Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 12: Chương 12: Hôn lễ đáng sợ




Tám giờ tối, trước mặt nguyệt lão thành Hà Dương tụ tập một nhóm người chơi, trên đỉnh đầu phần lớn mang tên bang “Long tộc” .

Bang chủ đại nhân kết hôn, anh chị em trong bang đương nhiên phải nể mặt tham gia hôn lễ, ngoài vô giúp vui ra, lấy đạo cụ kẹo mừng hệ thống phát cho cũng rất quan trọng.

Kỳ thật quan trọng hơn là, mọi người đều thấy lạ vì sao đôi “Thần tiên quyến lữ” trong truyền thuyết đột ngột ly hôn, ly hôn xong lại kết hôn ngay với người khác, Long lão đại “Gấp rút” như vậy hình như có ý đồ gì đen tối…

Càng khoa trương hơn nữa, đối tượng kết hôn tên Tiểu Mễ Chúc, một bé gà vừa đạt cấp mười lăm, còn giống như một đứa trẻ chẳng hiểu gì về game.

Long Hành Thiên Hạ lại chăm sóc “Đứa trẻ” đó cực kì dịu dàng.

Lúc Tiểu Mễ Chúc không thấy đường thì được anh ta ôm, lúc Tiểu Mễ Chúc làm nhiệm vụ lại được anh ta ôm, bất cứ khi nào cũng được ôm, dáng vẻ ngọt ngào khiến người khác ao ước cực kì.

Song Chu Châu ngồi trước máy tính lại bày vẻ mặt hắc tuyến, anh em trong bang cứ nhè “Bang chủ phu nhân” mà gọi, gọi đến mức khiến người ta ngứa cả da đầu.

Tuy thoả thuận kết hôn với Long Hành Thiên vì phần thưởng nhiệm vụ, nhưng trình tự bên ngoài vẫn phải làm từng bước từng bước một.

Thì rằng người ta đứng đầu một bang, mình không nên làm anh ta mất mặt trước mặt mọi người, cho nên, đành phải mặt nhăn mày nhíu, mặc cho anh ta muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, làm như một cặp vợ chồng ngọt ngào —— dù sao chỉ là game.

Nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy quai quái.

Hai người ôm hôn trong game, ngoài đời là hai người đàn ông, đã thế quen biết nhau……

Càng nghĩ càng quái dị, chuyện đến nước này chẳng còn đường trốn, đành phải bất đắc dĩ, không trâu bắt chó đi cày.

Trình tự kết hôn trong game vô cùng phức tạp, cặp đôi sắp cưới đăng kí kết hôn ở chỗ nguyệt lão, game mô phỏng theo phong cách xưa, tân lang cưỡi bạch mã, tân nương ngồi kiệu hoa, đội ngũ đón dâu xoay thành vòng lớn ở thành, kèn đồng thổi vang, pháo hoa thắp sáng, Chu Châu nhìn hoa cả mắt.

Cuối cùng, đoàn người bước vào hỉ đường, hệ thống vang tiếng: “Giờ lành đã đến, bái thiên địa”, hai nhân vật tân lang tân nương be bé toàn thân màu đỏ thắm, đang quỳ gối ở trung tâm hỉ đường bắt đầu dập đầu.

Bang chúng đứng thành hai hàng bên cạnh xem náo nhiệt, hai người mỗi lần cúi đầu, thì liền hô to mấy câu “Được!” “Ha ha” “Chúc mừng nha!” “Mày xem mông hai người họ cùng nhau vểnh lên rồi kìa” “Đáng yêu quá” thật khiến người ta dở khóc dở cười, Chu Châu dứt khoát không nhìn khung cảnh kỳ dị này nữa, trực tiếp đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy đồ uống.

Lúc đi ngang qua phòng Văn Bân, thấy bên trong lộ ra ánh sáng mỏng manh, Chu Châu cau mày mở cửa, giúp cậu mở đèn, tận tình khuyên bảo:

“Nói với cậu bao nhiêu lần đừng có tiết kiệm tiền điện, lên mạng tối thui, mắt dễ cận…”

Nhấc mắt nhìn, thì thấy Văn Bân đang ngây ngô cười với màn hình vi tính đối diện.

Chu Châu đến gần, chợt phát hiện khung cảnh đó rất quen thuộc, cũng là lễ đường màu đỏ thẫm, bên trong cũng là hai người đang dập đầu.

