Chờ Tôi Có Tội

Chương 54: Chương 54




Ân Phùng không vui vì bị ngắt lời, anh phồng má như chiếc bánh bao tròn tròn rồi thở hắt ra. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới thấy thỏa lòng, Ân Phùng thế này mới thuận mắt nhất.

Anh nói tiếp: “Nhìn bề ngoài hai vụ án không hề liên quan tới nhau, song suy xét kĩ sẽ phát hiện rất nhiều điểm tương đồng.”

Vưu Minh Hứa nhếch mày hứng thú, cô khoanh tay nói: “Thứ nhất, hai vụ án đều không có nghi phạm.”

Ân Phùng cười híp mắt như con mèo béo tròn núc ních, nhưng kết hợp với cơ thể săn chắc cùng ngũ quan tuấn lãng thì quả khiến người ta cảm thấy “đau mắt”.

Anh đáp: “Đúng thế, kẻ có động cơ thì thời gian không trùng khớp, kẻ có thời gian gây án thì lại không có động cơ.”

Cô thầm cân nhắc lời nói của anh mà không khỏi chấn động, nỗi quái đản chẳng thể nói thành lời.

“Nói tiếp đi.” Ân Phùng nói.

Vưu Minh Hứa khẽ gật đầu, vừa định nói chợt nhận ra ngữ khí của anh như ông chủ ra lệnh cho nhân viên vậy. Nhìn khuôn mặt thản nhiên đó, Vưu Minh Hứa hừ một tiếng, nhấc chân đạp trúng eo anh. Anh ngẩn người, ôm eo nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương: “A Hứa sao chị đá tôi làm gì?”

“Muốn đá thì đá, anh quản nổi à?”

Anh tức giận mà không dám nói, chỉ trợn mắt tránh sang một bên. Vưu Minh Hứa hả hê, nhướng mày nói tiếp kết luận: “Thứ hai, hung thủ nắm rõ thói quen, quy luật và hoàn cảnh sống của nạn nhân; thứ ba, đều ngụy trang thành giết người cướp của; thứ tư, hung thủ chỉ có duy nhất mục đích giết người, ra tay tàn nhẫn, tràn đầy thù hận.”

Ân Phùng lí nhí đáp: “Điều thứ tư chẳng phải tôi vẫn luôn nhấn mạnh đó sao?”

Vưu Minh Hứa liếc nhìn, anh lập tức trốn gọn sang một bên. Có điều trước nay Vưu Minh Hứa bắt nạt đến mức thỏa mãn thì sẽ dừng, cô như cười như không dùng đầu ngón chân khều anh: “Chị nói xong rồi, Anh Tuấn có cao kiến gì không?”

Cảm nhận được nét dịu dàng trong hành động của cô khiến Ân Phùng ngẩn ngơ. Anh lắc đầu định thần, Vưu Minh Hứa thấy vậy chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh lại đang phát ngốc. Sau đó giọng anh vang lên: “Vẫn còn hai điểm chung. Thứ nhất, mặc dù các nạn nhân khác nhau về giới tính và nghề nghiệp, song bọn họ đều giữ vị trí kẻ mạnh trong vòng tròn quan hệ; thứ hai, mỗi vụ án đều xuất hiện một thanh thiếu niên bước vào hoàn cảnh sống mới, phải đối mặt với nhiều áp lực, thân phận không được công nhận, đồng thời chịu áp lực từ người bị hại. Tôi nghĩ trạng thái tâm lý của họ giống nhau, đều mờ mịt, đau khổ, dằn vặt, cô độc, cùng… oán hận mãnh liệt.”

Lời nói của Ân Phùng khiến cô không mấy dễ chịu bèn lạnh nhạt cất tiếng: “Nhưng đó là dì ruột của cậu ta, còn cả em trai em gái họ nữa!”

Ân Phùng chỉ im lặng nhìn cô bằng đôi mắt tỏ tường.

Vưu Minh Hứa nói: “Tất cả chẳng qua chỉ là suy đoán của anh, không có chứng cứ chỉ ra bọn họ cùng bắt tay gây án. Chúng vẫn còn quá trẻ con!”

Ân Phùng nói: “Có chứng cứ mà. Cỡ vết chân trong vụ Tạ Huệ Phương và Từ Gia Nguyên lần lượt là 39 và 38. Cỡ chân của hai người đó là bao nhiêu?”

Vưu Minh Hứa không kháng nghị.

Bọn họ biết rõ vết chân lưu lại hiện trường mỗi vụ án, song hai vụ này không được tiến hành điều tra đồng thời, mà cũng chẳng có ai nghĩ tới phương diện này. Con người trước mặt cô sao có thể liên hệ hai vụ án này với nhau? Hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm thì cỡ chân Lý Tất Nhiễm là 38, Lưu Nhã Dục là 39.

“Hung thủ giết Từ Gia Nguyên không cẩn thận như hung thủ giết Tạ Huệ Phương vì không mang bọc giày. Chỉ cần đối chiếu dấu giày ở hiện trường với đường vân đế giày của Lý Tất Nhiễm là sẽ biết. Cậu ta còn trẻ con, gây án xong chưa chắc đã rửa sạch giày, nói không chừng chúng ta có thể phát hiện ra vết máu hoặc đất cát của hiện trường còn lưu lại.”

