Chờ Tôi Có Tội

Chương 131: Chương 131




Cục diện rơi vào thế giằng co.

Vưu Minh Hứa kẹp chặt Trần Chiêu Từ, anh ta thở hổn hển giãy giụa trong vô ích, cổ đã xuất hiện vết máu song vẫn cười ha ha đúng như một tên biến thái chính hiệu. Súng trong tay Cố Thiên Thành nhắm về phía họ, song Vưu Minh Hứa vừa có khiên thịt trong tay, hắn có bắn trúng được cô hay không còn rất khó nói.

Họng súng của Ân Phùng kề ngay sau đầu Cố Thiên Thành.

Cục diện bất lợi cho hắn, từng giây trôi qua sẽ càng thêm bất lợi cho Cố Thiên Thành và Trần Chiêu Từ. Dường như thấp thoáng đã nghe được tiếng bước chân của cảnh sát từ xa truyền tới.

Cố Thiên Thành bỗng bật cười ha hả, cười đến là ngông cuồng, cũng xen chút chán nản. Khẩu súng trong tay hắn đã hạ xuống, cơ thể run lên vì cười. Vưu Minh Hứa cảnh giác nhìn hắn ta, đồng thời ra hiệu cho Ân Phùng bằng ánh mắt. Nhưng không ngờ khẩu súng trong tay anh dần rũ xuống, chẳng biết đang hướng về nơi nào, đầu anh cũng đang gục xuống, cô không nhìn rõ được biểu cảm của anh lúc này. Vưu Minh Hứa hoảng hốt song không dám để lộ sắc mặt, cô càng trói chặt Trần Chiêu Từ hơn, nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Anh sao vậy? Vưu Minh Hứa quan sát kĩ, hiện giờ cơ thể Ân Phùng đang không ngừng lắc lư, trái tim cô bất giác thắt lại, là Cố Thiên Thành đã làm gì anh rồi sao? Hay đầu anh lại đau?

“Em thực sự tưởng rằng…” Cố Thiên Thành từ từ mở miệng, “Em, tôi, Ân Phùng gặp gỡ ở Tây Tạng chỉ là ngẫu nhiên?”

Cố Thiên Thành nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười lạnh.

Trái tim Vưu Minh Hứa như có một lớp băng mỏng đột ngột nứt vỡ, lộ ra chân tướng được che giấu đã lâu. Cô nhìn chằm chằm hắn, khẩu súng trong tay hắn đã hoàn toàn buông xuống, một tay khác chống lên trán. Vưu Minh Hứa chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình vang vọng bên tai.

“Hóa ra em tưởng thật à!” Ý chế nhạo trong giọng nói của Cố Thiên Thành càng thêm nồng đậm, sỗ sàng, “Những vụ án mà hai người cùng phá đã là toàn bộ chân tướng rồi sao? Cảnh sát các người là cái thá gì?”

Trần Chiêu Từ cũng bật cười ha hả, túm chặt cánh tay Vưu Minh Hứa, định tấn công nhân lúc cô lơ là. Nhưng cô sớm đã phòng bị, lên gối thúc mạnh vào đùi anh ta, anh ta ăn một cú đau mềm vũ trên đất.

“Pằng.”

Cả người Vưu Minh Hứa run lên, trơ mắt nhìn trán Trần Chiêu Từ xuất hiện một lỗ bê bết máu, anh ta trợn trừng mắt, chết ngay lập tức. Còn Cố Thiên Thành giương súng, mặt không một biểu cảm.

“Anh!” Vưu Minh Hứa phẫn nộ tột cùng, nhấc thi thể Trần Chiêu Từ chắn trước người mình. Song Cố Thiên Thành không có ý tiếp tục nổ súng mà cười nói lạnh lùng: “Nếu đã không đưa đi được thì cũng do chúng tôi phán quyết. Khỏi cần cảm ơn.”

Vưu Minh Hứa nghiến răng, cứng đờ nhìn người phía sau lưng hắn, lòng cô dần chìm xuống.

