“Hoa này thật là xinh đẹp.”
Thẩm Chanh cảm thấy, ở trước mặt người đàn ông này, thuận theo chính là biểu hiện tốt nhất.
Khen hoa xinh đẹp, chẳng khác nào khen người tặng hoa.
Thi Vực chậm rãi cầm lấy dụng cụ mở chai, động tác ưu nhã mở nắp chai Stuttgart này ra, rót vào bên trong ly một chút rượu.
Anh bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lư, liếc xéo Thẩm Chanh ngồi ở
đối diện, có thâm ý liếc nhìn bó hoa kia, sâu kín mở miệng: “Thích
không?”
”Thích!”
Trong nháy mắt cô gái nhỏ kiêu ngạo nào đó không còn nguyên tắc, không kịp suy nghĩ liền thốt ra.
Thi Vực chậm rãi đứng dậy, nghiêng thân tới gần cô, chậm rãi dời ly
rượu từ dưới mũi cô đi, hạ thấp giọng nói: “Thích hoa hơn, hay là thích
anh hơn?”
Thẩm Chanh: “....”
Phúc hắc!
Dùng rượu đến quyến rũ cô!
”Anh đoán em nhất định thích cái này hơn.”
Không đợi Thẩm Chanh mở miệng nói chuyện, Thi Vực liền đưa ly rượu
tới bên môi, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly.
Uống xong, anh dùng đầu lưỡi quyến rũ liếm qua khóe môi, mờ ám cười nhẹ: “Mùi vị không tệ.”
Đều nói người thích uống rượu là mèo, xưa nay mèo luôn tham lam, nhìn thấy con mồi, sẽ liều lĩnh duỗi móng vuốt sắc bén ra, hoặc là lộ ra hàm răng bén nhọn, hung hăng cắn.
Mà Thẩm Chanh, vừa đúng chính là loại này.
Đối với thứ rượu này, cô đã sớm nghiện, giống như đàn ông hút thuốc, một khi nghiện sẽ rất khó từ bỏ.
”Cho em uống một ngụm.”
Cô nhìn chằm chằm cái ly trong tay Thi Vực, nhìn bên trong chỉ còn lại một chút chất lỏng, tham ăn không thôi.
Đối với phản ứng của cô, Thi Vực dường như rất hài lòng.
Anh câu môi, dùng ngón tay suông dài chỉ chỉ gò má của mình, ý bảo Thẩm Chanh phải bày tỏ trước.
Thẩm Chanh khẽ híp hai mắt, giọng điệu mang theo vài phần ý vị thương lượng: “Hôn một cái, uống một ngụm?”
Cô mới không cần làm buôn bán lỗ vốn!
Người đàn ông này, là một con hồ ly phúc hắc, cho nên ở trước khi hôn, nhất định phải đàm phán với anh mới được.
Thi Vực ừ một tiếng, nhấn mạnh một lần nữa: “Hôn một cái, uống một ngụm.”
”Nói lời giữ lời?”
”Ừ, giữ lời.”
”Vậy được.” Thẩm Chanh nói xong, nhón chân lên tiến tới, chủ động hôn một cái ở trên mặt anh.
Thi Vực cười tùy ý, tiện tay đưa ly rượu trong tay cho cô, mấp máy môi , “Cầm lấy uống.”
Thẩm Chanh nhận cái ly, lập tức đưa tay đi lấy bình rượu, nhưng tay mới vừa chạm vào thân chai, đã bị bàn tay ấm áp bắt lấy.
Động tác trên tay bị ép dừng lại, cô quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”
”Không thế nào.” Thi Vực nheo con ngươi lại, đầy thâm ý liếc nhìn ly
rượu trên tay cô, môi động: “Trong ly còn có rượu, uống trước rồi nói.”
Thẩm Chanh sửng sốt, sau đó giơ ly lên cho anh xem, “Cái này cũng gọi là rượu?”
Một giọt, bên trong chỉ có một giọt thôi!
Cô không có nhìn lầm, thực sự chỉ có một giọt chất lỏng, một giọt rượu!
Ngón tay suông dài gõ có tiết tấu ở trên ly rượu, khóe môi anh vẽ ra
một độ cong hết sức xinh đẹp: “Ừ, chẳng lẽ em cảm thấy đây không phải là rượu?”
”Là rượu không sai, nhưng đây thật sự là một ngụm ư?”
Một ngụm rượu của cô, ít nhất phải nửa ly được không!
Hiện tại để cho cô uống một giọt là ý tứ gì?
”Anh nói có là có.” Thi Vực dùng tay chế trụ ly rượu trong tay cô,
chậm rãi siết chặt, “Nếu em ngại ít, không muốn uống, vậy thì thôi đi.”
Anh nói xong, liền muốn đoạt ly rượu lại.
Nhưng phản ứng của Thẩm Chanh cũng rất nhanh, một tay đẩy tay của anh ra, nâng ly rượu lên bảo vệ.
”Em muốn Uống....uố...ng!”
Uống một giọt, thì một giọt!