Do vậy, đây chính là đáp án cho kế hoạch phạm tội cuối cùng của Ân Trần?
Đây chính là ngôi nhà anh ta muốn trở về, là người anh ta muốn có?
Anh tính đúng Ân Trần muốn về nhà, đồng thời vô cùng chắc chắn rằng có liên quan đến Vưu Nhuy Tuyết. Nhưng không ngờ Ân Trần đã điên đến mức này, anh ta muốn cướp Vưu Minh Hứa rồi coi cô là thế thân? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cơn giận và nỗi hận mãnh liệt như sắp nuốt trọn lấy anh.
Tiểu Yến ở bên vẫn hơi ngơ ngác. Cậu đang nghĩ, thầy Ân lợi hại như vậy từ bao giờ thế nhỉ? Kỹ thuật vượt tường của anh còn là cậu dạy, cũng chỉ học được bảy, tám phần thôi. Nhưng hôm nay, thầy Ân dẫn theo cậu chạy đường tắt, trèo tường, tập kích, mà động tác còn nhanh hơn cả cậu. Chẳng cần nói đến những cảnh sát còn chưa kịp tới nơi kia, đến cả Trần Phong và Quán Quân cũng bị bỏ xa lắc xa lơ rồi. Là vì phải liều mạng sao? Nên mới bộc phát sức mạnh kinh người đến thế.
Tiểu Yến nhìn người trong lòng Ân Trần trong chiếc xe tối om phía trước, đột nhiên thấy mắt cay xè. Cậu gằn thấp giọng, giận đùng đùng nói: “Em đi giết anh ta!”
Ngược lại, Ân Phùng bình tĩnh vô cùng, cũng hạ thấp giọng nói: “Cậu không giết được anh ta. Nghe lệnh của tôi.”
Tiểu Yến mím chặt môi.
Sau đó, Ân Phùng thấy phía sau lớp kính, Ân Trần từ từ nở nụ cười, ánh mắt vụt lên thứ tâm trạng quyết tuyệt nào đó. Ân Phùng biết tình hình tồi tệ, biết Ân Trần đã có ý định tự sát, rất có thể sẽ kéo cả Vưu Minh Hứa “về nhà”! Súng của Ân Trần nhanh đến mức nào? Cả anh và Tiểu Yến cộng lại cũng không bằng nó.
Chớp nhoáng, Ân Phùng đã có quyết định, anh từ từ hạ súng, bật cười thành tiếng.
“Haha… haha…”
Chào đón anh là ánh mắt càng lúc càng nham hiểm của Ân Trần.
Còn Vưu Minh Hứa bị anh ta khóa chặt trong lòng, dù cơ bắp toàn thân đều đang tê dại song sự tỉnh táo đang dần quay trở lại từng chút một, nghe rõ tiếng cười này, cô nghe ra được sự liều lĩnh, cũng nghe được một nét bi thương trong tiếng cười của Ân Phùng. Tim cô như bị thứ gì đâm mạnh. Nhưng trong nháy mắt, cô đột nhiên như hiểu ra điều gì, cô nhìn bóng hình mờ nhạt hiếm lắm mới cười giả lả ngoài kia rồi dần nở nụ cười đắng chát.
Anh đang nói chuyện với cô mà.
Cô đi đâu, anh đi đó. Bảo cô đừng sợ, bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì, cũng đừng sợ.
Ân Phùng, em không sợ. Anh cũng đừng sợ.
Nếu anh đã quyết, vậy em cũng không quan tâm nữa.
Kể từ khi chúng ta gặp gỡ, anh đã không còn phải cô đơn một mình ngồi trên đỉnh núi âm u mà tuyệt mỹ kia.
Anh nhớ kĩ cho em.
———
Ân Phùng ngừng cười, nhìn sắc mặt mỗi lúc một tệ của Ân Trần, gọi một tiếng: “Anh.”
Khóe môi Ân Trần xuất hiện một nụ cười quái dị, dùng súng gõ đầu Vưu Minh Hứa như đang gõ đầu một con thú cưng.
Tầm mắt Ân Phùng không thể không theo động tác đó dừng trên người Vưu Minh Hứa. Mái tóc đen không biết đã xõa tung tự bao giờ che khuất nửa khuôn mặt cô. Cô không nhúc nhích, không biết đã trúng kế gì của Ân Trần. Nhưng anh vẫn nhìn thấy đôi mắt đó, đôi mắt phượng xinh đẹp trầm tĩnh, kiên định và quật cường. Vẫn lấp lánh ánh sáng như bao ngày, thứ ánh sáng khiến anh mến mộ sùng bái.
Lòng Ân Phùng như chìm trong thứ nước đắng chát vô ngần. Anh thực sự không dám nhìn cô thêm nữa.
Anh buộc phải khiến bản thân duy trì tỉnh táo và quyết đoán.
Vậy nên anh vẫn nhìn thẳng vào Ân Trần, tâm trạng cuộn trào trong đáy mắt, anh dốc mọi ý chí, khống chế bản thân một cách chuẩn xác, để những tâm trạng kia cũng giống hệt nét u tối trong mắt Ân Trần.
Ân Trần lặng thinh.
Ân Phùng lên tiếng: “Anh, tôi biết anh muốn gì, anh muốn về nhà, anh phải tìm lại một vài thứ đã mất. Nhưng cô ấy không phải một lựa chọn đúng đắn.”