Điểm khác biệt duy nhất, là bên cạnh không có người xem và tân nương tên Phong Phiêu Phiêu, bái đường xong liền gọi ngọt “Ông xã.”

Ngay sau đó Văn Bân cười ngu.

Chu Châu co rút khóe miệng, trở lại phòng, thấy hai con người be bé ấy đó đã bái đường xong, bang chúng chung quanh bắt đầu bắn pháo hoa chí chóe, màn hình lòe loẹt bởi pháo hoa rực rõ, Chu Châu nhìn vào chỉ thấy choáng.

Nhớ tới hình ảnh Phong Phiêu Phiêu gọi ông xã, Chu Châu ho nhẹ một tiếng, cũng gửi sang một câu “Không cần gọi chồng nhé.”

Vốn là gửi tin tư tán gẫu, kết quả căng thẳng, gửi nhầm sang cửa sổ công chúng.

Mọi người chung quanh bắt đầu ồn ào

“Bang chủ phu nhân không thích xưng hô chồng à? Vậy gọi gì đây?”

“Kêu anh iu hen?”

“Long thân, Long đại ca, Thiên ca ~ cũng không tệ đâu!”

“Nếu là game cổ trang, không bằng kêu phu quân đi!”

“Tướng công được hơn……”

Đối người xem nhảy lên nhảy xuống như đám khỉ, Chu Châu quả bó tay, Long Hành Thiên Hạ trái lại bộ dáng uy phong lẫm liệt, thản nhiên nói: “Các ngươi đừng ép nữa, muốn gọi cái gì tùy thích đi.”

Tiểu Mễ Chúc gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lấy cái xưng hô phu quân tướng công chồng yêu dấu này đều gớm vượt mức cho phép, vì thế gửi một câu: “Long đại ca.”

Long Hành Thiên Hạ cười tươi như hoa, bang chúng bên cạnh cũng rất hí hửng, Nhưng không biết sao trán Chu Châu lại đổ mồ hôi lạnh.

Còn chưa tỉnh táo lại sau cơn choáng, bỗng thấy lóe sáng, một người mặc hắc y đi vào hỉ đường.

Người nọ hình như tên Tiểu Phong, vừa vô, không nói không rằng bắt đầu chém người.

Gã chém ngay trước mặt Nguyệt Lão, bang chúng Long tộc đến xem náo nhiệt, ngã rạp như bị chặt cây, trên màn hình máy tính liên tiếp từng mảnh huyết quang, cùng những tiếng kêu thảm thiết “Á” “Ặc”.

Chu Châu tuy không rành quy củ của game, nhưng giờ cũng hiểu, có người đến quậy.

Long Hành Thiên Hạ hình như rất tức giận, đứng tại trung tâm ngăn chặn gã.

Âm thanh kỹ năng leng keng cùng ánh sáng lòe mắt, hai người đánh nhau cả buổi ở thảm đỏ trung tâm hỉ đường, Chu Châu phát hiện phía dưới avarta đội ngũ Long Hành Thiên Hạ, đường huyết hình như sắp cạn, anh vội vàng chạy tới dùng kỹ năng thêm huyết mới học, giúp hắn tăng thêm chút ít.

Lúc này hai người đang đánh nhau đến rìa sinh tử, một giọt máu của Chu Châu giúp cho Long Hành Thiên Hạ bảo vệ tánh mạng, cũng khiến cho Tiểu Phong nằm vật ra đất.

Long Hành Thiên Hạ đứng trước thi thể Tiểu Phong bắt đầu chất vấn: “Cậu bị gì hả? Dám đến hôn lễ của tôi quậy!”

Tiểu Phong bên kia nằm trên mặt đất, ngó nửa ngày, “Tại sao là cậu? Tôi lập acc nhỏ vội tới anh em nhà tôi tặng quà máu, không cẩn thận đi nhầm cửa, ngại quá.”

“Cậu vừa vào chẳng nói chẳng rằng đã chém, một câu ngại quá là xong?”

“Tôi chém mấy người, cậu chém lại đó thôi.” Tiểu Phong bắt đầu chơi xấu, cười hì hì nói: “Hơn nữa, phu nhân nhà cậu ngay trước thời khắc sinh tử đã cho cậu tí máu, trong lòng cậu chắc chắn đang rất hạnh phúc, chả nhẽ vì chút chuyện be bé làm lỡ niềm vui.”

