Nói ra những lời này, lòng Vưu Minh Hứa cũng bí bức vô cùng. Cô cúi đầu đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không nói không rằng túm chặt tay cô. Vưu Minh Hứa hất tay ra, anh lại túm lấy, hai người giằng co một hồi, cuối cùng cô phát cáu, ấn anh lên tường, đôi mắt như sắp phun ra lửa: “Mẹ nó, anh có nghe hiểu tiếng người không thế? Giờ đừng có ngây ngốc bán manh giả đáng thương với tôi…”
Chưa nói dứt lời, Ân Phùng dứt khoát cúi đầu hôn lên môi cô. Vưu Minh Hứa ngẩn người, run lên, anh thuận thế ôm chặt eo cô, cúi đầu dùng sức hôn sâu hệt như một con sói. Hơi thở quen thuộc bỗng chốc bao phủ toàn bộ khoang miệng, Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy bao nỗi tâm tình uất ức, đau khổ, cam nguyện, bực bội, ngọt ngào và kích thích cực độ hỗn tạp đan xen đã chôn vùi rất lâu rất lâu chợt hoàn toàn bùng nổ trong giờ khắc này.
Song cô vẫn giữ được lý trí, đẩy mặt anh ra, anh va trúng tường, cũng thở hồng hộc giống cô nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vưu Minh Hứa: “A Hứa, tôi không phải trẻ con, tôi đều hiểu cả. Đừng buồn, cũng đừng tự trách, đó không phải lỗi của cô. Điều tra án vốn đã tồn tại rất nhiều nguy hiểm và những yếu tố chưa xác định, cô là người chứ không phải thần thánh, không thể dự tính trước mọi việc.
Hơn nữa còn có tôi bên cạnh cô nữa mà! Không cần biết tiếp sau đây cô sẽ liều mạng cùng ai, khó khăn cỡ nào, Vưu Anh Tuấn đều sẽ bầu bạn cùng cô.” Nói đoạn còn nở nụ cười ngốc nghếch mà tươi rói.
Lòng Vưu Minh Hứa khó chịu muốn chết, tâm trạng hỗn loạn vốn dĩ không tìm được lối thoát tan biến trong chớp mắt, vừa thấy mất hứng lại cũng thấy xấu hổ vô cùng. Cô nghĩ rốt cuộc bản thân đang làm trò gì thế này? Vì anh hơi ngốc, chuyện gì cũng nghe theo cô nên cô dám tự cho mình cái quyền trút giận lên anh ư? Anh lại còn hôn hít cái gì, còn sợ chưa đủ loạn hay sao?
Cô buông cổ áo anh, quay người bỏ đi. Anh theo sau cô mấy bước. Đợi đến khi tới trước cửa phòng thẩm vấn, Vưu Minh Hứa đã lấy lại bình tĩnh, nói trước: “Anh cũng cùng vào, trợ giúp phán đoán.”
Ân Phùng: “Ừ.”
Cô nắm tay nắm cửa, ngoảnh đầu nhìn anh. Cặp mắt đen tuyền của anh cũng đang chăm chú nhìn cô. Không rõ vì cớ gì, song trái tim Vưu Minh Hứa bỗng yên bình đến lạ, tựa như trời sập cô cũng có thể chống đỡ được.
“Ban nãy chỉ là mấy lời lúc nóng giận, anh đừng để bụng.” Cô khẽ nói, “Xin lỗi.”
Mắt anh như tỏa sáng: “Tất nhiên tôi sẽ không để bụng, cũng sẽ không tức giận đâu.”
Vưu Minh Hứa muốn cười với anh nhưng lại chẳng thể nào nặn nổi nụ cười bèn quay đầu mở cửa.
Chu Vinh Phong đã được đưa đến bệnh viện, người đầu tiên cô cần thẩm vấn chính là anh Táo Trần Chiêu Từ, kẻ đã đưa “Phán Linh Linh” vào bẫy.