Ân Trần vuốt tóc Vưu Minh Hứa, ngón tay thon dài với vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nói: “Con bé là con gái của cô ấy, còn từng là người phụ nữ của mày.” Nói đoạn liền cười.
Ân Phùng nói: “Nhưng cô ấy và bà ấy khác nhau hoàn toàn. Anh rõ ràng biết rõ vẻ ngoài, tính cách của hai người họ khác hẳn nhau. Anh đưa cô ấy về sẽ chỉ phát hiện càng ngày càng không tìm được bóng hình của bà ấy. Hơn nữa anh quên rồi chăng, nửa dòng máu trong người cô ấy là của Hình Kỷ Phục, anh muốn ngày nào cũng phải đối mặt với con gái của ông ta sao?”
Ân Trần nhìn xuống liền thấy ngay đôi mắt phượng giống hệt Hình Kỷ Phục,khác hẳn Vưu Nhuy Tuyết của Vưu Minh Hứa. Anh ta chợt sinh lòng chán ghét, thầm hừ lạnh một tiếng.
“Tôi biết anh muốn gì.” Như phát hiện được tâm tư anh ta, Ân Phùng nói tiếp, “Nếu anh đưa cô ấy đi sẽ không thể được như ý nguyện. Vì cô ấy là cảnh sát, còn là một cảnh sát tốt, cho nên cô ấy nguyện chết cũng phải bắt được anh. Lần này anh đi chắc chắn sẽ gặp phải vô số cảnh sát truy bắt, ngăn cản. Cô ấy sẽ bằng lòng hy sinh, còn anh sẽ bị bắn chết. Đây là kết cục chắc chắn. Anh chẳng đi được đến đâu, kẻ trừng phạt cuối cùng chỉ có thể chết một cách lặng lẽ, vô dụng trên đường chạy trốn. Vả lại, anh, anh muốn cô ấy chết thật sao? Muốn giọt máu cuối cùng của người đó không còn tồn tại trên thế giới này? Anh có từng nghĩ, nếu có một ngày gặp nhau dưới suối vàng, bà ấy sẽ hận anh đến nhường nào không?”
Từng câu từng câu tựa như từng viên đá góc cạnh sắc bén chất chồng lên trái tim vốn đã chi chít lỗ hỏng của Ân Trần.
Mắt Ân Trần càng lúc càng tối tăm, sắc mặt cũng càng lúc càng khó đoán. Vì anh ta có thể phán đoán, mỗi câu của Ân Phùng đều là thật, hơn nữa còn có thể trở thành sự thực.
“Nhưng…” Ân Phùng chuyển ý, “Nếu anh đưa tôi đi thì khác.”
Lời vừa dứt, Ân Trần nhếch mày, Tiểu Yến quay ngoắt đầu nhìn Ân Phùng, quả sấm vô thanh như giật đùng bên tai Vưu Minh Hứa – Ân Phùng đang nói gì thế?
Ân Trần nhìn chằm chằm em trai song chỉ thấy anh ung dung nhàn tản, thậm chí còn tiến từng bước một về phía xe: “Anh, tôi và cô ấy không giống nhau, anh chắc chắn có thể thuận lợi thoát thân.”
Ân Trần phì cười: “Mày nghĩ hay thật.”
Song Ân Phùng bình thản, dừng bước tại vị trí chỉ cách xe ba mét, đến súng cũng không nhấc lên, nói: “Với anh mà nói, mái nhà của kẻ trừng phạt đã bị hủy diệt; Vưu Nhuy Tuyết sớm đã không còn trên cõi đời này, một vật thay thế chẳng hề giống bà ấy nói cho cùng cũng chỉ là vật thay thế. Thực ra anh vẫn còn một mái nhà, mái nhà đầu tiên. Đó mới là điều anh quý trọng nhất, nếu không anh cũng sẽ không ở lại chỗ bố mẹ hơn một tiếng đồng hồ.”
Ân Trần cười lạnh: “Hừ? Bố mẹ.”
Ân Phùng nói: “Tôi cũng hận họ như anh. Cho nên, trên đời này, anh chỉ còn tôi là người thân duy nhất.”
Ân Phùng nhìn anh ta.
Ân Trần cũng đang nhìn anh, ban đầu vẫn cười, nhưng ý cười dần tan biến. Anh ta nghe thấy Ân Phùng nói: “Anh lúc nào cũng không bằng lòng thừa nhận trên đời này ngoài Vưu Nhuy Tuyết, vẫn còn một người thực sự quan tâm anh, cũng khiến anh nhớ nhung bận lòng. Khi còn nhỏ, cậu ta thực sự coi anh là người anh đáng kính, cậu ta thấy anh bí ẩn và chín chắn, cậu ta luôn muốn biết trong lòng anh có phải cũng có bí mật như mình hay không. Trong căn nhà đó, cậu ta là người duy nhất quan tâm anh, là người duy nhất đối xử tốt với anh. Vậy nên anh mới muốn hủy hoại cậu ta, đày đọa cậu ta, chiến thắng cậu ta đúng không? Anh, anh căn bản không cần phải đi tìm mái nhà khác. Bởi vì nhà của anh chưa từng ở nơi nào khác, mà ở tôi đây.”