Long Hành Thiên Hạ hừ một tiếng, “Hôm nay tôi đám cưới, không so đo cậu, sau này gặp ở dã ngoại, cậu cẩn thận tôi đó.”

Tiểu Phong ngoan ngoãn gật đầu: “Yên tâm, nếu tôi kết hôn, cậu cũng tới giết một lần là được, tôi đi trước, cuối cùng vẫn phải nói ngại quá lần nữa, vị thầy thuốc tốt bụng hồi sinh cho tôi nhé.”

Có cô gái bên cạnh chạy tới ném cho cậu ta thuật hồi sinh, chêm thêm câu: “Sao anh đê tiện vậy?”

“Cám ơn khen ngợi.”

Tiểu Phong vẫn tao nhã và lịch sự, đứng dậy cúi mình chào mọi người, sau đó xoay người, thong thả rời đi.

Ban đầu, muốn đi giết Phong Phiêu Phiêu và Hào Hoa Phong Nhã, dùng máu tươi để tế hôn lễ, kết quả, tiến hành hai cái đám cưới song song, Hạ Phong lập acc nhỏ đi quậy, ai dè nhầm cửa.

Mà lúc này, Phong Phiêu Phiêu và Hào Hoa Phong Nhã đã sớm thành thân xong, cả hai đang ngồi ngọt ngào trước Nguyệt Lão.

Nói ngọt ngào là thế, kỳ thật Phong Phiêu Phiêu tựa vào lòng Văn Bân, một chốc ông xã, một chốc ôm hôn…

Hào Hoa Phong Nhã thì đơ mặt ngồi.

Này này chị hai, chị quá buông thả rồi đó. Có bà vợ nào mạnh mẽ như chị không?

Còn đang nghi hoặc, bỗng một người hắc y bước vào hỉ đường.

Phong Phiêu Phiêu vừa thấy cậu ta thì đứng dậy, “Cậu đến làm gì?”

ID người nọ tên Tiểu Phong, cười tủm tỉm vuốt đại đao, “Tiễn hai người đến Diêm Vương bái đường, hôn lễ không gặp Diêm Vương, không phải hôn lễ đầy đủ, hạnh phúc đích thật là dám đối mặt với máu chảy, vất vả lắm mới kết hôn, tôi không thể để hai người lưu lại niềm tiếc nuối to lớn ấy.”

Phong Phiêu Phiêu mỉm cười, “Dù cho cậu đang ghen tị hay tức giận, thì đã trễ rồi, anh ấy là người của tôi.”

Hào Hoa Phong Nhã bị cái câu “người của tôi” của cô nàng kích nổi da gà da vịt, run lên lẩy bẩy, ho khan một tiếng, nói: “Vợ à, anh ta là ai thế?”

“Anh không cần quan tâm anh ta là ai, chỉ cần anh biết rằng, lòng em mãi mãi thuốc về anh là tốt rồi ^^”

A phi! Hào Hoa Phong Nhã phụt trà lên vi tính, không biết xấu hổ là gì á hả? Cái người trước mắt là cực hạn không biết xấu hổ!

Anh chàng Tiểu Phong kia dường như cũng bị sốc, ngã cái rầm.

“Anh hai, em chịu rồi, anh cũng có thể đem vô sĩ làm vũ khí giết người?!”

Bò dậy từ mặt đất, cậu ta đứng ở trước mặt Phong Phiêu Phiêu ngắm nhìn cô cẩn thật, sau đó ai thán một tiếng: “Cớ sao có người biến thái đến mức này.”

Sau khi nói xong, liền xoay người, kiên quyết rời đi.

Để lại Hào Hoa Phong Nhã đang run rẩy khóe miệng, Phong Phiêu Phiêu thì vẻ mặt thùy mị, đi đến bên người Hào Hoa Phong Nhã, tựa vào lòng cậu.

“Ông xã, bị giật mình rồi.”

Hào Hoa Phong Nhã thích ứng nửa ngày, chỉ có thể phát ra một âm tiết đơn——

“Ớ……”

Nhưng buổi lễ đáng sợ còn chưa chấm dứt, khi Văn Bân còn ngây người, đột nhiên thấy Phong Phiêu Phiêu gửi một câu kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu.

“Ông xã, anh ôm em đi?”

Lần này Hào Hoa Phong Nhã không những phun trà, còn muốn phun thẳng huyết.

