Hai chiếc xe lao vụt đi trên đường cao tốc.
Vưu Minh Hứa và mọi người xuống núi ngay trong đêm, chạy thẳng về Tương Thành. Khi xe chạy vào Tương Thành cũng là lúc bầu trời hừng đông.
Vưu Minh Hứa bừng tỉnh khỏi cơn ngủ gật mới phát hiện tay vẫn đang được người kia nắm chặt.
Ân Phùng ngủ không sâu giấc, cũng mở mắt: “Đến đâu rồi?”
Vưu Minh Hứa: “Đến Tương Thành rồi.”
Anh nhẹ nắn tay cô: “Đừng gấp, đến rồi mới biết xảy ra chuyện gì.”
“Em hiểu.”
Nhưng sao có thể không gấp không vội, Vưu Minh Hứa từng đến nhà bố mẹ Hứa Mộng Sơn ăn chực mấy lần, họ chẳng qua chỉ là một cặp vợ chồng già thật thà, chất phác, rất khách sáo với đồng nghiệp của Hứa Mộng Sơn, vẫn luôn một lòng mong sớm được bế cháu nội…
Thấy mặt mày cô lạnh lẽo, Ân Phùng chợt thấy muộn phiền, bèn vươn tay ôm cô vào lòng, ghì chặt đầu cô vào ngực. Vưu Minh Hứa muốn giãy ra nhưng anh không chịu buông tay. Một lúc sau, cô cũng bình tĩnh lại, nhắm mắt yên lặng dựa vào anh.
“Lúc nào cũng làm anh đau lòng.” Anh nói khẽ.
Đến rồi.
Mấy chiếc xe cảnh giác đỗ dưới nhà, xung quanh đã được căng dây phong tỏa. Ân Phùng để Đồ Nha và những người còn lại về trước, còn mình thì theo Vưu Minh Hứa lên tầng.
Hai người mang xong bọc giày và những vật dụng khác mà đồng nghiệp đưa mới đi vào hiện trường.
Thứ đầu tiên cả hai chú ý đến vẫn là máu. Phần lớn vết máu đều tập trung trên tường. Có chỗ máu tụ từng mảng lớn, giống như bị hắt lên rồi chảy xuống thành dòng, lưu lại những vết máu dài ngoằng rồi tụ lại thành từng vũng nhỏ nơi góc tường. Có chỗ vết máu lại là từng chuỗi từng giọt khiến Vưu Minh Hứa tức khắc liên tưởng đến huyết quản bị cắt đứt, máu phun ra tung tóe. Nhưng nhiều quá, không chỗ nào là không có máu.
Vết máu đều đã khô.
Trong phòng không có dấu vết tranh chấp đánh lộn.
Bố mẹ Hứa Mộng Sơn mất tích, điện thoại để lại trong nhà.
Trên bàn bày mấy món ăn đã nguội ngơ nguội ngắt từ lâu. Chỉ có một bộ bát đũa có dính mấy hạt cơm, đũa cũng dính vết dầu.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng nhìn nhau.
Trong vũng máu trên sàn lưu rõ dấu chân của người thứ ba. Cỡ chân số 43.
Vưu Minh Hứa hỏi đồng nghiệp: “Mộng Sơn đâu?”
Đồng nghiệp đáp: “Anh ấy đang ở trong phòng giám sát của tiểu khu.”
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đi tới phòng bảo vệ của tiểu khu thì thấy một dáng hình quen thuộc đang ngồi hút thuốc ngay trước cửa. Vưu Minh Hứa đi tới, chỉ mới một đêm trôi qua mà nhìn Hứa Mộng Sơn vô cùng tiều tụy. Anh ấy ngước đôi mắt đã đỏ ngầu, chằng chịt tơ máu lên nhìn họ.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Sao lại ở đây?”
Giọng Hứa Mộng Sơn khàn đặc: “Lúc trước tra camera, mắt hơi mờ nên ra ngoài hít ngụm khí.”
Vưu Minh Hứa đau lòng.
Ân Phùng cất tiếng: “Đó không phải máu của bố mẹ cậu.”
Mắt Hứa Mộng Sơn sâu thăm thẳm: “Em biết, vừa nhìn là biết rồi. Tình trạng phân bố của vết máu rất đặc biệt, máu người khi phun ra sẽ không giống vậy, cũng không bắn cao được đến thế. Chỗ máu đó là bị hắt lên, còn có vài chỗ là dùng đồ phun lên, nên mới thành từng chuỗi như vậy.”
Vưu Minh Hứa ngồi xổm xuống, vỗ vai anh ấy: “Cô chú chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Hứa Mộng Sơn nở một nụ cười vô cùng khó coi, gật đầu nói: “Đã có kết quả kiểm tra dấu máu, có thành phần ngăn đông máu nên chỗ máu đó đã được rút ra khỏi cơ thể một khoảng thời gian rồi.” Tầm mắt anh ấy dừng trên gương mặt hai người, nói từng câu từng chữ: “Trong kết quả giám nghiệm DNA, đó là máu của Hình Kỷ Phục.”
Ánh mắt Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều vụt lên tia sửng sốt.
Trên đường đến đây, hai người cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sự việc có thể có liên quan đến Ân Trần.
“Hắn ta muốn làm gì?” Hứa Mộng Sơn gằn giọng.
Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh bỗng bật mở, một cảnh sát xông ra: “Chúng tôi tìm thấy nghi phạm rồi!”
