Ân Phùng: “Được, anh cũng ăn mì.” Nói đoạn bèn xuống nhà.
Đợi đến khi Vưu Minh Hứa đi xuống, đầu bếp cũng vừa lúc làm xong mấy bát mì thơm lừng hấp dẫn. Hai người họ ăn mì, đám Quán Quân cũng muốn ăn theo. Đàn ông nhà họ Ân đều hệt như cún vậy.
Những người khác đều đã động đũa nhưng Ân Phùng vẫn tiếp tục đọc sách. Vưu Minh Hứa ngồi xuống bên cạnh, anh mới bỏ sách xuống, cầm đũa lên.
Không biết vì sao, chỉ một chi tiết nhỏ nhặt đó thôi, Vưu Minh Hứa chợt thấy thoải mái, bộ mặt cố tình ra vẻ cau có bất giác cũng ôn hòa đi nhiều, cúi đầu ăn mì.
Vừa ăn được vài miếng, tay anh đã mò đến bắt lấy tay cô dưới bàn. Vưu Minh Hứa không giằng ra.
Tiểu Yến đang tuổi ăn tuổi lớn nên ăn xong đầu tiên, đặt đũa xuống, ngồi ngẩn ngơ một hồi rồi thình lình nói: “Em phát hiện ra, sau khi chúng ta có bà chủ, đây là lần đầu tiên chị ấy được nghỉ phép, mà còn nghỉ những ba ngày!”
Trần Phong phì cười, Đồ Nha gật đầu như gà mổ thóc, Quán Quân liếc xéo Vưu Minh Hứa vì vẫn ghi mối thù bị vỗ đầu ngày hôm qua: “Hừ!”
Ân Phùng dịu dàng hỏi Vưu Minh Hứa: “Mấy ngày này muốn làm gì?”
Thế nhưng Vưu Minh Hứa lại nghĩ đến chuyện khác. Tiểu Yến không nói, cô cũng không nhận ra. Đó là Ân Phùng từ lúc đi theo cô đến giờ chỉ có phá án. Cô thân là bạn gái quả thực đã không làm tròn bổn phận bầu bạn cùng anh.
“Anh muốn làm gì? Em đi cùng anh.”
Đám Tiểu Yến ai nấy đều mắt sáng long lanh. Quán Quân cười chế nhạo song vẫn dỏng tai nghe ngóng. Anh ta cũng muốn đi chơi.
Ân Phùng nhìn cô: “Được.” Đoạn nhìn xung quanh một lượt: “Có muốn đưa họ đi cùng không?”
“Họ” tức khắc ngoảnh đầu nhìn Vưu Minh Hứa, động tác đồng điệu hệt như một đàn cún to xác.
Vưu Minh Hứa bật cười.
———
Thời gian ba ngày, nếu ra nước ngoài sẽ khá vội, Vưu Minh Hứa cũng không thể tùy tiện xuất ngoại.
Năng lực làm việc của Trần Phong trước nay đều vô địch, buổi chiều ngày hôm nay nắng đẹp, sáu người bước xuống máy bay, đặt chân lên mảnh đất mang tên Quý Châu.
Vưu Minh Hứa không ngờ Ân Phùng sẽ đưa cô đến Quý Châu bởi nơi đây có quá nhiều kí ức chẳng hề tốt đẹp. Nhưng Ân Phùng nói: “Cảnh Quý Châu rất đẹp, người cũng không nhiều, thanh tịnh. Nếu không hồi trước anh đã chẳng đến đây đóng cửa sáng tác.”
Quán Quân đứng bên nói xen vào: “Còn có thể đến thăm Lão Cửu.”
Tiểu Yến nói: “Lão Cửu được chôn ở Tương Thành mà?”
Quán Quân đáp: “Đồ ngốc, hồn ở đây.”
Vưu Minh Hứa thấy họ đều bình thường, chắc là đã nghĩ thông thật rồi. Cô cũng ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm của Quý Châu, thầm nghĩ, có lẽ linh hồn người đó đã trở về Tương Thành, về đội cảnh sát, về nhà rồi.
