Vưu Minh Hứa lắng nghe từng câu như khuyên như dụ, dường như ngập tràn tình cảm nồng nàn của Ân Phùng chỉ thấy đầu nhói đau từng cơn. Đồ thần kinh, đồ điên! Vì để cứu cô, anh thậm chí không ngần ngại đi lấy lòng Ân Trần, đồ ngốc…
Thế nhưng họng súng của Ân Trần trên đầu cô đang từ từ dịch chuyển, tựa như đang để lộ ra sự đắn đo trong nội tâm chủ nhân lúc này. Cô nghe thấy anh ta từ tốn hỏi: “Theo ý chú mày thì anh buộc phải đổi Vưu Minh Hứa thành mày mới có thể được như ý nguyện?”
Sau đó, cô lại nghe thấy người kia ung dung nói: “Tôi thừa nhận, đưa ra cách giải quyết này là muốn cô ấy an toàn, nhưng chẳng phải anh cũng không nỡ giết cô ấy sao? Anh đưa tôi đi, lưu lạc chân trời góc biển cũng được, đi vào địa ngục cũng chẳng sao. Có một linh hồn giống anh, có một người chảy cùng dòng máu bầu bạn cùng anh. Lẽ nào anh đã quên sự thích thú khi giam cầm tôi, hành hạ tôi ở Quý Châu rồi? Tôi sẽ để anh được toại nguyện, tôi sẽ cam chịu, chỉ cần anh cũng để tôi được như ý nguyện.”
Vưu Minh Hứa đau thắt ruột gan, anh điên rồi hay sao mà lại đi dụ dỗ Ân Trần như vậy? Rốt cuộc đây là kế tạm thời hay anh tính làm như vậy thật? Anh thực sự muốn vì cứu cô mà đưa mình vào miệng cọp? Ân Phùng anh là đồ điên!
Cuộc đối thoại của hai anh em cùng lắm cũng chỉ kéo dài đôi ba phút. Vưu Minh Hứa chợt hiểu ra, con đường chạy trốn của Ân Trần tất đã có kế hoạch tỉ mỉ, rất khó theo đuôi nên đến giờ cũng vẫn chưa có dấu hiệu chi viện xuất hiện.
Vậy nên, Ân Phùng là đang nghiêm túc.
“Đừng đổi.” Vưu Minh Hứa đột nhiên nói, “Đừng nghe anh ấy, tôi đi cùng anh, lái xe đi ngay! Anh không đi, cảnh sát sắp đuổi tới nơi rồi!”
Ai ngờ những lời này càng khiến Ân Trần hạ quyết tâm, anh ta cúi đầu nhìn cô, tay từ từ rời khỏi cần cổ thanh mảnh của cô, Vưu Minh Hứa nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ta: “Nó nói đúng. Cô không phải người tôi cần, cô không phải cô ấy, chỉ sẽ khiến tôi đến cuối cùng vẫn trắng tay.”
Đồ điên!
Đồ điên này!
Tâm lý của tên điên này đã bị Ân Phùng nắm chắc trong lòng bàn tay mất rồi. Nhưng kết quả của nó lại là anh thay cô xuống địa ngục.
“Em trai, qua đây.” Ân Trần khàn giọng nói, “Đến chỗ anh đây.” Giọng xen cả chút hưng phấn và thích chí.
Vưu Minh Hứa ngẩng phắt đầu lên, thấy dáng hình ngoài xe kia tiến lại gần, tầm mắt cô bỗng mờ mịt. Anh không hề do dự.
Vưu Minh Hứa hét: “Ân Phùng anh dám?”
Người đó không lên tiếng.
Tiểu Yến cách đó không xa cũng bước tới. Mắt cậu nhóc cũng đã đỏ sọng, nhìn đau đáu vào Ân Trần, họng súng không hề nhúc nhích.
Cửa sau xe bị mở ra, Ân Trần nhấc tay vứt đồ, Ân Phùng đón lấy. Ân Trần nói: “Tiêm vào bắp tay, rồi bò vào ghế sau.”
Ân Trần gọi: “Tiểu Yến.”
Tiểu Yến nhanh chân chạy đến cạnh ghế phụ lái, mở cửa xe, nhắm thẳng súng vào đầu Ân Trần.
Ân Trần cười nhoẻn, khóe mắt liếc thấy Ân Phùng đã đang tự tiêm thuốc tê vào tay. Tiểu Yến cũng chú ý đến động tác dứt khoát của Ân Phùng, nước mắt cậu ầng ậc, cố kìm không bật thành tiếng.
Lúc này đặc biệt tĩnh lặng, nhưng vào đến tai Vưu Minh Hứa, cô lại có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì. Cơn lạnh không biết sinh ra từ đâu sộc thẳng lên mặt cô. Mặt cô không có bất cứ cảm xúc nào song hàm răng bắt đầu lập cập.
Sau đó cô nghe thấy một tiếng “uỵch”, vật nặng gì đó đụng vào xe, rồi ghế sau vang lên tiếng động, có người đang vật vã trèo lên ghế, cửa sau đóng phịch lại.
Cô nghe thấy có người trầm giọng gọi cô: “A Hứa.”
Vưu Minh Hứa cố nhịn nhưng không thể quay đầu, lòng hận ngút trời.
