Chờ Tôi Có Tội

Chương 322: Chương 322: Phần kết (6)




Ngược lại, Đồ Nha vừa lái xe vừa cười nói: “Thầy Ân hôm nay vui lắm hả?”

Vưu Minh Hứa nhớ lại anh lúc trên bàn rượu, cười đáp: “Ừ, nhìn có vẻ là vậy.”

Đồ Nha nói: “Tôi biết mà, cậu ấy chỉ có lúc cực vui hoặc cực buồn mới uống nhiều thôi. Như kiểu này ít lắm.”

Nghe vậy, Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng. Anh lúc say rượu rất ngoan, mày mắt hiền hòa, khóe miệng khẽ mím. Ngũ quan lạnh lùng của ngày thường giờ phút này càng thêm thanh tú.

Sau khi về nhà, nghe nói Ân Phùng uống say, đám Quán Quân đều kéo nhau đến song chẳng có vẻ nào là lo lắng, trái lại giống như xem trò náo nhiệt hơn. Trần Phong mỉm cười, tiến lên giúp đỡ. Tiểu Yến thì đứng rất xa, cậu ấy không thích người say rượu. Quán Quân vẫn cười nham hiểm như ngày nào: “Thầy Ân hồi trước đâu thế này, có chừng mực lắm mà. Hiện giờ đi theo ai đó, động một tí là lại chơi trò say rượu, hồng nhan họa…”

Còn chưa kịp nói hết đã bị Vưu Minh Hứa tung một cú đánh bốp lên đầu.

Quán Quân nghệt mặt. Cô nhóc này vừa vỗ đầu anh ta đấy à? Vưu Minh Hứa dám vỗ đầu anh ta? Trước nay chưa từng có ai dám làm vậy!

Vưu Minh Hứa: “Bớt phí lời, không giúp thì đừng có cản đường.”

Quán Quân vẫn còn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ thì họ đã đỡ Ân Phùng tiến về phía trước. Quán Quân vội vã đuổi theo, đi ngay sau Vưu Minh Hứa, muốn nói gì đó nhưng lại tức gần chết, lời nào cũng không phun ra được. Nghẹn chết mất thôi!

Một hàng người đưa Ân Phùng vào giường trong phòng ngủ chính rồi rút lui.

Vưu Minh Hứa lắng nghe hơi thở sâu đều đặn của Ân Phùng, đoán chắc tối nay anh sẽ cứ như vậy ngủ thẳng đến sáng bèn đi tắm rửa. Tắm xong cũng tỉnh táo lên nhiều, thấy còn sớm bèn lấy máy tính bảng, đeo tai nghe, nằm sấp bên cạnh anh bắt đầu cày phim.

Không biết bao lâu sau.

Đêm càng khuya, ngoài cửa sổ tối đen như mực, bầu trời lơ lửng vài ngôi sao sáng. Vẫn thấp thoáng nghe được vài tiếng động dưới nhà. Vưu Minh Hứa xem rất say sưa, được nghỉ những ba ngày cơ mà, hôm nay cô phải xem cho đã mắt thì thôi.

Bóng cành cây khẽ đung đưa trên khung cửa kính. Phòng ngủ chìm trong ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn đầu giường.

Hai mắt Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm vào màn hình, đắm mình trong phim. Thình lình, một cơ thể đột nhiên nhào tới, hai cánh tay ôm ghì lấy cô, Vưu Minh Hứa kêu lên một tiếng trầm thấp, cảm nhận được cơ thể người kia bao trọn lấy cô từ phía sau, hơi thở ấm áp cũng phả lên cần cổ cô, đầu cọ lấy cọ để vào gáy cô: “A Hứa…”

Giọng điệu này…

Vưu Minh Hứa muốn quay đầu mà không sao động đậy nổi, người này dùng hết sức bình sinh để đè cô chăng? Vưu Minh Hứa bật cười, cảm giác tim đập thình thịch quay trở lại, còn kèm theo chút kích động nữa.

Trong đầu cô vụt lên một ý nghĩ: Ân Phùng lúc tỉnh nếu biết mình thích… hơn chắc sẽ tức chết.

Cuối cùng cô cũng thành công quay người, liền nhìn thấy một đôi mắt cười như lấp lánh ngàn sao. Trên mặt anh đầy ắp niềm vui, còn có cả tâm trạng mãnh liệt nào đó chuẩn bị bộc phát.

Vưu Minh Hứa ngẩn ngơ.

Ân Phùng đã nói với cô suy đoán liên quan đến nhân cách thứ hai. Nghiêm khắc mà nói, Vưu Anh Tuấn không được tính là một nhân cách khác của anh, mà chỉ là một mặt khác trong tính cách của anh mà thôi. Cho nên kí ức của họ mới dần dần hòa nhập. Cũng tức là, một người có một khoảng thời gian ngốc nghếch, nhưng sau này không ngốc nữa, chỉ đơn giản vậy thôi. Song đến Ân Phùng cũng không giải thích được vì sao lần trước uống rượu, Vưu Anh Tuấn lại xuất hiện.

