Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 284: Chương 284: Không Nếm Thử, Thì Sẽ Không Bao Giờ Uống




Thẩm Chanh nhẹ quét mắt nhìn bốn phía một vòng, nhìn thấy những người phụ nữ kia đang xì xào bàn tán, không nhịn được nhếch môi cười.

Nụ cười này của cô, khiến đám đàn ông lại nghiêng đổ một trận, không nhịn được nhìn cô thêm vài lần.

Ở trong một đám người vây quanh, Thi Vực và Thẩm Chanh đi vào hội trường rộng lớn.

Buổi tiệc còn chưa bắt đầu, rất nhiều người đều đang nâng ly hàn huyên.

Dù sao loại buổi tiệc cử hành cho nhân sĩ thượng lưu này, chính là thời cơ quen biết người rất tốt, ai không muốn nắm cơ hội tốt này.

Hội trường rất lớn, toàn bộ đều là phong cách hệ màu tối, chính giữa là sân nhảy hình tròn, ghế sa lon mềm mại bằng da thật bày khắp một vòng hội trường.

Trên cái bàn hình vuông, đặt sâm banh, rượu đỏ, hoa quả cùng với các loại bánh ngọt ....

Ánh đèn đủ màu sắc trải qua hiệu quả làm dịu chiếu đến khắp nơi, kiến tạo ra không khí như mộng ảo.

”Mỹ nhân!”

Thẩm Chanh vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy Diệp Tử đi đến từ bên cạnh, cô bé mang giày cao gót và một cái váy dài màu trắng, trang điểm trang nhã, thay đổi bộ dáng đáng yêu ngây thơ trong sáng lúc trước, có chút gợi cảm.

Thẩm Chanh ừ một tiếng, ý bảo cô bé tới ngồi bên cạnh cô.

Diệp Tử gật gật đầu, ngồi xuống ở bên cạnh cô, tiến đến cạnh tai cô, hạ giọng nói: “Mỹ nhân, sao em mặc xong lại thấy không được tự nhiên!”

Thẩm Chanh biết cô nói không được tự nhiên là có ý gì, cổ áo lễ phục mở rất thấp, khẽ cúi người, liền sẽ lộ ra ngực trắng nõn.

Cô cười khẽ một tiếng, lấy từ trong túi xách ra một cây kim băng nhỏ, xoay người cài lên cổ áo chữ V mở rộng của cô bé, “Như vậy là được rồi.”

Diệp Tử cúi đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt biến thành cổ áo bảo thủ, nhịn cười không được, “Cảm ơn mỹ nhân!”

Tám giờ đúng, về cơ bản người tham gia buổi tiệc đã đến đông đủ.

Dựa theo lệ cũ, đầu tiên là chủ nhà mời dàn nhạc tiến hành diễn tấu.

Mà các khách mời, đều chào hỏi nâng ly, thảo luận chủ đề chính trị và trên phương diện làm ăn, muốn phải nhanh quen thuộc một chút.

Thi Vực là nhân vật làm mưa làm gió ở thành Giang, tự nhiên có không ít người tiến lên chào hỏi, hiếm khi tâm tình anh rất tốt, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một hai câu.

Tần Cận đơn giản nói chuyện với mấy phú nhị đại vài câu, uống vài ly rượu, liền lấy cớ rời đi.

Diệp Tử đang ngẩn người, Tần Cận đã đi tới, nâng ly đưa đến trước mặt của cô, sau đó nghiêng ly rượu về phía cô ý bảo chạm cốc.

Thật ra Diệp Tử rất ít khi uống rượu, vừa rồi bồi bàn đưa tới, đến hiện tại cô cũng không uống một ngụm.

Cho nên cô chỉ là giơ ly rượu lên chạm với anh một chút, cũng không có ý định muốn uống.

Tần Cận không thèm che giấu quan sát cô, cười đến ngả ngớn, “Sao, một ngụm cũng không nhấp?”

”Cái đó, tôi sẽ không uống.” Diệp Tử nhìn anh, chớp đôi mắt tròn xoe, trả lời rất nghiêm túc.

”Không nếm thử, thì sẽ không bao giờ uống.” Tần Cận đưa ly rượu của mình tới bên miệng Diệp Tử, dụ dỗ, “Đến, uống một ngụm.”

”À!” Diệp Tử đáp lại một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nhấp một hớp nhỏ.

Thấy cô uống, Tần Cận cười xấu xa, nâng ly rượu lên, một ngụm uống hết toàn bộ rượu còn trong ly.

Bên này, Thẩm Chanh vừa nhận một ly rượu từ trong tay bồi bàn, đang muốn uống, đã bị Thi Vực ngăn lại.

Anh cưỡng chế túm lấy ly rượu từ trong tay cô, để tới trên bàn bên cạnh, liền vươn tay ra ôm eo của cô, sau đó từ từ ôm sát.

”Nhiều người.”

Thẩm Chanh lời ít mà ý nhiều nhắc nhở anh, nhưng Thi Vực hoàn toàn không có ý muốn buông tay, lại càng ôm chặt hơn.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Thẩm Chanh lựa chọn quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý.

Điều này ngược lại càng thêm nâng dục vọng chinh phục của Thi Vực lên, anh dùng tay bá đạo xoay mặt cô trở về, không chút do dự hôn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.