Chờ Tôi Có Tội

Chương 95: Chương 95




Một kẻ khác nói: “Không rõ, tôi đã cử người đi xem rồi. Tiểu Đồ, xử lý xong máy tính chưa? Con đàn bà đó rất có khả năng là cảnh sát hoặc phóng viên.”

Kẻ tên Tiểu Đồ đáp: “Xong ngay đây.”

Một người phụ nữ nói: “Chu Tổng, ngài không sao chứ, không cần đi bệnh viện thật sao? Ngài chảy nhiều máu quá.”

Giọng nói đầu tiên đáp: “Đi bệnh viện cái gì? Còn chưa thấy to chuyện hay sao, các người tìm loại người gì thế? Thằng Táo đâu? Mẹ nó, ra tay tàn độc thế này chỉ có thể là cảnh sát thôi!”

Vưu Minh Hứa đẩy cửa, toàn bộ người trong phòng đều sững sờ.

Bên trong có 5 người, một gã đàn ông mặc bộ đồ thời Đường đang ngồi trên sofa, đầu quấn băng gạc, trên người dính một vài vết máu. Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng 30 tuổi đang xử lý vết thương cho gã ta. Bên cạnh là hai người đàn ông, một người đeo kính, một người mập mạp, đều khoảng tầm ba, bốn mươi tuổi, dáng vẻ đều tục tĩu như nhau.

Còn một thanh niên ngồi trước vi tính trên bàn làm việc, thấy đám Vưu Minh Hứa xông vào thì động tác tay trên bàn phím lại càng thêm nhanh như đang hoảng loạn.

Hứa Mộng Sơn nhìn gạt tàn nằm lăn lóc trên mặt đất, xung quanh còn có một vài vết máu, chiếc túi xách nữ của Phán Giai vứt trên sofa. Dường như vì quá tức giận, mắt anh ấy như đã trợn ngược cả lên. Nhìn quanh lại phát hiện có thứ đồ lấp lánh trên bàn trà bèn cúi người xuống lấy thì đôi mắt lại càng đỏ sọng lên. Đó chính là chiếc máy máy định vốn được giả trang thành vòng cổ để Phán Giai đeo đã bị đứt phăng. Chẳng trách vị trí của cô ấy luôn hiển thị tại căn phòng này.

Chu Tổng nhìn bọn họ bằng sắc mặt u ám, gã gầy gò đeo kính đứng bên cạnh mở miệng: “Các người là ai? Ai cho các người xông vào đây?”

Vưu Minh Hứa phi vọt đến chỗ vi tính đá bay tên thanh niên xuống sàn rồi nhìn màn hình đã được cài xong mật mã. Trương Vy và gã mập cũng hét lên: “Các người làm trò gì đấy? Làm gì đấy!”

Vưu Minh Hứa đi về chỗ cũ, xách cổ áo Chu Tổng lên, mấy người bên cạnh muốn ngăn cản, Hứa Mộng Sơn đã giơ chiếc thẻ cảnh sát ra, hung dữ chặn bọn chúng.

Vưu Minh Hứa nghiến răng nghiến lợi: “Người đâu? Cô ấy đâu rồi?”

Chu Tổng mặt mày tái mét, sau khi im lặng mấy giây thì cười: “Hóa ra là đồng chí cảnh sát “thả dây câu cá” à. Vậy thì tôi đây cần phải khiếu nại rồi, cô gái thân phận không rõ ràng kia nói rằng bản thân gặp khó khăn về kinh tế, tôi có lòng tốt cho cô ta vay tiền, kết quả cô ta lại quyến rũ tôi, tôi từ chối, giãy giụa, cô ta quyến rũ bất thành nên đánh tôi rồi bỏ chạy. Hiện tại tôi cũng đang tìm cô ta đây, cảnh sát mà lại có thể làm ra chuyện này?”

Hứa Mộng Sơn nổi cơn thịnh nộ: “Con mẹ mày còn mặt dày đến mức nào nữa?”

Vưu Minh Hứa vội vã dùng cơ thể chặn anh ấy lại, thét: “Ân Phùng!” Ân Phùng kéo Hứa Mộng Sơn ra sau, Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm Chu Tổng, buông cổ áo gã ra, nói: “Nếu như cô ấy có một chút bất trắc nào, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!”

Cô quay người đi khỏi văn phòng, mấy cảnh sát tiếp viện cũng đã đến nơi. Vưu Minh Hứa hạ lệnh: “Đưa hết về đồn. Những người còn lại mau chóng đi cứu người cùng tôi!”

Thế nhưng dù đã tìm kiếm hết mọi căn phòng, chỉ cần là những nơi có thể giấu người, những cảnh sát với kinh nghiệm phong phú đều tìm cả nhưng vẫn chẳng hề phát hiện tung tích của Phán Giai.

Trong lúc tìm kiếm còn chạm mặt với anh Táo cũng đang dẫn theo vài người tìm cô ấy. Tất cả đều bị dẫn về đồn.

