Lái xe đến bờ biển thì dừng lại, Thi Khả Nhi gọi điện thoại cho người bạn hacker kia, nghe cô nói xong, đối phương lập tức từ chối: “Khả Nhi, em bảo anh làm chuyện khác anh nhất định nghĩa bất dung từ, nhưng bây
giờ em là đang biết pháp phạm pháp đó có biết không, một khi bị người
bắt được nhước điểm, tiền đồ của em liền hủy rồi!”
”Đừng nói nhảm, em biết mình đang làm cái gì. Anh nói một câu sảng khoái đi, có giúp hay không.”
Trước khi gọi cuộc điện thoại này, Thi Khả Nhi cũng đã cân nhắc nặng nhẹ,
cũng biết một khi lộ ra chuyện này, cô sẽ bị thu và hủy bằng luật sư,
thậm chí là bị tố tụng.
Cô luôn rất lý trí, cũng không chui lỗ
hổng pháp luật, nhưng chuyện này liên quan đến đến một mạng người, cô
không thể không vi phạm lần này.
Đối phương do dự một chút, nói:“Anh muốn giúp em, nhưng là anh không thể bởi vì giúp em mà hại em ....
Hiện tại em chính là ở thời kỳ sự nghiệp thăng hoa, cũng có thể được coi là rất có danh tiếng ở giới pháp luật, nếu như bị tra ra phạm tội sao
chép, sau này em sẽ không thể làm luật sư nữa.”
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, “Nếu anh không giúp, vậy em tìm người khác, cúp đây.”
”Ấy khoan....” Đối phương vội nói: “Bà cô ơi, anh đáp ứng em còn không được ư?”
”Ok, anh tìm IP mang băng thông số 254 đường Vĩnh Thành, xâm nhập máy vi
tính của đối phương, phục hồi văn kiện đã bị xóa bỏ năm xưa, sau đó gửi
đến hộp thư của em.”
”Được.”
Thấy Thi Khả Nhi cúp điện
thoại, Thẩm Chanh nhíu nhíu mày nói: “Em đưa di động cho chị, chị gửi tài khoản hộp thư của chị cho anh ta.”
Như là có thể suy đoán ra
tâm tư của cô, Thi Khả Nhi cười nói câu không cần, sau đó bỏ điện thoại
di động vào trong túi xách, “Em dám làm, sẽ không sợ người khác tra được đến đầu của em. Hơn nữa một khi tra được chứng cớ phạm tội của Cố Liên
Thành, có thể ưu khuyết bù trừ, sợ cái gì.”
Thẩm Chanh còn muốn
nói gì đó, nhưng Thi Khả Nhi lại đoạt mở miệng trước: “Chị dâu, vốn em
định lúc mừng thọ ông nội tặng ông một món đồ cổ, nhưng ba mẹ em nói món đồ kia quá tục, bảo em tặng một quà tặng có sáng tạo tìm niềm vui của
ông. Quà tặng có ý sáng tạo.... Thật đúng là làm khó em rồi. Chị dâu chị cho một đề nghị đi!”
Thẩm Chanh biết cô ấy là đang cố ý nói sang chuyện khác, suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định thuận theo cô.
Mặc dù Thi Khả Nhi là con nuôi, nhưng cô ấy lớn lên ở nhà họ Thi, vẫn bị
ảnh hưởng, do đó có tính tình tương tự với hai người anh của cô, nói một không hai.
Nhìn Thi Khả Nhi, cô nhẹ nhàng kéo khóe môi lên, “Vậy phải xem ông cụ thích gì.”
Thi Khả Nhi trầm tư một lúc, “Ông nội của em thích phẩm trà, vẽ tranh, chơi cờ tướng, luyện thư pháp ....”
Uống trà vẽ tranh, đánh cờ luyện thư pháp, những điều này là cách hun đúc
tính tình, ông cụ thích những thứ này, liền chứng minh ông là người
không màng thế tục.
”Vậy thì tặng trà cụ, hoặc là giấy và bút mực.” Thẩm Chanh nói.
”Đơn giản như vậy?”
”Chính là nên đơn giản mới tốt. Lấy danh vọng của ông cụ ở thành Đô, lần thọ
yến này nhất định sẽ nhận được rất nhiều đại lễ. Người làm ăn kinh
doanh, nói đều là phô trương, so đo mặt mũi. Người càng tham lam, sẽ
càng tặng đồ đắt tiền, quà tặng xa hoa. Mà chúng ta chỉ cần bắt lấy một
chút chi tiết nhỏ bị bọn họ xem nhẹ, có thể thắng đẹp một trận.”
Nghe Thẩm Chanh nói xong, Thi Khả Nhi nhịn không được bật cười, “Chị dâu,
xem ra chị cũng là một nhân tài làm luật sư nha. Không chỉ biết phân
tích sự tình, còn có thể suy đoán lòng dạ con người.”
”Em đừng chọc ghẹo chị. Chị đây xấu tính, nếu làm luật sư, khẳng định ngày ngày thua kiện.”
”Tính tình xấu rất tốt, lúc ra tòa thấy ai chướng mắt liền mắng người đó, tóm lại dùng thua kiện làm mục tiêu là được rồi...”
“....”