Nghe được cô nói như vậy, Thi Vực nheo đôi mắt lại, “Hửm?”
”Họ Thẩm nhiều người như vậy, gọi Chanh Tử chỉ có một mình em.”
Tại sao xăm một chữ Thẩm, mà không phải Chanh?
Thi Vực cúi đầu tiến gần sát cô vài phần, giống như trêu tức giơ khóe môi lên, “Biết tại sao không?”
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, “Tại sao gì?”
”Tại sao phải xăm Thẩm.”
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, “Tại sao?”
Thi Vực chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng chỉ chỉ vị trí ngực, trong mắt
tràn đầy yêu thương cưng chìu và nhu tình: “Bởi vì, Chanh ở trong tim.”
Thẩm Chanh khẽ sợ run, ít nhiều gì vẫn bị những lời này của anh làm rung động.
Bởi vì, cô ở trong trái tim của anh.
Những lời này, là lời tỏ tình tuyệt nhất cô đã nghe qua.
Thẩm ở trên người của anh, Chanh ở trong lòng của anh. Cho nên Thẩm
Chanh cô, được dùng cách này để khắc thật sâu ở trên người và trong lòng của anh.
Thi Vực kéo cô đến trong ngực, ôm eo cô từ phía sau, nhấc đầu gác cằm ở trên vai của cô, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng đùa nghịch tóc của
cô, thổi một ngụm hơi nóng ở bên tai cô: “Mặc kệ là tên của em, người
của em hay là trái tim của em, anh đều muốn.”
Thẩm Chanh an tĩnh dựa vào trên ngực anh, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không nói một câu.
Cô đột nhiên ý thức được, nếu như một ngày nào đó rời khỏi anh, có lẽ cô sẽ sống không nổi.
Không biết từ lúc nào, anh đã trở thành khung xương của cô, một khi mất đi chống đỡ của xương cốt, cô sẽ chết mất.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lại sẽ cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.
Cô sợ không phải là bởi vì sợ chết, mà là sẽ không có anh chết cùng cô.
”Có đói bụng không?”
Ngay tại lúc Thẩm Chanh nhìn bên ngoài thất thần, một giọng nói sâu
lắng lại có từ tính vang lên ở bên tai, kéo mạch suy nghĩ của cô về.
Cô quay đầu nhìn về phía Thi Vực, khẽ gật đầu: “Đói rồi.”
”Ừ, vậy đi xuống lầu ăn cơm.”
Dưới lầu, người giúp việc đã sớm chuẩn bị bữa tối tốt, mang lên bàn ăn.
Thi Vực dẫn Thẩm Chanh xuống lầu, đi vào nhà ăn, nắm bờ vai của cô ấn cô đến trên ghế dựa, nói với cô câu: “Chờ anh.”
Không đợi Thẩm Chanh phản ứng kịp, anh liền xoay người đi ra ngoài.
Người giúp việc tiến lên trước đốt đèn cầy trên bàn cơm, sau khi trải qua sự cho phép của Thẩm Chanh, tắt đèn, sau đó lần lượt lui ra khỏi
phòng ăn.
Ngọn lửa hơi yếu thiêu cháy lên, phát ra tia sáng mờ nhạt.
Thẩm Chanh ngồi ở trước bàn ăn, có chút nhàm chán dùng nĩa đâm thịt bò bít tết trong dĩa.
Một chút lại một chút, đến khi bò bít tết hoàn toàn thay đổi, cô mới ngừng động tác trên tay, để đao nĩa xuống.
Nhìn đồng hồ treo tường một chút, chín giờ rưỡi, cô đã ngồi ở chỗ này chờ mười lăm phút rồi.
Đúng lúc đó, một bóng dáng cao to xuất hiện ở cửa ra vào nhà ăn, sau đó sãi bước đi vào, đứng vững ở trước mặt Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh ngẩng đầu, một nhúm hoa hồng màu trắng xuất hiện ở trước
mặt cô, trận trận mùi thơm thanh u chui vào trong mũi, đặc biệt dễ ngửi.
Cô đưa tay bưng lấy hoa hồng, dời hoa đến bên cạnh, mới nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, “Mua lúc nào?”
Thi Vực không trả lời vấn đề của cô, mà là thả một chai rượu đến trên bàn ăn.
Là Stuttgart.
Vừa rồi anh đi ra ngoài, là đi hầm rượu lấy rượu, và đi lấy hoa từ trong xe.
Vừa nhìn thấy rượu, Thẩm Chanh đâu còn nhớ đến hoa mua lúc nào, ánh mắt khóa chặt chai rượu đó, tham lam híp híp mắt: “Ai uống?”
Thi Vực lôi một cái ghế ra ngồi xuống, liếc xéo cô, cười như không cười: “Ai biểu hiện tốt thì người đó uống.”
Thẩm Chanh nhíu mày.
Ai biểu hiện tốt thì người đó uống?
Ý là, chai rượu này thật sự chuẩn bị cho cô?