“Sao, không thích?” Không biết Thi Vực đi vào từ khi nào, lặng yên
không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Thẩm Chanh, một tay dịu dàng
ôm trên eo của cô, “Nếu như đều chướng mắt, anh sai người ta lại đưa một nhóm qua để cho em chọn.”
”Không cần, một bộ lễ phục mà thôi, mặc cái gì không phải cũng như nhau sao.”
Thẩm Chanh nói xong, xoay đầu lại nhìn anh, nào ngờ anh đột nhiên cúi người xuống gần sát cô, chạm vào chóp mũi của cô.
Anh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt thăm sâu, như là đang muốn hút cô vào.
Mấy người hầu thấy thế, nhẹ nhàng rón rén lui ra ngoài.
Thẩm Chanh cảm giác được bàn tay to ngang hông mình bắt đầu không an
phận, cô liền ném vật trang trí nhỏ đang cầm trong tay đi, đưa tay, dán
ngón trỏ ở trên môi Thi Vực, ngăn giữa phần môi của cô và Thi Vực.
Cử động quyến rũ như vậy, khiến ý cười trong mắt Thi Vực càng sâu
hơn, anh nâng môi lên, “Người phụ nữ của tôi, mặc cái gì cũng dễ nhìn.”
Anh đứng dậy, thuận tay cầm lễ phục màu đen lên, Thẩm Chanh nhìn anh
một cái, liền đưa tay nhận, nhưng Thi Vực lại không buông tay, “Anh giúp em thay?”
”Ai muốn anh giúp! Lưu, manh!” Thẩm Chanh lườm anh một cái, sau đó cầm lấy lễ phục từ trên tay anh.
Thi Vực đi ra ngoài hút một điếu thuốc, đợi cho cô thay xong quần áo, liền dắt tay cô xuống lầu.
Suốt quãng đường xe đi thông hành không trở ngại, rất nhanh liền lái tới hội trường.
”À, đây là xe của Thi thiếu!”
”Thi thiếu đến rồi!”
”Không ngờ anh ta lại có thể cũng tới!”
Đối mặt với nhiệt tình như vậy, Thẩm Chanh dường như đã tập mãi thành thói quen, thậm chí cũng không có liếc nhìn những người kia.
Thi Vực xuống xe trước, chào hỏi một tiếng với một đám người, sải bước chân đi tới phía sau xe.
Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt ở dưới ánh mặt trời càng thêm anh tuấn kia, anh đích thân mở cửa xe cho cô.
Thẩm Chanh ung dung bình tĩnh bước xuống từ trên xe, hời hợt nhìn quanh bốn phía một chút, lập tức kinh diễm bốn phía.
Vẻ đẹp và khí chất của cô, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, đều luôn khiến cho người ta kinh diễm không thôi.
Người chung quanh hội trường, mặc kệ nam nữ già trẻ, đều khóa tầm mắt ở trên người cô và Thi Vực, đúng là trai tài gái sắc xứng đôi!
Trong phần lớn ánh mắt của đàn ông đều lộ ra thưởng thức hoặc là hâm mộ, có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, rất có thể diện!
Trong hội trường, có ít nhất hơn phân nửa người là quen biết Thi Vực, bởi vì đoạn thời gian gần đây tỉ lệ anh xuất hiện rất cao, cho nên muốn không nhớ kỹ anh cũng không được.
Đối với bản lãnh và năng lực của anh, đại đa số người là bội phục,
đối với anh càng thêm khách khách sáo sáo, cung kính nhường ba phần.
Nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ, cá biệt mấy Phú Nhị Đại
tự cho là đúng, thấy Thi Vực được chú ý, trong lòng không kiềm được có
vài phần không phục, không biết sao đám bậc cha chú có thể một mực cung
kính với người trẻ tuổi như vậy.
”Hôm nay chị dâu thật xinh đẹp.”
Nghe được giọng nói này, Thẩm Chanh không cần quay đầu lại nhìn cũng đoán được, là công tử Tần nhị thiếu phong lưu.
Cô quay đầu, lạnh nhạt quan sát anh ta một chút, một thân âu phục đen hoàn toàn thủ công vừa người, đẹp trai lại hóng hách, “Tần nhị thiếu
cũng rất đẹp trai nha.”
Vừa nghe lời này, Tần Cận không nhịn được trêu chọc, “Chị dâu khen tôi, không sợ Thi thiếu tức giận?”
Nghe được lời này của anh ta, Thẩm Chanh nghĩ đến người nào đó bởi vì cô ngồi xe Tần Cận mà nổi trận lôi đình, không kiềm được cười, “Chồng
tôi, không có nhỏ mọn như vậy.”
Thi Vực không nói gì thêm, chỉ là dùng tay ôm sát eo của cô, vẻ mặt yêu thương cưng chìu này, đã chứng minh tâm tình anh tốt.
Tâm trạng tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Một đám cô gái chung quanh, vốn tất cả lòng dạ đều ở trên người Tần Cận, nhưng Thi Vực vừa xuất hiện, các cô liền dời mục tiêu.
Nếu không phải vì duy trì một mặt rụt rè, các cô nhất định sẽ không thể chờ đợi được dán đến gần.
Quả thật là quá đẹp trai rồi!