“Tôi sẽ điều tra về dấu chân.” Vưu Minh Hứa nói, “Nhưng vẫn quá mức khiên cưỡng. Không thể chỉ vì hoàn cảnh của hai người đó tương đồng mà đoán định họ là hung thủ. Tôi thà tin rằng bọn họ không phải hung thủ còn hơn.”

Ân Phùng nghe vậy cười khẽ: “A Hứa mềm lòng. Song nếu nghĩ kĩ sẽ không thấy khiên cưỡng nữa. Không chỉ do hai bọn họ có hoàn cảnh tương đồng, mà còn do hai vụ án quá giống nhau. Rõ ràng là giết vì thù hằn, hung thủ hiểu rõ nạn nhân, nhưng kết quả điều tra luôn hướng về người lạ.

Mà trùng hợp hơn nữa chính là vụ án xảy ra ngay sau khi cả hai nạn nhân cùng có xung đột với người bên cạnh, vết chân của vụ này phù hợp với kẻ tình nghi trong vụ kia. Điểm quan trọng nhất nằm ở chỗ bọn họ đều phù hợp chân dung tâm lý tội phạm của hai vụ án. Nếu chỉ là trùng hợp thì quả là khó tin.”

Vưu Minh Hứa không ngồi tiếp được nữa, cô nhảy xuống đi ra ngoài: “Tôi đi tra ngay đây.” Ân Phùng lập tức theo sau, đến cửa anh nói: “Chị đừng mặc áo ngủ ra ngoài!”

Anh không nhắc cô cũng quên rằng đang mặc đồ ngủ bèn nhanh chóng quay về phòng ngủ thay đồ mới bước ra, nói: “Đi thôi.”

Vưu Minh Hứa vừa đi vừa hỏi: “Sao anh nghĩ tới việc liên hệ hai vụ án với nhau?”

Ân Phùng đáp: “Bạn cùng phòng Từ Gia Nguyên đã nói mấy ngày trước Lưu Nhã Dục và Từ Gia Nguyên cùng vào quán net trong thành phố. Trong trấn gần công xưởng cũng có quán nét, hà cớ gì phải vào tận thành phố? Hơn nữa tôi cũng đã tính toán, từ công xưởng xuất phát, khu thương mại gần nhất chính là khu của Lý Tất Nhiễm. Nếu như Lưu Nhã Dục đưa Lý Tất Nhiễm tới công xưởng nhận mặt, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy. Nhưng nếu đưa Từ Gia Nguyên đến quán net để Lý Tất Nhiễm gặp mặt thì sẽ chẳng có ai chú ý. Tôi thấy Lưu Nhã Dục chắc chắn đã đọc rất nhiều tiếu thuyết trinh thám nên rất nhanh nhạy. Có điều cách giết người xen chéo thế này, nếu không nhìn thấu, chị sẽ chẳng bao giờ tìm được manh mối; một khi đã nhìn thấu, thì chứng cứ sẽ lần lượt hiện ra.”

Não bộ Vưu Minh Hứa vận hành một cách nhanh chóng, tuy mới chỉ là những suy luận xa rời thực tế, song nếu đi theo lối tư duy ấy, lời giải đáp cho hai vụ án đều như đang bày ngay trước mắt. Hơn nữa những nút thắt gây khó khăn cho cảnh sát đều đã được giải đáp. Vì sao từ kinh nghiệm trinh sát và phương thức gây án tại hiện trường đều chỉ về phương hướng người quen, nhưng những nghi phạm ấy điều có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm? Bởi vì bọn họ thay nhau giết người.

Cô lấy điện thoại:

“Phán Giai, lập tức điều tra hành tung Lưu Nhã Dục vào tối ngày xảy ra án mạng của Tạ Huệ Phương.”

Phán Giai: “Hả?”

“Hứa Mộng Sơn, mình nhớ ông chủ tiệm net đã từng nói tối trước ngày Tạ Huệ Phương gặp hại, Lý Tất Nhiễm đến quán cùng một người bạn. Lập tức kiểm tra camera giám sát, mình phải biết được người đó là ai.”

Hứa Mộng Sơn: “Được!”

Đêm khuya, hai người cùng bắt xe, Vưu Minh Hứa nói: “Đi Tam Trung.”

Tam Trung là trường học hiện tại của Lý Tất Nhiễm. Nghe vậy, Ân Phùng gật đầu tán thành: “A Hứa nghĩ giống tôi, phải ‘bóc quả hồng mềm’ trước.”

Vưu Minh Hứa tán thành quan điểm này, ngừng một lát, cô nói: “Tôi hy vọng hai vụ án này sẽ không như chúng ta suy đoán.”

Bọn họ không hề phát hiện một chiếc xe màu đen dừng dưới cổng tiểu khu nhà Vưu Minh Hứa cũng âm thầm khởi động bám theo từ phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.