Vưu Minh Hứa đi tắm, gửi tin nhắn bảo những người còn lại ăn cơm trước không cần phải đợi hai bọn họ, sau đó cũng chui vào chăn ôm tay anh. Anh “Ừm” một tiếng, nhắm mắt kéo cô vào lòng ngủ tiếp.
Vưu Minh Hứa thức giấc thì trời đã tối hẳn. Phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ nơi góc tường. Một người ngồi bên giường tựa như chiếc bóng xám, không biết đang suy tư điều gì.
Vưu Minh Hứa ngồi dậy: “Ân Phùng?”
Anh quay đầu, nói: “Dậy rồi? Đói không?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Hơi đói.” Đoạn xuống giường đi rửa mặt cho tỉnh ngủ, quay lại thì phát hiện anh vẫn đang ngồi im không động đậy.
Vưu Minh Hứa cũng không muốn động, trong ánh sáng ảm đạm và không khí tĩnh mịch, con người dường như cũng bất giác sinh buồn sầu. Cô bước đến ngồi xuống bên cạnh, ôm cánh tay anh.
Ân Phùng khẽ thở dài, ôm cô vào lòng rồi ngả lưng xuống giường.
Cô mơ màng hỏi: “Anh thở dài gì thế?”
“Muốn chiếm hữu em.” Anh nói khẽ, “Sao lại muốn chiếm hữu em nhường này nhỉ? Muốn em không chạy đi đâu được.”
Vưu Minh Hứa hạ giọng mắng yêu: “Thần kinh.”
Anh nói: “Thần kinh không được hả?”
Cô đẩy anh ra: “Em đói rồi, đi ăn cơm đã.”
Anh “Ừ” một tiếng, nói: “Biết em sẽ đói nên anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi. Ở trên bàn đấy.”
Vưu Minh Hứa khá bất ngờ, anh cũng được đấy chứ, cô ngủ chẳng nghe thấy gì, chắc là anh đã nhờ đầu bếp mang đồ tới.
Trong ánh sáng u tối, cô lờ mờ nhìn thấy có đồ đặt trên góc bàn.
Ân Phùng nói: “Em bật đèn lên cho sáng.” Giọng anh vừa từ tốn vừa trầm thấp.
Trái tim Vưu Minh Hứa chợt bị một cảm giác kì lạ bao trùm. Xung quanh vẫn rất tĩnh lặng, không có điều gì bất thường. Anh yên tĩnh ngồi cạnh cô. Tim cô đập nhanh hỗn loạn. Cô biết anh đang nhìn mình.
“Ồ.” Cô ứng tiếng, chạm tay vào tường bật thêm một bóng nữa, căn phòng bất chợt tranh sáng tranh tối.
Giờ thì cô đã nhìn rõ, trên bàn là một chụp thủy tinh lớn, có thể lờ mờ nhìn thấy đồ bên trong.
Vưu Minh Hứa ngoảnh lại nhìn vào mắt Ân Phùng. Trên mặt anh không có cảm xúc nào, cũng không nhìn vào mắt cô, có vẻ đặc biệt bình tĩnh chăm chú nhìn… tường.
Tim Vưu Minh Hứa chợt mềm nhũn. Chút cảm giác căng thẳng vì sự u ám của anh biến mất hoàn toàn. Cô bỗng cười nói: “Muốn em xem thật hả? Nghĩ kĩ rồi?”
Ân Phùng từ từ liếc nhìn cô, bất chợt cũng nở nụ cười, nói: “Tất nhiên là anh đã nghĩ kĩ rồi. Em thì sao, dám xem không?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Em có gì mà không dám xem?”
Cô vừa định đứng dậy đi mở nắp, tầm mắt Ân Phùng cũng ghim chặt trên người cô song điện thoại lại đổ chuông đúng giờ khắc này. Ân Phùng nhíu mày nói: “Vưu Minh Hứa em dám nhận máy?”
Vưu Minh Hứa phì cười: “Không được nổi nóng!” Nói xong bèn cầm điện thoại, vừa nhìn đã ngẩn người.
Là Đinh Hùng Vĩ gọi đến.
Đinh Hùng Vĩ gọi vào ngày nghỉ chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Cô nhìn lên thấy ánh mắt lạnh như băng của Ân Phùng bèn nói vội một câu: “Xin lỗi, đợi em chút.” Đoạn nhận máy, mới nghe đôi câu sắc mặt đã đột ngột thay đổi.