Phạm vi tìm kiếm ngày càng thu hẹp, đầu mày Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn lại càng nhíu tợn. Công ty này chỉ có một cổng, trong thời gian giám sát không có bất kỳ ai bước chân ra khỏi công ty. Bọn họ vốn tưởng rằng Phán Giai lật bài tẩy với Chu Tổng, bị người truy đuổi cho nên mới lập tức xông vào ứng cứu. Hơn nữa từ phản ứng của Chu Tổng và những người khác, bọn chúng cũng không bắt được Phán Giai. Nhưng hiện tại, Phán Giai lại biến mất?

———

Ánh hoàng hôn đổ xuống, trong đồn cảnh sát Hoài Thành.

“Cô cô cô…” Lão Đàm giận tím mặt, ném tập tư liệu trên tay trúng mặt Vưu Minh Hứa. Lực tay ông lớn, tập văn kiện lại dày, mặt cô sưng lên ngay tức khắc. Khi vừa tốt nghiệp, cô đi theo Đinh Hùng Vĩ và Lão Đàm, dù hiện tại liên tiếp lập công, song Lão Đàm muốn dạy dỗ cô lúc nào cũng không thành vấn đề.

Vưu Minh Hứa cúi đầu im lặng, nhưng cũng không nhận sai.

Lão Đàm tức muốn chết, cầm chiếc bình giữ ấm lên tu ừng ực, quát: “Mẹ nó, ai cho cô tự ý hành động! Chẳng phải đã nói sẽ tạm thời không điều tra theo tuyến công ty Phân Kim Bảo hay sao? Lời của cấp trên mà cô coi như gió thoảng bên tai à? Giờ không tìm thấy Phán Giai rồi! Con bé là chiến hữu của cô, người lúc nào cũng kề vai sát cánh với cô giờ không tìm thấy đâu rồi! Mẹ nó, lại còn bắt mười mấy người về đồn, một chút chứng cứ có lợi cũng không có, cô định làm cho tôi tức chết phải không!”

Cả cơ thể Vưu Minh Hứa cũng buồn bực khó chịu, bị Lão Đàm nói vậy, vành mắt cô cũng đỏ lên: “Cháu sẽ tìm Phán Giai về, nhất định sẽ đưa con bé về. Không có bất kỳ ai ra vào công ty, con bé mất tích chắc chắn là do người của công ty đó bày trò! Chưa biết chừng chính là tay sát thủ liên hoàn đó. Lão Đàm, để cháu đi thẩm vấn bọn chúng, nhất định sẽ tra hỏi được manh mối.”

Lão Đàm nhìn dáng vẻ quật cường của cô, vành mắt ông cũng đỏ sọng, nặng nề đặt chiếc bình giữ nhiệt xuống: “Nắm chắc thời cơ, trước mắt không có chứng cứ xác thực về những hành vi phạm pháp của chúng, qua một lúc nữa chắc chắn là sẽ phải thả người rồi.” Ông đè thấp giọng: “Nghĩ cách lấy dấu vân tay của bọn họ, tiến hành đối chiếu với vân tay của nghi phạm.”

Vưu Minh Hứa: “Rõ!”

———

Ra khỏi văn phòng của Lão Đàm, cô trước tiên đi đến nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn người trong gương hai mắt đỏ bừng, mấy vết đỏ do bị tập văn kiện đập lên lại càng bắt mắt, chẳng thể tan ngay được.

Cô bình thản bước ra ngoài, gặp một người đứng thủ ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ, nhưng lúc này cô không muốn nói chuyện với bất cứ ai bèn cúi đầu tiếp tục tiến về phía trước. Song cánh tay bỗng bị ai đó kéo lại.

Ân Phùng không ngờ vừa mới quay đi quay lại cô đã biến thành bộ dạng này. Anh khẽ chạm vào mặt cô, giọng trầm hẳn xuống: “Mặt cô sao thế?”

Vưu Minh Hứa rất không khách khí rụt phắt tay lại: “Không cẩn thận nên bị vậy, không sao!”

Ân Phùng dùng cơ thể cao lớn chặn đứng lối đi của cô: “Ban nãy còn chưa có… Lẽ nào là do cấp trên của cô đánh? Sao ông ta có thể đánh người cơ chứ! Cô ở đây đừng động, tôi phải đi tìm ông ta hỏi cho ra lẽ!”

Vưu Minh Hứa đang ôm một bụng lửa giận phút chốc bùng cháy, quát: “Anh đứng lại cho tôi! Liên quan quái gì đến anh, tôi mắt mù nên đập đầu vào tường thì có quan hệ gì với anh? Hiện tại không tìm thấy Phán Giai, đây là trách nhiệm của tôi, anh còn để ý đến mấy việc lặt vặt này làm thá gì? Hỏi cho ra lẽ? Anh là gì của tôi, dựa vào cái gì mà đòi đi lý luận? Ân Phùng, rốt cuộc đến bao giờ anh mới có thế chín chắn hơn một chút? Cút, cút xa vào. Hiện tại tôi không rảnh dắt trẻ con, nghe hiểu chưa?”

Ân Phùng lặng thinh nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.