Xe đã được thuê từ trước. Tối nay, họ lái xe đến một trấn nhỏ có suối nước nóng, ngày mai lại thăm thú tiếp.
Buổi tối, cơm ngon rượu thơm, suối nguồn róc rách, rộn rã vui mừng.
Phòng Vưu Minh Hứa và Ân Phùng còn có một suối nước nóng tư nhân rất lớn, hai người mệt nhoài sau niềm vui cá nước là chuyện chẳng cần bàn cãi.
Ngày hôm sau, cả hai lười nhác, ngủ nướng đến tận lúc mặt trời lên cao mới chịu thức giấc. Trái lại, những người khác đã lượn hết một vòng quanh trấn, còn đem theo cả những món ăn vặt đặc sản về. Vưu Minh Hứa ăn rất hài lòng, nghĩ bụng chẳng trách Ân Phùng lại thích họ đến thế, trừ thỉnh thoảng có hơi điên khùng một chút thì tâm hồn họ đều đã trở lại như một đứa trẻ. Là Ân Phùng giúp họ sống đúng với dáng vẻ vốn có của sinh mệnh. Vì trái tim họ thực ra cũng đều giống nhau.
Vậy nên sau khi ăn no uống say, cô bèn ghé đến hôn nhẹ lên mặt Ân Phùng.
Ân Phùng cười mỉm. Dù không hiểu vì sao lại được khen thưởng nhưng càng nhiều càng tốt chứ sao.
Họ cùng đi đến một thung lũng.
Vì đang là mùa vắng khách nên du khách thưa thớt. Trần Phong đi mua vé, những người còn lại men theo sạn đạo* của khe núi chầm chậm tiến vào bên trong. Dọc đường róc rách tiếng suối nước đổ về sông lớn, cảnh sắc tươi đẹp, núi non thanh tịnh.
* Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở. Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy.
Tiểu Yến thích chạy nhảy, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng. Quán Quân muốn theo nhưng không đuổi kịp, thế là cũng co cẳng vừa chạy vừa làu bàu mắng chửi. Trái lại, Trần Phong và Đồ Nha thong thả theo sau Vưu Minh Hứa và Ân Phùng.
Đi không bao lâu, phía trước xuất hiện một thác nước hùng vĩ, bọt nước trắng tung bay, tạo nên một cảnh tượng tráng lệ tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời. Đài ngắm cảnh vắng người, Ân Phùng dắt tay Vưu Minh Hứa đến đó. Tuy cách thác nước một đoạn song chẳng mấy đã có thể cảm nhận được làn hơi ẩm ướt nước vương vấn quanh người.
Vưu Minh Hứa đứng dựa vào lan can ngắm cảnh, bên dưới có đầm nước trong vắt màu xanh ngọc bích, mỏm đá lớn trong đầm tròn xoe nhẵn nhụi. Cô buột miệng: “Muốn nhảy xuống đó quá.”
Ân Phùng: “Em là khỉ đấy à?”
Vưu Minh Hứa bật cười, chỉ vào đầm: “Tắm ở đó chắc chắn rất thích.”
Ân Phùng: “Không được.”
Vưu Minh Hứa cũng chỉ nói vậy thôi, cô nào dám làm vậy trước mắt bao người ở đây? Nhưng miệng thì vẫn không chịu buông tha: “To gan, dám quản em?”
Ân Phùng ung dung nói: “Anh quản em, quản em đấy, quản chắc rồi.”
Vẫn là câu nói cũ, thế nhưng ngữ điệu lại khác biệt hoàn toàn.
Quả nhiên là tay già đời, Vưu Minh Hứa đỏ bừng mặt.
Chính lúc này, hai người nghe thấy một tiếng “Ôi” phát ra từ bên dưới, ngoảnh ra nhìn, không phải Tiểu Yến thì còn ai vào đây? Cậu nhóc này không biết đã trèo qua hàng rào an toàn từ bao giờ, đang đứng trên một mỏm đá tròn tròn nhẵn húi, cả người ướt nhẹp, còn cười vẫy tay với bọn họ.
Vưu Minh Hứa cũng cười, vẫy tay với cậu.
