Những lời của Ân Phùng khiến Vưu Minh Hứa không mấy dễ chịu, vì anh đưa thẳng ra kết quả quá mức nhanh chóng. Mà một cảnh sát hình sự như cô coi trọng nhất luôn là chứng cứ, hơn nữa cô cũng không quá hiểu rõ về ngành tâm lý tội phạm. Song cô không biểu lộ ra mặt, chỉ đổi hướng chân, tiếp tục nói: “Nói xem vì sao.”
Ngược lại, tâm hồn Ân Phùng đã bị cặp chân dài nõn nà của cô mang đi mất. Vốn anh không để ý, vì hôm nào cô cũng đẹp, nhưng hiện tại mới nhận ra cô mặc đồ ngủ.
Đó là chiếc áo T-shirt rộng rãi thoáng mát và chiếc quần cộc. Song Ân Phùng vừa nhìn liền biết (anh cũng không biết vì sao lại biết) cô không mặc đồ lót. Chiếc áo đó chốc chốc lại tôn lên đường nét cơ thể cô. Chiếc quần short dài tới đầu gối làm nổi bật lên làn da trắng nõn dưới ánh đèn. Cô mảnh mai nhưng đôi chân chắc khỏe, những đường nét cân đối nhờ rèn luyện chứ không giống với những người con gái liễu yếu đào tơ. Ân Phùng thấy đường nét thế này mới là đẹp nhất.
Ân Phùng thả hồn bình luận một lúc lâu, đến khi đầu bị ăn một quả đấm anh mới hồi hồn, đập vào mắt là gương mặt hùng hổ của Vưu Minh Hứa: “Anh nhìn đâu đấy hả? Tôi còn đang hỏi chuyện anh đó!”
Ân Phùng sờ đầu ngượng ngùng song cũng mừng thầm. Vưu Minh Hứa nhìn rõ mồn một ban nãy tên nhãi này đang nhìn chằm chằm đùi cô.
Hừ, khiếu thẩm mĩ quả không tồi. Có điều, anh ta hiểu thế nào là phụ nữ? Cùng lắm cũng chỉ nghĩ chân cô giống chiếc kẹo bông gòn thôi chứ gì? Ngắm cũng bằng không!
Ân Phùng định thần nhìn những suy luận bản thân viết trên bảng, song những câu từ này như dòng nước xiết chảy qua não bộ anh, chúng rất rõ ràng và dồn lên cuồn cuộn. Chúng cứ tới và anh cứ viết. Cảm giác ấy rất thích thú, xóa tan mọi sự mơ hồ mờ mịt của những lúc bình thường.
“Bất luận Tạ Huệ Phương có phải mục tiêu đặc biệt hay không, nhưng đều đã được hung thủ lựa chọn kĩ lưỡng. Thông qua quá trình gây án có thể phán đoán hắn rất thận trọng, tính kế hoạch rất mạnh, cho nên khả năng bồng bột gây án vô cùng nhỏ. Trước khi hành động, hắn nhất định phải trải qua nhiều lần theo dõi, nghiên cứu khu vực xung quanh, nắm chắc quy luật hoạt động của Tạ Huệ Phương, cuối cùng lựa chọn giết người vào buổi trưa. Chỉ không ngờ được bọn trẻ đều bất chợt về nhà.
Hiện tại chưa có bất kỳ nhân viên bảo vệ hoặc nhân viên trong tiểu khu nhắc tới đối tượng đáng nghi. Chứng tỏ rằng, hắn rất giỏi cải trang, cho dù đã nhiều lần lảng vảng xung quanh, sau khi giết người đã đeo chiếc balo chứa quần áo dính máu bước ra khỏi tiểu khu mà không ai phát giác. Qua lại trong tiểu khu nhiều nhất vào ban trưa thường là học sinh và phụ huynh. Hắn đã trà trộn vào trong đám người đó.
Nhìn từ quá trình gây án, các nhà trong tiểu khu rất gần nhau, nếu Tạ Huệ Phương kêu cứu chắc chắn sẽ có người nghe được. Song chị ta không hề la hét. Việc này chỉ chứng tỏ một khả năng: Hung thủ vào nhà, khống chế con trẻ trước. Nói không chừng, chính một trong hai đứa con của chị ta đã mở cửa cho hắn bởi đối tượng khiến người ta thường không phòng bị nhất chính là vị thành niên.
Sau khi khống chế đứa bé, hắn uy hiếp Tạ Huệ Phương không được kêu cứu, tiếp đến khống chế Tạ Huệ Phương đồng thời giết hại chị ta. Kẻ có thể giết chết người mẹ trước mặt hai đứa bé, tiếp tục giết nốt hai đứa con vô cùng vô cùng ít. Vì vậy tôi cho rằng hắn không có quan niệm về gia đình và luân thường đạo lý, cũng có nghĩa là, từ nhỏ đã không được gia đình và trưởng bối quan tâm chăm sóc. Thế nên mới không có sự đồng cảm và lòng nhân từ trước tình cảm mẹ con.