Hứa Mộng Sơn đã ở trong phòng từ sớm, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, không khí khá khác thường. Vưu Minh Hứa ngồi xuống cạnh Hứa Mộng Sơn, Ân Phùng lặng lẽ ngồi một bên.
Vưu Minh Hứa ra hiệu bằng ánh mắt với Hứa Mộng Sơn, ám chỉ mọi hành động đều phải nghe chỉ huy. Bấy giờ anh mới thu lại khí tức ác độc quanh người, cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn cuốn sổ shi chép.
Vưu Minh Hứa: “Tên?”
“Trần Chiêu Từ.”
“Tuổi?”
“27.”
“Quê quán?”
……
“Biết Phán Linh Linh chứ?”
“…Biết.”
“Hôm nay cô ấy đến công ty các người làm gì?”
Nhìn Trần Chiêu Từ không hề có tính xâm lược và thần sắc hoảng loạn nào, hoàn toàn là một người thanh niên chất phác, đáp đâu vào đấy: “Cô ấy muốn vay thêm, tôi đưa cô ấy đến công ty thương lượng. Đồng chí cảnh sát, cô ấy cũng là cảnh sát, đúng chứ?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi. Sau khi cô ấy đến công ty đã xảy ra những chuyện gì? Nói rõ từng chuyện một cho tôi.”
Trần Chiêu Từ vẫn dùng biểu cảm không một gợn sóng nói: “Sau khi cô ấy đến công ty, trước hết tôi dẫn cô ấy… đi kiểm tra an toàn, đề phòng trường hợp gặp phải những kẻ không có ý tốt tìm đến công ty. Sau đó dẫn cô ấy đi gặp chị Vy…”
“Chị Vy?”
“Chính là Giám đốc Tài chính – Trương Vy. Hai bọn họ rất hợp nhau nên nói chuyện một lúc lâu.”
“Nói gì?”
“Tôi không nghe mà đi chỗ khác, có lẽ là những chuyện của chị em phụ nữ.”
“Hừ…” Vưu Minh Hứa cười cười, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Trần Chiêu Từ đáp, “Tôi đưa cô ấy đi gặp Chu Tổng.”
“Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, vay chỉ khoảng mấy chục nghìn tệ mà cần đích thân Tổng giám đốc Chu Vinh Phong của các anh gặp mặt?”
“Ý của lãnh đạo nên tôi cũng không rõ lắm.” Trần Chiêu Từ đáp, “Nhưng trường hợp ông ấy thỉnh thoảng đích thân gặp khách hàng phổ thông thì vẫn có.”
“Sau khi bọn họ gặp mặt đã nói những gì, xảy ra những gì?”
Trần Chiêu Từ nói: “Tôi không rõ. Sau khi dẫn cô ấy đến văn phòng Chu Tổng thì tôi về văn phòng của mình. Sau đó thấy người nói không biết vì sao cô ấy đánh Chu Tổng bị thương, tôi cũng muốn tìm cô ấy hỏi cho ra lẽ nên vẫn ở trong công ty tìm từng phòng một. Về sau thì gặp được cảnh sát, rồi bị dẫn về đồn.”
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng anh ta: “Cho nên, kể từ sau khi tách khỏi Phán Linh Linh, anh trước tiên ở một mình trong văn phòng, sau đó vẫn luôn đi tìm cô ấy, không rời khỏi công ty?”
“Đúng vậy.”
“Anh cho rằng vì sao Phán Linh Linh lại đánh Chu Vinh Phong bị thương?”
“Làm sao mà tôi biết được chứ.”
Hứa Mộng Sơn sầm mặt đập bàn: “Anh nghĩ kĩ rồi trả lời, hiện tại một cô gái mất tích ở công ty các người hay là bị các người dẫn đi, anh tưởng bản thân có thể gạt bỏ mọi trách nhiệm à?”