Bởi cả năm nay ru rú trong nhà, ngoại trừ chơi game còn đọc một ít tiểu thuyết, cái từ “Ôm em” xuất hiện trong tiểu thuyết với tần suất cao đến mức khiến người ta căm phẫn, mà thông thường, mỗi lần đối phương xấu hổ e thẹn nói câu “Ôm em”, tên còn lại sẽ hóa thân thành lang sói, “Nếu như ác lang bình thường sẽ nhào qua đè, sau đó củi khô lửa bốc”.

Nhưng bây giờ, Văn Bân cảm thấy mình chẳng phải củi khô mà là củi phế, Phong Phiêu Phiêu không phải lửa bốc, đó là núi lửa.

Tuy rằng biết ý “ôm em” trong game là ôm cổ, Văn Bân bất giác liên tưởng đến tình tiết trong tiểu thuyết, nổi hết da gà.

“Vợ à, anh cảm thấy chúng mình nên gây dựng tình cảm trước đã, tiến triển quá nhanh dễ mắc sai lầm.”

Bên kia gửi câu: “Được, gửi ảnh xem bề ngoài trước, rồi chậm rãi hỏi thăm nội tâm?”

Văn Bân ho khan một tiếng với máy tính, rất muốn đập lại một câu “Bố không nghiêm túc với mày, xem ảnh cái rắm “.

Ngẫm nghĩ, vẫn bảo trì vẻ đĩnh đạc trước mặt “Bà xã”, vì thế làm bộ nghiêm túc nói: “Tốt, em lên Q, anh gửi cho em ~”.

Đối với Văn Bân gửi ảnh chẳng phải chuyện gì lớn, trên mạng thường gửi ảnh “Xem mặt”, hơn nữa cái khuôn mặt này cũng không mất thể diện lắm.

Hai người thêm acc Q nhau xong, trước tiên Văn Bân mở tư liệu của cô nàng trong Q ra xem cẩn thận, phát hiện nick name của người nọ để “Phong”, ảnh avatar là một chữ “Điên” bự.

Kí tên riêng: “Trong tình trạng cực kì nhàm chán, tôi muốn những làm việc biến thái, ví dụ giết người”

Văn Bân trong lòng khen tặng “Ngài thật sự tự mình biết mình”, xuống xem tiếp, phát hiện tốt nghiệp đại học cư nhiên là cùng trường mình? Sao chưa từng nghe nói tới trường mình đào tạo ra cực phẩm bậc này? Văn Bân chậc chậc hai tiếng, thấy mấy tư liệu khác không điền, trong mô tả cá nhân chỉ chừa cái hòm thư địa chỉ và acc Q công việc, đóng cửa sổ tư liệu lại.

Sau đó mở cửa sổ đối thoại tán dóc với “Phong”, gọi “Bà xã”, đối phương mau chóng “vâng”.

Văn Bân tìm ảnh trong máy tính, vì để công bằng, bỏ thêm câu “Không bằng em cũng gửi cho anh, anh muốn xem vợ anh trông thế nào ~”

“Được.”

Bên kia thẳng thắn đồng ý, Hào Hoa Phong Nhã cảm thấy vui vẻ, kiếm được tấm ảnh lúc vào đại học.

Tấm ảnh đó là tấm Văn Bân ưng ý nhất, một cậu thiếu niên trông rất đơn thuần, mái tóc, đôi mắt xinh đẹp và làn da do ánh sáng mà trông có vẻ mịn màng. Chẳng hề giống với Văn Bân của hiện tại hay nói bậy, đầu tóc rối bù trên mặt thỉnh thoảng nổi mụn. Thiệt khiến lòng người ngứa ngáy.

Thở dài hoài niệm thanh xuân trôi qua, thuận tay gửi ảnh, đồng thời nhận được hình bên kia gửi sang.

Bức ảnh có mấy MB, truyền bằng tốc độ như sên bò mất gần năm phút đồng hồ, Văn Bân mang theo tâm tình chờ mong vội vàng mở ra, trong nháy mắt giật mình mém rớt cằm.

“Đệt! Sao trong bức ảnh cô gửi tôi là một thằng nhóc? !”

Nói đúng ra là một bé sơ sinh.

Bé con bụ bẫm, thân thể trắng mịn, đôi mắt đen lay láy, cánh tay nho nhỏ mập mạp vươn ra như muốn được ôm, cùng với chiếc miệng hé mở như muốn khóc…

Văn Bân lại đệt tiếng nữa, muốn X hình bé con, con trỏ chuột vừa chuyển qua nút đóng, thì thấy cửa sổ trò chuyện gửi tin nhắn, vội vàng mở ra, nhìn thấy một hàng chữ to.