Hứa Mộng Sơn gọi điện cho bố mẹ vào khoảng hơn 2 giờ chiều ngày hôm qua. Khi đó bố mẹ anh ấy đã mua xong thức ăn, đang ở nhà, dặn Hứa Mộng Sơn tối đến ăn cơm.
Hứa Mộng Sơn đến nhà vào lúc 6 giờ 55 phút.
Trong camera giám sát có bốn đoạn băng, được cắt ghép từ hai máy quay khác.
Góc quay đầu tiên là cửa bãi đỗ xe của tiểu khu. Thời gian xe nghi phạm xuất hiện là 3 giờ 20 phút chiều. Đó là một chiếc xe Van rất đỗi bình thường, có thể nhìn rõ biển số xe. Xe rất sạch, không có một vết bẩn, lằn bánh xe cũng rất rõ ràng. Ánh mặt trời rực rỡ, cánh cửa thủy tinh của xe phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Góc này không ghi lại được người điều khiển xe.
Thời gian của đoạn băng thứ hai là 3 giờ 28 phút, là hình ảnh ghi lại của camera trong thang máy. Chất lượng hình ảnh không quá sắc nét. Trong bãi đỗ phụ dưới tầng ngầm, người đầu tiên bước vào thang máy là một cặp mẹ con, người mẹ khoảng ba mươi tuổi, cô con gái khoảng tầm ba, bốn tuổi. Sau đó, một người đàn ông cũng bước vào. Hai mẹ con vội vã lùi lại, vì người đàn ông đó ôm một thùng carton rất lớn vào thang máy, thể tích khoảng 1 mét khối.
Sau đó người đàn ông đứng bên thùng carton, ấn nút đi xuống, chính là tầng nhà Hứa Mộng Sơn.
Người đàn ông này mặc áo đen, quần đen, dáng người cao lớn rắn chắc, đầu đội mũ lưỡi chai, luôn cúi ngằm mặt nên camera chỉ ghi lại được đường nét mờ nhạt của khuôn mặt. Thế nhưng Vưu Minh Hứa và mọi người đều khá quen mắt với dáng hình này.
Người đàn ông chuyển thùng carton ra khỏi thang máy.
Đoạn hình ảnh tiếp theo là khoảng 20 phút sau đó, vào lúc 3 giờ 50 phút.
Thang máy dừng tại tầng này, một thùng carton từ từ bị đẩy vào khung hình, người đàn ông đó cũng xuất hiện.
Trong thang máy không còn người nào khác, anh ta bấm xuống tầng ngầm.
Anh ta đứng im lặng.
Anh ta nghiêng đầu, thò tay vào tai như ngãi ngứa rồi tiếp tục đứng im.
Cửa thang máy mở ra, anh ta cúi xuống, từ từ và vững chãi đẩy thùng carton xuống. Sau đó không buồn ngoảnh đầu, đột nhiên vươn tay dựng ngón giữa với camera.
Xem đến cảnh này, mắt Hứa Mộng Sơn cháy bùng lửa giận, run bần bật siết chặt nắm đấm, móng tay như sắp cắm vào trong thịt.
Đoạn băng thứ tư, 4 giờ 12 phút, quay trở lại khung cảnh trước cửa bãi đỗ xe của tiểu khu.
Chiếc xe Van đó chạy ra. Lần này, già nửa khuôn mặt giấu dưới chiếc mũ của người lái xe đã được ghi lại rất rõ nét, kẻ đó rõ ràng chính là Ân Trần. Anh ta nộp phí ở trạm gác, mặt như bị thứ gì đó chích nhẹ, rồi hơi nghiêng đầu, nhấc tay xoa tai, tiếp đó quay đầu nhìn thẳng phía trước, lái xe rời đi.
Người cảnh sát ngồi trước máy tính dừng đoạn băng, liên tục phóng to hình ảnh, con trỏ chuột không dừng trên Ân Trần mà dừng trong khoang xe, thấp thoáng có thể nhìn thấy phần chóp của thùng carton.
Sự việc đã rất rõ ràng.
Lúc này, trong căn phòng giám sát nhỏ bé, toàn bộ cảnh sát – những người chiến hữu thân thuộc của Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn, xem xong đều đồng loạt im lặng, sự im lạng đó tựa ngọn núi lửa bị bao phủ bởi băng tuyết, đè nặng trên vai mỗi người cảnh sát.
Có người lập tức giữ chặt vai Hứa Mộng Sơn, muốn an ủi nhưng không biết mở lời thế nào; có người siết chặt nắm đấm như muốn bẻ gãy một góc bàn. Bởi ngày hôm nay, Ân Trần bắt bố mẹ Hứa Mộng Sơn, ngày mai, sẽ có khả năng bắt người thân của họ. Nào có cảnh sát nào có thể nhẫn nhịn trước hành vi thách thức tàn bạo điên cuồng, hèn hạ bỉ ổi nhường này của gã tội phạm?
“Ân Trần muốn làm gì?” Cuối cùng có người hét lên đầy phẫn nộ, “Báo thù chúng ta sao?”
Hứa Mộng Sơn cúi đầu, gân xanh nổi đầy trên cổ.
Vưu Minh Hứa lặng thinh.
“Là báo thù.” Ân Phùng cất tiếng trả lời thay những người còn lại, vậy nên toàn bộ đều đổ dồn ánh mắt vào anh, chỉ thấy anh đứng tại nơi đó, quần áo là lượt thắng thớm, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt lạnh lùng. Anh nói: “Vì hiện giờ anh ta chẳng còn gì nữa.”