Sau khi giết người, hắn làm một hành động vô nghĩa – kéo thi thể vào nhà bếp, xếp chồng thi thể lên nhau, nhét họ dưới gầm bàn. Đây chẳng qua là hành động giấu đầu hở đuôi, thực chất là một tâm lý muốn che giấu vô cùng đơn thuần, cho dù sợ hãi và áy náy, một người trưởng thành cũng sẽ không làm như vậy bởi lẽ họ biết rằng hành động ấy chẳng có nghĩa lý nào. Chỉ có đứa trẻ chưa hiểu biết hoàn chỉnh về xã hội mới làm ra hành động mang chủ nghĩa hình thức như thế.
Ngoài ra, dù hắn thể hiện sự điềm tĩnh và quyết đoán, song vết chân tay máu hỗn loạn tại hiện trường, bao gồm cả hành vi xếp chồng xác chết đều khiến người ta tin rằng, hung thủ lần đầu gây án.
Lần trước chúng ta đã suy luận rằng, nếu người quen không phù hợp với điều kiện gây án, vậy thì hung thủ có khả năng là người lạ. Một kẻ xa lạ thể hiện thù hận trong khi gây án, hạ thủ không chút lưu tình, coi Tạ Huệ Phương thành kẻ thù đích thực của bản thân rồi giết hại, cộng thêm nguyên nhân từ phía gia đình khiến hắn thiếu đi sự đồng cảm và lòng nhân từ, vậy nên hắn chắc chắn là một kẻ dễ kích động, tâm lý vặn vẹo.”
Vưu Minh Hứa thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ với người đàn ông ăn nói lưu loát mạch lạc trước mắt. Những suy luận ấy của anh cuồn cuộn chảy vào não bộ khiến cô cảm thấy rất hợp lý.
Còn Ân Phùng sau khi nói xong lại bắt đầu phát ngây như bao lần, bởi anh chưa thể thích ứng hoàn toàn trước một bản thân như vậy. Những tư duy và suy luận đó như tự động hoàn thành trong bộ não đã qua nhiều năm rèn luyện. Anh cảm nhận được loại phân liệt ấy, cũng cảm nhận được cảm giác quen thuộc và ăn ý với chính mình bản mình.
Vưu Minh Hứa nói: “Trong vụ án của Từ Gia Nguyên, tất cả những người quen biết đều nằm ngoài diện tình nghi, chúng ta cũng đi theo phương hướng điều tra người lạ. Tỉ lệ xuất hiện hai vụ án do người lạ gây ra trong cùng một thời gian, cùng một khu vực là bao nhiêu?”
Ánh mắt Ân Phùng chấn động, vụt lên tia kích động: “Có, chị có nghe tới tập đoàn ManKiw của Mỹ chưa? Kẻ cầm đầu tên ManKiw theo tà giáo, hắn khống chế rất nhiều thanh thiếu niên, sau đó mặc sức sát hại. Mấy năm trước, trong nước cũng đã từng có “Thất nhân đoàn” khiến phía cảnh sát thất kinh, chúng cũng do một người thủ lĩnh cầm đầu như tập đoàn ManKiw. Khi mới thành lập vào bảy năm trước, tuổi tác các thành viên không lớn, mấy tên sát thủ nòng cốt đều chỉ là thanh thiếu niên…”
Như có sợi dây cung căng lên trong màng nhĩ Vưu Minh Hứa, cô nhắc lại lời của anh: “…Thất nhân đoàn?”
Hai vụ án, hai vấn đề thanh thiếu niên. Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Ân Phùng như chìm đắm hoàn toàn trong thế giới của chính mình: “Tâm lý độ tuổi thành thiếu niên thường hỗn loạn nhất, chúng tràn đầy lòng hiếu kỳ về giới tính, công việc, tôn giáo, quan hệ giữa người với người và khát vọng về thân phận. Cho nên, cũng sẽ dễ khống chế và hình thành nhất, điển hình nhất cho đạo quân ô hợp! Woa, thiết kế sự việc mới kích động lòng người biết bao – Một kẻ lạ mặt khống chế một vài thanh thiếu niên mang tâm lý đè nén trong thời gian dài, để chúng đi giết người. Bọn chúng đều là cái bóng của gã, gã là người cha dẫn dắt của chúng…”
Ban đầu, Vưu Minh Hứa nghe rất chuyên tâm, song dần dần cảm nhận được điều khác thường, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu cảm hưng phấn của Ân Phùng như đang chìm đắm vào thế giới riêng.
Thiết kế sự việc? Anh tưởng bản thân đang viết tiểu thuyết đấy à?
Vưu Minh Hứa cho một cái tát vào đầu anh: “Hồi hồn về đây! Nói chính sự.”