“Em cảm thấy anh muốn hiểu em, nên từ độ tuổi trẻ thơ, sẽ hiểu thấu đáo hơn.”

Phong Phiêu Phiêu nói dối không đỏ mặt, vẫn bình thản trầm ổn, gửi xong câu này, còn thêm một câu đánh giá hình tượng Văn Bân:

“Ảnh của anh em thấy rồi, đẹp trai lắm, nhã nhặn lắm, có chút không xướng với cái miệng anh lắm ~”

Văn Bân tức giận đến hai mắt tóe lửa bởi bức ảnh trẻ sơ sinh, đối phương còn chêm thêm câu châm chọc, càng đổ dầu vào lửa, vì thế, hung hăng nhấp chuột X tấm ảnh, tức giận đọng lại bao lâu nay rốt cuộc bạo phát.

“Mày hoa lài cắm phân trâu nên thấy oan ức lắm? Vậy ly hôn nhá, tao cảm thấy chúng ta kết hôn quả phí phạm tài nguyên hệ thống trò chơi!”

Dấu chấm than đại biểu Văn Bân giờ đang rất muốn gào thét.

Đáng tiếc bên kia vẫn không sợ sóng lớn, thản nhiên nói: “Không cần, em rất thích anh, bề ngoài trông rất đẹp, cư nhiên ẩn chứa sức bật mạnh mẽ nhường ấy, rất tốt, rất có tính cách.”

“Cô đang khen hay chửi?”

Nghe sao cũng chẳng giống đang khen, giống như đang nói bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa? Chẳng qua cô nàng nói rất uyển chuyển.

“Đương nhiên khen anh, bề ngoài anh nhìn được lắm.”

Chỉ bề ngoài, nhưng là bề ngoài nhiều năm trước ……

“Những cái khác?”

“Em sẽ chậm rãi tìm hiểu, sau này sẽ cho anh một cái đánh giá khách quan mà tổng hợp.”

Tại sao người này ăn nói cứ như mấy ông thầy giảng bài? Văn Bân cảm thấy nghi hoặc, càng muốn nhìn thấy dáng vẻ đối phương.

“Ừa, anh đã có hiểu biết nhất định về hình tượng trẻ con của em, em có thể thêm tấm nữa không?”

“Được.”

Bên kia lại gửi ảnh chụp, Văn Bân nghĩ thầm, cô ta chắc không gửi ảnh nhà trẻ nhỉ?

Sau khi mở ra, Văn Bân câm nín, tuy tốt hơn so với tưởng tượng của mình nhưng chẳng tốt hơn là bao.

Cô gửi ảnh tiểu học, còn đeo khăn quàng đỏ, nhưng trông rất kiêu ngạo, mặt chếch

Nhưng mà nhìn sao cũng thấy hơi giống con trai?

“Anh không có hứng thú về giai đoạn học sinh của em, có thể gửi tấm gần đây không? Tiện thể để anh phân biệt nam hay nữ.”

“Ha ha, tiến triển hơi nhanh đó, em còn chưa chuẩn bị tâm lý.”

Hào Hoa Phong Nhã giận, “Tôi đã gửi ảnh cho cô.”

“Thế giới này vốn không công bằng.”

Văn Bân lườm nguýt màn hình vi tính, “Nói thật cho cô biết đi, tôi đưa cho cô là ảnh của bốn năm trước, bây giờ, bề ngoài của tôi đã thay đổi lớn.”

“Em biết, bộ dáng của đồi bại vượt bậc bằng tốc độ phát triển kinh tế sau khi cải cách.”

“Cái đệt.”

“Được rồi, không chọc anh nữa, thời gian nhiệm vụ phu thê sắp đến, mang emlàm nhiệm vụ.”

“Cô đang ra lệnh cho tôi?”

“Đâu dám, xin anh dẫn em làm nhiệm vụ.”

“Còn yếu kém lắm, đi thôi, tôi ôm cô.”

“Vâng.”

Ôm tên kia vào lòng, đối phương ngoan ngoãn không nói câu nào, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Văn Bân đột nhiên cảm thấy vô cùng quái dị.

Rốt cuộc tìm được cô vợ ước ao trong game, nhưng hẻo sao, lần này cư nhiên tìm lão hổ dũng mãnh, còn —— chẳng được phân biệt nam nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.