Cố Thiên Thành cũng ngẩn người.

Ngày hôm nay, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng dẫn theo cảnh sát xông đến đây nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn cũng không ngờ tên ngốc Ân Phùng có thể kìm nén, mai phục lâu như vậy, xuất kích bất ngờ, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đổ đồn vào Vưu Minh Hứa, nhất thời buông lỏng cảnh giác mới rơi vào tay bọn họ.

Chứng kiến sắp bị cảnh sát bao vây, bản thân hắn cũng đã lâm vào cảnh sống ngày nào hay ngày đó nên không ôm ý nghĩ chạy trốn. Hắn chủ tâm nói mấy câu khiến Vưu Minh Hứa phân tâm, nhân lúc đó giết chết Trần Chiêu Từ, tránh để anh ta rơi vào tay cảnh sát.

Còn hắn…

Hắn tưởng rằng Ân Phùng sẽ nổ súng giết chết mình.

Không biết vì sao, có thể Vưu Minh Hứa không biết, song hắn hiểu rõ rằng, tên ngốc này hoàn toàn có đủ can đảm ra tay.

Nếu hắn chết trong tay Ân Phùng, bàn tay của vị này sẽ dính mạng người, chẳng phải cũng là một chuyện rất thú vị đó sao? Ha ha.

Phải biết rằng, chuyện giết người một khi được bắt đầu cũng giống như mở ra cánh cửa giam giữ cơn sóng ngầm đen tối, làn sóng đó sẽ cuồn cuộn trong suốt cuộc đời.

Thế nhưng, Ân Phùng không ra tay.

Sau lưng hắn yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cực khẽ. Vậy nên, Cố Thiên Thành vốn cho rằng bản thân tất sẽ mất mạng cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường.

“A Hứa.”

Cố Thiên Thành và Vưu Minh Hứa đều nghe được thanh âm vừa khẽ, vừa khàn, tựa hồ thấm đẫm cả đớn đau.

“A Hứa!” Ân Phùng khóc gọi tên cô.

Cố Thiên Thành cầm súng quay phắt người lại, kề súng lên đầu Ân Phùng. Vưu Minh Hứa vứt Trần Chiêu Từ xuống, nhào về phía hắn.

Song chỉ nghe được “phịch” một tiếng, súng trong tay Ân Phùng rơi xuống đất, anh đã không còn nhìn thấy sự uy hiếp của Cố Thiên thành, chỉ cố gắng ngước về hướng Vưu Minh Hứa. Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, mơ màng nhìn bóng hình nhào đến trước mặt, ngây ngốc vươn tay rồi lại cất tiếng gọi: “A Hứa…”

A Hứa, xin lỗi em.

Vưu Anh Tuấn cậu ấy có lẽ cần nghỉ ngơi một thời gian. Anh sẽ tỉnh lại.

Anh cũng sợ bản thân kia tỉnh lại.

Anh mới chỉ vừa có được em, dốc toàn sức lực, chịu đựng hèn mọn chờ đợi lâu như vậy mới có được em. Anh sợ bản thân kia tỉnh lại, em sẽ không thích bản thân đó của anh.

Cũng sợ bản thân kia sau khi tỉnh lại, trái tim dành cho em sẽ đổi thay, dù chỉ là một ly một tấc.

Xin đừng vứt bỏ anh.

Có lẽ anh chỉ là một phần linh hồn của người đó, nhưng anh yêu em sâu sắc.

Bất luận sau này anh dùng bộ mặt nào, nhân cách nào xuất hiện trước mặt em, linh hồn anh, vẫn sẽ mãi yêu em.

Chắc chắn sẽ không quên.

“Ân Phùng!” Vưu Minh Hứa trơ mắt đứng nhìn anh như món đồ chơi gỗ bị rút mất trụ, gục ngã trong chớp mắt. Song Cố Thiên Thành ngay gần anh, cũng nhanh hơn cô rất nhiều, hắn xách nửa người Ân Phùng lên, chỉ họng súng vào anh.