“Có lẽ anh uống say, một khu vực nào đó trong đại não đình công thôi.” Lúc đó anh xụ mặt nói, “Có một vài người lúc say rượu sẽ trở nên khá đơn giản, vui vẻ hoạt bát.”

Vưu Minh Hứa khi đó chỉ cười thầm không lên tiếng.

Lúc này Ân Phùng đã ghé mặt đến, chu môi đòi hôn, tay cũng bắt đầu mò vào trong lớp quần áo, Vưu Minh Hứa: “Đợi chút… Những việc xảy ra trong thời gian này anh nhớ được bao nhiêu?”

Ân Phùng liếc cô: “Đều nhớ mà. Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, đó không phải nhân cách thứ hai, đó chính là anh. Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta…”

Vưu Minh Hứa hốt hoảng. Vì vậy đúng như Ân Phùng nói, kí ức của hai tính cách đã hoàn toàn dung hợp rồi? Người trước mắt này là Vưu Anh Tuấn, cũng là Ân Phùng.

Đang lúc ngẩn người, người trước mắt đã tự động khép mi, chu cao môi dâng đến tận miệng.

Cho nên nói, người trước mắt này đây chính là người đàn ông cao quý kiêu ngạo của tối nay? Anh đã khỏe mạnh rồi, hiện giờ chẳng qua chỉ là “lên cơn dại” như bao người bình thường khác mà thôi…

Vưu Minh Hứa chợt cười ha hả.

Ân Phùng mở mắt, nhìn cô đầy bất mãn rồi tức giận quay người đi. Vưu Minh Hứa vẫn đang cười, quả thực là cô không dừng lại được, bèn ngoảnh lại lấy điện thoại ghi hình. Nghĩ bụng, Ân Phùng, anh cũng có ngày hôm nay.

Kết quả vừa bật camera đã bị gạt phăng, cả người cô bị ôm chặt, vẻ lạnh mặt của anh có đôi chút ngạo mạn của lúc còn tỉnh táo: “Muốn làm gì?”

Vưu Minh Hứa nói: “Thích anh, muốn quay anh.”

Vưu Anh Tuấn dễ dỗ lắm, nghe xong là cười, miệng sắp ngoác đến tận mang tai. Quả đúng là dáng vẻ trong kí ức của cô. Lồng ngực Vưu Minh Hứa cuộn lên nỗi ngọt ngào mãnh liệt được cất giấu đã lâu, còn cả nỗi xót thương không nói, không viết được thành lời. Cô hôn khẽ lên mặt anh, anh ngoảnh lại, hôn cô điên cuồng…

Nhịp thở gấp gáp, nồng nhiệt mà ấm áp.

Người ta đều nói đàn ông say rượu hoặc là không cứng nổi, hoặc sẽ càng cuồng nhiệt. Nhưng anh không giống vậy, anh say rồi, sẽ từ người đàn ông già dặn tà mị trở lại thành chàng thanh niên thật thà giỏi chịu khó chịu khổ… Đầu Vưu Minh Hứa ngổn ngang suy nghĩ, mới bắt đầu chưa bao lâu mà người nào đó đã nghịch thành nghiện rồi.

Đợi Vưu Minh Hứa thở dốc bắt đầu kháng cự, anh ngước đôi mắt có chút mơ màng nhìn cô, không rõ vì sao mà biểu cảm lại hơi quẫn bách.

Vưu Minh Hứa vuốt ve mặt anh khích lệ: “Sao thế?”

“Anh…”

“Rốt cuộc là làm sao?” Vưu Minh Hứa vô thức nhìn xuống dưới.

Ân Phùng tăng sức siết tay cô: “Ánh mắt em như vậy là có ý gì?” Lại còn gõ đầu cô một cái. Vưu Minh Hứa ôm đầu, cười lạnh: “Lông cánh cứng cáp rồi đấy à.”

“Anh là đang nghĩ…” Anh ấp a ấp úng.

“Không nói thì thôi.”

“Ôi!” Anh ghì chặt vai cô, mồ hôi chảy dọc theo trán, song đôi mắt ngời sáng vô cùng nhìn chằm chằm vào cô, mang theo một quyết tâm nào đó, “Lần này bị vu oan, lúc trốn chạy khắp nơi anh đã có ý nghĩ này.”

“Ý nghĩ gì?”

Ánh mắt anh trở nên tĩnh lặng, giống một khu rừng tịch mịch trong đêm tối, ẩn chứa trong đó là vì sao lấp lánh.

“Anh muốn kết hôn với em.” Anh nói, “Không biết vì sao, khi đó anh muốn như vậy. Cảm thấy nếu anh có thể an toàn trở về, rửa sạch nỗi oan thì nhất định phải làm việc này. Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ, chỉ là không biết phải nói ra thế nào…”

Vưu Minh Hứa cũng ngớ người.