Đinh Hùng Vĩ nói: “Nhà Hứa Mộng Sơn xảy ra chuyện rồi!”
———
Mặt trời ngả bóng về Tây, hắt nắng lên sàn gỗ phản chiếu ánh vàng lấp lánh. Tiếng đập bóng vọng ra từ sân bóng rổ.
Hứa Mộng Sơn lau mồ hôi trên trán, ngồi bên sân vừa tu nước ừng ực vừa thẫn thờ nhìn người vẫn đang chơi bóng trong sân.
Một cậu bạn nối khố bước đến ngồi xuống bên cạnh huých tay anh: “Thấy người thế nào?”
Hứa Mộng Sơn nhìn theo tầm mắt anh ta, không xa sân bóng đang có mấy cô gái đứng xem, trong đó có một người dáng mảnh mai, khá xinh đẹp, hình như cũng đang nhìn về phía này. Vừa rồi anh cũng đã chú ý đến, cô gái đó có một đôi mắt trong veo, mặt mày thanh tú.
Mấy anh em đều đã thành gia lập thất, chỉ còn mình Hứa Mộng Sơn độc thân.
Hứa Mộng Sơn ngửa cổ uống hết nước rồi bóp bẹp chai nước khoáng một cách đầy bạo lực, nói: “Bàn sau đi.”
Cậu bạn nối khố cụt hứng: “Gì mà bàn sau, ông già rồi đấy, cô chú ngày nào cũng mong kia kìa. Ấn tượng của người ta với ông cũng rất tốt, tuy ông có hơi lầm lì trước mặt con gái nhưng cố gắng thì vẫn có hy vọng đấy.”
Hứa Mộng Sơn cười nhẹ, tôi lầm lì? Tôi từng tếu táo trước mặt con gái nhường nào cậu có thấy đâu.
Thấy anh im lặng, cậu bạn nối khố bèn kéo tay anh: “Đi thôi, cả đám cùng đi ăn tối, cứ thử xem sao? Có phải bắt ông hiến dâng trinh tiết ngay tối nay đâu.”
Hứa Mộng Sơn không động đậy, như cười như không đáp: “Thôi cho tôi xin, hôm nay đừng lôi tôi nữa, phải về chỗ bố mẹ ăn cơm, đã hẹn trước rồi. Vừa bận xong vụ án này, lâu lắm không về thăm nhà rồi.”
Bạn nối khố: “Thật à?”
Hứa Mộng Sơn: “Thề với trời đấy.”
Bạn nối khố thở dài, nói: “Thôi được. Vậy lần sau nhất định phải đi đấy.”
Hứa Mộng Sơn “Ừ” một tiếng.
Bố mẹ Hứa Mộng Sơn cũng sống trong thành phố này, chỉ là giá nhà đắt đỏ, không có tiền mua nên họ sống ở nơi khá xa, gần giáp huyện lỵ. Khi Hứa Mộng Sơn đến dưới nhà bố mẹ, trời cũng vừa chập tối. Anh vừa lên tầng vừa hát ngâm nga, thấy cánh cửa thân thuộc là lòng bỗng yên bình đến lạ, thò tay móc chìa khóa ra.
Cửa mở, Hứa Mộng Sơn không ngẩng đầu, đang có chút buồn phiền khi nghĩ đến ánh mắt cô gái ban chiều nhìn mình, anh có cảm giác kích động chỉ muốn bỏ của chạy lấy người, đi mấy bước vào nhà mới chợt rùng mình.
Mùi máu tanh.
Anh ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, lan tỏa khắp nhà.
Hứa Mộng Sơn ngẩng phắt đầu lên, chết chân tại chỗ1.
Máu.
Nơi nào cũng đầy máu.
Trên tường.
Trên bàn.
Trên sàn.
Màu đỏ tĩnh mịch, tĩnh đến nhức mắt.
Phòng khách nhà bố mẹ không lớn, bức tường sạch sẽ thường ngày lúc này bị nhuộm đỏ thành từng mảng, từng giọt, giống như bị một bàn tay tội phạm bôi chát khắp xung quanh. Cũng giống như vô vàn bông hoa đỏ rực quỷ dị lặng lẽ nở rộ quanh anh.
Một luồng khí lạnh thấu xương trào lên trong lòng Hứa Mộng Sơn. Anh cảm giác chân tay mình cứng đờ, tiếng gào thét gần như bật ra từ nơi sâu thẳm trong cổ họng: “Bố! Mẹ!”