Sau đó có người vội ôm chặt eo cô, kéo cô ra khỏi xe. Cô ngước mắt, thấy họng súng của Ân Trần vẫn luôn nhằm vào mình, mặt anh ta vô cảm tựa như phải lái chiếc xe này đi đến nơi rất xa rất xa. Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy Ân Phùng, anh thực sự đang nằm trên ghế sau im lặng nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như nước, hơi hoe đỏ.
Nước mắt Vưu Minh Hứa rơi lã chã.
Cô hận anh chết mất! Hận anh chết mất! Ai cho anh thay cô! Cô là cảnh sát, anh chỉ là một thư sinh sức trói gà không chặt, còn là người Ân Trần căm hận, anh điên rồi!
Vưu Minh Hứa được Tiểu Yến ôm khỏi xe.
Gần như cùng lúc đó, Tiểu Yến nổ súng ngay tắp lự nhưng quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Ân Phùng, phản ứng của Ân Trần nhanh hơn cậu ấy rất nhiều, một cú đạp chân ga, xe như mũi tên rời cung lao vút đi. Tiểu Yến đặt Vưu Minh Hứa xuống đất, đuổi sát xe, nổ súng liên hồi. Nhưng xe đã sắp chạy khỏi ngõ nhỏ, nhập vào đường lớn, chỉ nghe thấy tiếng còi xe qua lại liên miên không dứt, xe Ân Trần vẫn như một con cá lao mình vào nước, lướt nhanh như gió, vượt liên tục hai đèn đỏ, mất hút trong tích tắc.
Tiểu Yến đuổi theo bảy, tám mét rồi chẳng thấy bóng dáng xe đâu, cậu cắn răng, chạy về, thấy Vưu Minh Hứa thường ngày hoạt bát đầy sức sống lúc này vẫn đang nằm bất động trên đất, nước mắt cậu chảy ròng ròng, người run như sốt rét. Tiến lại gần, cậu thấy mặt Vưu Minh Hứa trắng bệch, đầm đìa nước mắt, cô cũng đang nhìn Tiểu Yến, ánh mắt đó cậu chưa nhìn thấy bao giờ.
Nước mắt Tiểu Yến tuôn ra như suối, cậu bế cô lên, vừa khóc vừa gọi điện thoại.
Quán Quân và Trần Phong vốn cách không xa, chỉ vì vụ nổ, xe chữa cháy lũ lượt kéo đến, khu vực gần tiểu khu hỗn loạn nên xe của họ bị chặn trên đường, thêm vào đó tuyến đường của Ân Trần được chuẩn bị quá mức chu đáo, tỉ mỉ nên nhất thời mới bị cắt đuôi.
Không lâu sau, Quán Quân và Trần Phong đã lái xe đến nơi, Đồ Nha vẫn đang hôn mê được họ nhặt về, vứt trong ghế sau. Thấy cảnh tượng trước mặt, mắt cả hai đều như sắp nổ tung…
Tiểu Yến ôm Vưu Minh Hứa rệu rã ngồi trên bậc vỉa hè khóc rưng rức.
Không đợi xe dừng bánh hẳn, Quán Quân đã mở cửa nhảy xuống, chạy nhanh đến trước mặt họ, ánh mắt lạnh toát: “Thầy Ân đâu? Thầy Ân đâu rồi!”
Trần Phong đạp phanh xe, cũng chạy đến.
Tiểu Yến khóc nói: “Anh ấy thuyết phục Ân Trần, dùng mình đổi lấy cô Vưu. Tiêm một mũi là không động đậy được nữa, giống cô Vưu đây này. Hai người họ đều… Anh ta chạy rồi, chạy xa lắm rồi, không đuổi được!”
Quán Quân thét giận: “Im miệng! Chạy đến đâu ông đây cũng đuổi được!” Đoạn đón lấy Vưu Minh Hứa từ lòng Tiểu Yến, thấy mặt cô thản nhiên, mắt đỏ hồng, mắt ngập tràn rét lạnh. Đến Quán Quân cũng thấy nhói lòng, ngẩng đầu nhìn con đường lớn bên ngoài, biết rõ Tiểu Yến nói không sai, để Ân Trần thành công bắt thầy Ân đi rồi.
Anh ta hỏi Vưu Minh Hứa: “Tiêm gì rồi?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Một loại thuốc gây tê.”
Quán Quân nâng tay cô lên xem, rất nhanh đã tìm thấy vết kim tiêm bèn đưa lên ngửi thử. Vừa nãy ngẩng đầu anh ta đã thấy một hiệu thuốc nằm bên đường đối diện, oán hận nói: “Tôi nghĩ cách, đưa cô ấy lên xe trước đã, tôi lập tức đi phối thuốc.”
Mặt mày Trần Phong cũng đang đông cứng, ánh mắt nhìn Vưu Minh Hứa đều là bàng hoàng, đau đớn, cậu ta đón lấy cô, ôm lên xe, đặt xuống cạnh Đồ Nha. Nhìn cô và Đồ Nha yếu ớt, Trần Phong cố nhẫn nhịn, gắng nói chậm rãi: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu thầy Ân về. Thầy ấy sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
“Ừ.” Giọng Vưu Minh Hứa nghe ra bình tĩnh lạ thường nhưng rõ ràng đã hạ thứ quyết tâm vững chắc nào đó. Lòng Trần Phong tắc nghẹn, không nói thêm gì nữa, cũng lên xe.