Vưu Minh Hứa ngã sấp trên nền đất ngay trước bọn họ, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều như vỡ nát mà vẫn kiên trì bò dậy, nhưng đã không còn kịp nữa.

Cố Thiên Thành được món hời to, vừa nhấc Ân Phùng vừa lùi về sau, cười ha hả như sắp phát điên.

“Lùi lại! Lùi lại ngay!” Hắn hét lên.

Vưu Minh Hứa nhìn đau đáu người trong tay hắn vô lực như người chết. Anh bị Cố Thiên Thành kéo lê trên đất. Cô chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta bóp chặt, đau nhói. Hiện giờ Cố Thiên Thành như chó cùng bứt dậu, hắn có thể làm ra bất cứ việc gì. Cô từ từ lùi về sau, Cố Thiên Thành nhìn rõ ánh mắt chan chứa xót xa của cô, lòng hắn càng thêm phẫn hận, không còn khống chế được nữa. Hắn lạnh lùng nói: “Em tưởng rằng… loại này là thiên sứ? Chứ không phải súc sinh giống như tôi?”

Vưu Minh Hứa như đã sắp cắn bật máu môi, khàn giọng nói: “Đừng động vào anh ấy, nếu anh muốn dùng con tin để chạy thoát hãy chuyển sang tôi. Anh ấy ngất rồi, mang theo tôi sẽ càng tiện hơn.”

Cố Thiên Thành thét lên: “Đã lúc này rồi mà em vẫn chỉ nghĩ đến hắn ta? Vưu Minh Hứa, tôi sẽ không giết hắn, bởi sớm muộn cũng có một ngày em sẽ hối hận vì đã yêu hắn. Hiện giờ, quay người lại, chạy đi, chạy thục mạng, nếu chạy chậm tôi sẽ đánh gãy một chân của hắn. Chậm hơn sẽ hủy nốt bên còn lại. Chạy ngay!”

Nói đoạn, họng súng hắn lập tức nhắm chuẩn vào chân Ân Phùng.

Mắt Vưu Minh Hứa như sắp phun ra lửa, cắn môi quay người chạy, hoàn toàn giao lưng cho tên ác ma giết người này.

Gió lạnh vùn vụt quét qua gò má, cô đã có thể nhìn được hàng loạt cột sáng đến từ nơi xa. Cô liều mạng chạy, trái tim lạnh như rơi vào hầm băng, song máu huyết toàn thân lại bỏng rát như thiêu như đốt.

Ân Phùng, đợi em. Em đặt mạng sống trước họng súng của hắn ta, đổi lấy một tia cứu mạng cho anh.

“Pằng” Phía sau vang lên tiếng súng.

Cơ thể Vưu Minh Hứa cứng đờ, một chốc mới nhận ra bản thân không bị thương vì không có cảm giác đau đớn. Tiếng súng đó không phải hướng vào cô.

Rất nhiều cảnh sát đã xuất hiện ở nơi không xa, đang nhanh chóng áp sát về phía này. Vưu Minh Hứa chạy trở lại.

Đoạn đường không ngắn song mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng. Mắt cô đỏ sọng, vì đã chạy ra khỏi rừng cây, đứng từ xa chỉ có thể nhìn thấy thi thể Trần Chiêu Từ nằm gục trên đất, Ân Phùng nằm bên cạnh không rõ sống chết. Cố Thiên Thành không còn tung tích.

Vưu Minh Hứa chạy đến bên Ân Phùng, phát hiện anh không bị thương, trái tim cô bấy giờ mới hoàn toàn buông lỏng.

“Ân Phùng! Ân Phùng! Vưu Anh Tuấn!” Cô gọi liền mấy tiếng, ôm anh vào trong ngực. Nhưng anh hôn mê, như vô tri vô giác.

Quyển 3: Mộng Hoàn Hương _ Hoàn

——”Chờ tôi có tội” – Tập 1 (Hoàn) ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.