Ban đầu lúc còn ở trường, Thi Khả Nhi cũng đã được toàn trường công nhận hoa hậu tam cao của giảng đường.
Hoa hậu tam cao của giảng đường, chỉ là IQ cao, giàu tình thương, giá trị dung nhan cao.
Cô giỏi về suy luận và phân tích, cho nên chọn học hệ pháp luật, do đó đã trở thành một luật sư ưu tú.
Trong đám bạn học cùng khóa cũng có một bộ phận đã làm luật sư, nhưng ở trên
phương diện xử lý vụ án vẫn luôn thiếu điêu luyện một chút.
Vài
ngày trước, có vị bạn học luật sư tìm Thi Khả Nhi, thỉnh giáo cô đánh
một vụ án như thế nào, làm sao để chuyển một vụ kiện phải thua không thể nghi ngờ thành thắng.
Lúc ấy đáp án Thi Khả Nhi cho ra lại có thể là: Làm Thi Khả Nhi, có thể dựa vào kiến thức luật pháp muốn làm gì thì làm ở trong giới luật pháp, chuyển bại thành thắng.
Lời nói này
của cô tồn tại một ẩn ý là: Làm một người thành công không có đường tắt, làm một luật sư thành công cũng không có đường tắt. Muốn thành công,
dựa vào không phải là thủ đoạn, mà là tự tin và thực lực.
Vị bạn học luật sư kia nghe ra ý trong lời nói, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì vậy chán nản rời đi.
Ưu điểm lớn nhất của Thi Khả Nhi là thông minh, khuyết điểm lớn nhất cũng là thông minh.
Cô thắng kiện nhiều là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, lúc tên tuổi nổi tiếng, cũng là nguy cơ tứ phía.
Mượn Tô Thanh mà nói, bởi vì người đàn ông của mình lún sâu lao ngục, cô ta
đã đánh mất lý trí làm ra hành động điên rồ, suýt nữa đã giết Thi Khả
Nhi.
Nhưng Thi Khả Nhi lại bỏ sót những nguy hiểm này, mặc kệ có
bao nhiêu người muốn mạng của cô, cô đều kiên quyết đánh thắng mỗi vụ
kiẹn, cho dù dẫn đến họa sát thân cô cũng tuyệt không dung túng kẻ gian.
Mỗi một vụ án cô nhận đều dính đến đốt giết đánh cướp, mà những tội phạm
kia một khi bại ở trong tay cô, liền nhất định vĩnh viễn không có ngày
thấy được ánh mặt trời.
Vì vậy ở giới luật sư, Thi Khả Nhi có một biệt hiệu, gọi là: Sát thủ tội phạm!
”Chị tin em.”
Nghe Thi Khả Nhi nói một phen xong, Thẩm Chanh gần như không có do dự nhiều.
Tuy rằng thời gian cô và Thi Khả Nhi quen biết cũng không lâu, nhưng cô lại đồng ý lựa chọn tin tưởng cô ấy.
Mà nguyên nhân tin tưởng của cô cũng chỉ có hai: Một là vì trực giác của phụ nữ, hai là vì cô ấy là em gái của Thi Vực.
”Chỉ là chuyện chị muốn tra ảnh hưởng rất rộng, nói trong này không thích
hợp. Chúng ta đi vào trong xe nói.” Rốt cuộc Thẩm Chanh vẫn không dám sơ suất, bởi vì một khi chuyện này tiết lộ ra ngoài, chân tướng ba năm
trước liền có thể không tìm ra được.
”Được.”
Gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, trả tiền, Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi cùng rời khỏi quán cà phê.
Thẩm Chanh lên xe Thi Khả Nhi, sau đó gọi điện thoại bảo Tôn Nham phái người lái xe của cô.
Ở trên đường Thi Khả Nhi lái xe đưa cô về biệt thự, cô nói hết chuyện về
cái chết của Tần Nghê, cùng với chuyện trộm bản thiết kế trước khi Tần
Nghê chết cho Thi Khả Nhi.
Biết đại thể chuyện phát sinh vào ba
năm trước, Thi Khả Nhi đáp ứng hỗ trợ đi thăm dò, còn nói cho Thẩm Chanh biết cô ấy có mấy người bạn trong giới thiết kế đá quý, và có một người cao thủ hacker theo đuổi.
”Cao thủ hacker? Có phải loại có thể xâm nhập máy vi tính xem trộm bí mất của người khác không?” Thẩm Chanh hỏi.
”Không chỉ như thế.” Thi Khả Nhi cười thần bí, “Nếu như em là hacker, sau khi
em xâm nhập máy vi tính của chị sẽ làm một chuyện chính là khôi phục số
tư liệu chị đã xóa, sau khi trộm đi sẽ để cho máy vi tính của chị thành
màu xanh, sửa cũng không sửa được.”
Thẩm Chanh nghe tiếng nhíu
mày, “Nói cách khác, chỉ cần Cố Liên Thành đã từng lưu tài liệu liên
quan đến ngôi sao sáng chói hoặc là Tần Nghê trên máy vi tính, dù cho đã xóa bỏ hết, cũng có thể phục hồi lại như xưa?”
”Hacker khác có thể hay không thì em không biết, nhưng mà người bạn kia của em, hoàn toàn không thành vấn đề.”