Kết quả là chẳng biết cậu ấy làm kiểu gì mà một lúc sau đã trèo lên qua rào chắn, nhảy vào đài ngắm cảnh, cười hì hì xòe tay khoe viên đá nhỏ trắng tròn như ngọc, lấp lánh chút ánh sặc sỡ dưới nắng mặt trời.
“Bà chủ, tặng chị.” Cậu ấy nói.
Vưu Minh Hứa đã rất lâu rồi không được nhận quà, còn là món quà từ một cậu chàng đáng yêu nhường này bèn nhận luôn không nề hà: “Cảm ơn!”
Cầm viên đá lên ngắm nghía thì nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Của tôi đâu?”
Tiểu Yến ngớ người. Cậu chưa nghe ai còn tặng viên đá trắng xinh cho một người đàn ông 30 tuổi bao giờ. Vẫn đang ngơ ngác, Ân Phùng đã xòe tay về phía cậu.
“Tặng cô ấy mà không tặng tôi? Chẳng lẽ tôi là món đồ trang trí à?”
Vưu Minh Hứa dở khóc dở cười, còn Tiểu Yến buồn cười mà không dám cười.
Sau đó Tiểu Yến cười gian, bộc lộ sự nhanh trí trước nay chưa từng có, nói một cách hùng hồn: “Thầy Ân, của chị ấy chẳng phải cũng là của anh sao, chị ấy là người của anh mà!” Vừa nói xong là co cẳng chạy về phía lan can, xoay người nhảy xuống dưới, biến mất chỉ trong chớp mắt.
“Ừ.” Người nào đó thảnh thơi ứng tiếng.
Vưu Minh Hứa kéo tay, đặt viên đá vào lòng bàn tay anh: “Thích thì tặng anh này.” Kết quả là tay cô bị anh thuận thế kéo mạnh, ôm chặt cô vào lòng, còn hôn mấy cái lên mặt cô. Chính xác mà nói thì là “bắt nạt” mấy chút.
“Em hiểu là được.” Anh nói.
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, rốt cuộc anh ghen cái gì thế không biết?
Bấy giờ Trần Phong bước tới, cười hỏi: “Thầy Ân, em chụp ảnh cho hai người nhé? Hai người hình như chưa từng chụp ảnh chung bao giờ.”
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều lặng thinh.
Ân Phùng thầm nghĩ, thực ra đã từng chụp chung rồi. Khi đó anh vẫn còn là Vưu Anh Tuấn, có mấy lần cô ngủ, anh đã cầm điện thoại nằm bò trên giường chụp ảnh cả hai. Như một thằng ngốc vậy, quả thực là không dám nhìn thẳng.
Vai Vưu Minh Hứa chợt nặng trĩu, là Ân Phùng khoác tay lên: “Chụp đi.”
Vưu Minh Hứa cũng mỉm cười, thoải mái tựa vào lòng anh.
Trần Phong vừa cười vừa ngồi xuống lựa góc chụp: “Một, hai…”
Khi cậu ta đếm đến “ba”, Ân Phùng đột ngột cong lưng, cúi đầu nhẹ hôn lên trán Vưu Minh Hứa.
Tim Vưu Minh Hứa đập nhanh như gõ trống, hơi thở ấp áp đó chỉ chạm nhẹ rồi rời đi ngay lập tức, song thế giới như trở nên tĩnh lặng vì khoảnh khắc đó.
Trần Phong buông điện thoại, ngắm nhìn hai người trước mặt, không rõ là ai khơi mào, hoặc giả là do tâm linh tương thông, họ bắt đầu lặng lẽ ôm hôn nhau. Ân Phùng quay người, gần như che hết tầm mắt người những xung quanh, chỉ để lại một bóng lưng cho những kẻ ngoài cuộc. Thác nước cuồn cuộn sau lưng họ, bầu trời đầy nắng và hơi nước bao trùm, mặt đất trơn trượt, yên tĩnh mà ẩm ướt, giống hệt như ái tình.
Trần Phong cười rời đi, một gã độc thân thực sự không nhìn nổi cảnh nồng đượm tình ý nhường này.
Hết chương 323