu cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.”
Đinh Hùng Vĩ ngẫm nghĩ nói: “Bảo vệ tốt cho cậu ta. Bất kể trước hay sau khi mất trí, cậu ta cũng là người đáng để chúng ta bảo vệ.”
Vưu Minh Hứa nở nụ cười.
“Lão Đinh.” Giọng điệu Vưu Minh Hứa trở nên nghiêm túc, “Chú cho rằng, sau Cố Thiên Thành thực sự là một băng đảng tội phạm IQ cao sao? Nếu như có thật, vậy thì mục đích tồn tại của băng đảng này là gì? Vì sao chúng ta trước nay chưa từng phát hiện ra?”
Đinh Hùng Vĩ nhấp một ngụm trà, đáp: “Thực ra cuộc họp hai ngày trước với cấp trên cũng có người hỏi vấn đề này. Cố Thiên Thành có thể thoát khỏi sông chắc chắn là có đồng bọn giúp đỡ. Nhưng thật sự có tổ chức tội phạm không? Chú cho rằng là có. Thời gian cháu dưỡng thương ở Hoài Thành, đám La Bình còn tìm được một vài manh mối.”
“Là gì?”
“Trừ Triệu Phi Nhi, Lưu Y Sa, cha con họ Đặng còn bắt đi ba nữ nạn nhân khác, đồng thời không hề bị phát hiện. Khi đó chú đã thấy đáng ngờ, dù điều kiện kinh tế kém, nữ nạn nhân độc thân khó khiến người khác chú ý, song làm sao có thể liên tục mất tích một cách trùng hợp như thế, hơn nữa còn không có ai báo án. Sau này chúng ta tra ra, sau khi ba nạn nhân đó mất tích đều có người âm thầm giải quyết tốt hậu quả, ví dụ như gửi tin nhắn báo bình an cho gia đình; nói cho bạn bè biết bản thân đi du lịch; còn có trường hợp mua vé tàu hỏa ngụy trang hành tung. Ban đầu phía chúng ta hoài nghi là do Trần Chiêu Từ làm, nhưng Đặng Diệu khai nhận hắn căn bản không biết những việc này, cũng khẳng định vô cùng chắc chắn rằng Trần Chiêu Từ không làm. Người là do hắn bắt, Trần Chiêu Từ không hề quản đến chuyện này.”