Trần Chiêu Từ cười khổ: “Anh cảnh sát, tôi thật sự không biết. Nhưng Chu Tổng của chúng tôi trước nay đều rất tôn trọng khi đối đãi khách hàng, có cả sinh viên nữa. Tôi nghĩ có lẽ ở đây có hiểu lầm, chưa biết chừng Phán Linh Linh… Cô ấy thực sự tên là Phán Linh Linh sao… chưa biết chừng cô ấy đã quay về nhà rồi thì sao? Tôi thực sự cũng muốn tìm cô ấy, dù sao thì cũng là khách hàng do tôi giới thiệu.”
———
Giữa giờ nghỉ thẩm vấn, một mình Hứa Mộng Sơn ngồi tại hành lang bực bội hút thuốc. Vưu Minh Hứa đẩy cửa ra khỏi phòng, ngồi xuống cạnh anh ấy, mượn lửa châm điếu thuốc, hút cùng đồng nghiệp.
“Bắt đầu từ khi nào?” Vưu Minh Hứa bỗng hỏi.
Vậy mà Hứa Mộng Sơn nghe hiểu, nhìn đau đáu bức tường đối diện, đáp: “Mình không biết. Dù sao cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, đáng yêu hơn bất cứ người nào trong Cục, cũng đáng yêu hơn cậu nhiều.”
Vưu Minh Hứa cười chua xót: “Đúng thế, mình cũng cảm thấy như vậy. Vậy sao cậu mãi không chịu nói?”
Hứa Mộng Sơn túm tóc, đáp: “Điều kiện gia đình mình không được tốt, cô ấy là con một, mình lại lớn hơn cô ấy mấy tuổi. Vốn định đợi đến khi được thăng chức sẽ nói cho cô ấy biết. Còn nghĩ…” Anh ấy cười khổ: “Dù sao cũng ngay trong tầm mắt, ai dám cướp cô ấy đi chứ.”
Nụ cười trên gương mặt Vưu Minh Hứa không biết vụt tắt tự bao giờ, lặng thinh hút liền mấy hơi.
Hứa Mộng Sơn bỗng hạ giọng: “Cậu nói xem có phải lúc này cô ấy đang rất sợ hãi không?”
Vưu Minh Hứa trào nước mắt, giọng khàn đi: “Không biết.”
Hứa Mộng Sơn không nói gì nữa.
Ân Phùng vừa chuẩn bị ra khỏi phòng thẩm vấn, cách lớp cửa kính nhìn thấy dáng vẻ của cô và đồng nghiệp bèn dừng chân.
Trước mặt anh, cô trước nay luôn oai phong đến rung trời chuyển đất. Cho dù là vụ án Cố Thiên Thành hay vụ án trao đổi giết người của hai cậu thiến niên, cuối cùng cô vẫn đè bẹp đám tội phạm dưới gót chân, châm một điếu thuốc, tựa như trên thế gian này chẳng có chuyện gì làm khó được cô.
Song đây là lần đầu tiên Ân Phùng nhìn thấy hai người cảnh sát hình sự xuất chúng cô đơn, bất lực như vậy. Tại góc khuất không ai biết trong đêm tối, cô ngồi xổm trên đất như một người đàn ông, hai đầu mày nhíu chặt, cùng hút điếu thuốc chẳng thể tiêu sầu với người cộng tác. Cô kiên cường mà lại đáng thương như vậy đấy.
Bất giác ngẩng đầu, Vưu Minh Hứa nhìn thấy Ân Phùng. Trong buổi đêm tĩnh mịch, hai người cách nhau hơn một mét, lặng lẽ nhìn đối phương qua tấm cửa kính thủy tinh.
Sau đó, cô thấy Ân Phùng nhắm mắt, cúi đầu, gương mặt tựa sát cửa kính, khẽ đặt một nụ hôn lên đó.
Tàn thuốc rơi trên ngón tay Vưu Minh Hứa khiến cô bỏng rát. Còn trái tim cô tựa như cũng theo đó mà bồi hồi rung động.