Vậy sao?

Hóa ra anh vẫn luôn nghĩ đến em sao?

Từ ngày anh cầm chứng cứ xuất hiện dưới nhà em, gặp mặt từng cấp lãnh đạo trong Cục cảnh sát, cùng mọi người bàn bạc kế hoạch hành động. Thời gian gấp rút như thế, tình hình nguy cấp như thế, hai chúng ta đến thời gian để nói một câu cũng không có. Dù nói cũng chỉ là nói vụ án, nói tội phạm, nói đến người khác. Hai người chúng ta không nói nhiều hơn bất cứ điều gì. Cũng chẳng kịp cho nhau một cái ôm. Có rất nhiều lần em chỉ nhìn bóng anh từ phía sau, nó lạnh lùng như một thân cây thẳng tắp. Còn ánh mắt anh, em nhìn thấy, cảm nhận thấy, vẫn luôn bị che phủ bởi lớp sương lạnh.

Nhưng hóa ra phía sau làn sương giá rét đó ẩn giấu tấm lòng chưa bộc bạch.

Thực ra Ân Phùng, em cũng vậy. Bấp bênh gập ghềnh, mưa bom bão đạn, nắm tay kề vai, không cần nói bất cứ lời nào. Hai chúng ta đã sớm là…

Thấy cô ngơ ngẩn không đáp, Ân Phùng chợt thấy chưa bao giờ căng thẳng như lúc này. Anh chưa cầu hôn ai bao giờ, nhưng anh là ai chứ? Có chuyện nam nữ nào mà không giải quyết được đâu? Nghĩ vậy, anh túm vai cô, nhìn cô đau đáu bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ khao khát, từ tốn nói: “A Hứa, em có thể… gả cho anh không?”

Tim Vưu Minh Hứa đập thình thịch, khoảnh khắc này cô cũng cảm nhận được cả thế giới dường như đều tĩnh lặng.

Chỉ có điều…

Cô cười, cười gằn tức giận. Tay anh vẫn đang nắm cánh tay thấm mồ hôi của cô.

Cô vỗ đầu anh đánh bốp: “Làm gì có ai cầu hôn với bộ dạng này, trong tình cảnh này bao giờ! Anh định làm em tức chết phải không? Đi xuống! Em không đồng ý!”

Tất nhiên, cuối cùng Ân Phùng không hề “đi xuống”. Anh ngượng ngùng, vừa dỗ vừa cầu, hệt như gã lưu manh, chẳng mấy chốc đã bắt đầu làm chuyện khác, cuối cùng cũng khiến Vưu Minh Hứa hạ hỏa. Chuyện cầu hôn cũng không kịp nhắc lại, anh cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhắc lại.



Trời sáng.

Ân Phùng thức giấc liền cảm nhận được cơn đau đầu do say rượu, anh bóp đầu, ngoảnh lại thì thấy Vưu Minh Hứa nằm bên vẫn đang say giấc nồng, bờ vai lộ ra ngoài chăn có không biết bao nhiêu vết tích.

Ân Phùng cười khẽ, tiếp tục bóp đầu rồi xuống giường đi tắm.

Đợi đến khi anh tắm xong, sảng khoái bước ra ngoài thì thấy Vưu Minh Hứa đã tỉnh giấc, ôm đầu gối ngồi trên giường, liếc anh một cái bằng ánh mắt khó hiểu.

Ân Phùng bước đến giường ngồi xuống, vừa định ôm thì cô né tránh, xuống giường.

Ân Phùng nhìn động tác của cô, nói bằng giọng bình thản: “Sao vậy? Tối qua anh không làm em thỏa mãn?”

Kí ức có thể dung hợp, nhưng rượu vào sẽ đứt đoạn. Ân Phùng chỉ nhớ mang máng là tối qua rất kích động, hai người dường như rất vui vẻ, nhưng cụ thể đã nói những gì thì không nhớ được.

Vưu Minh Hứa thấy bộ dạng của anh liền biết anh lại không nhớ gì. Thầm chửi bậy một câu trong bụng, rồi cười lạnh đi vào nhà vệ sinh.

Phản ứng này của cô khiến Ân Phùng ngơ ngác.

Có điều, kiểu xong việc thì trở mặt này của Vưu Minh Hứa chẳng phải lần đầu. Tám phần là đêm qua anh đã làm ra việc gì quá khích khiến cô thẹn quá hóa giận mất rồi. Ân Phùng mỉm cười, là một người đàn ông, anh sẽ không chịu nhượng bộ chuyện này, càng sẽ không xin lỗi, anh phải để cô chấp nhận và quen dần.

Anh bước đến cửa nhà vệ sinh, đứng ngoài hỏi: “Sáng muốn ăn gì?”

“Mì.” Không nghe ra được Vưu Minh Hứa đang vui hay giận qua giọng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.