Khi quản lý Triệu trở lại bộ phận nhân sự, Thẩm Chanh đang khoanh hai tay, miễn cưỡng dựa vào ở cửa văn phòng.
”Quản lý Triệu, ngài trở về rồi.”
Thẩm Chanh nâng khóe môi, cười đến quyến rũ tận xương.
Vừa nghe đến chữ 'Ngài', quản lý Triệu liền tức giận không thôi, đâu
còn nhớ được gì khác, mở miệng liền dạy dỗ, “Cô rảnh rỗi lắm phải không, động tay chân ở trên hợp đồng.”
”Tôi đây không phải cho cuộc sống bình thản không có gì lạ của bà thêm chút niềm vui thôi à.”
”Cô!” Quản lý Triệu thở phì phò đỡ gọng kính một chút, “Tránh ra cho tôi!”
Ngại vì thân phận Thẩm Chanh không tầm thường, cùng lắm quản lý Triệu chỉ có thể dạy dỗ cô vài câu, ngay cả có tức, cũng chỉ có thể nuốt vào
bụng.
”Quả nhiên có chỗ dựa chính là không tầm thường, đều có thể đi ngang ở công ty....”
”Xem như lão vu bà thua ở trong tay cô ấy rồi.”
”Đúng vậy, đúng vậy.”
Các đồng nghiệp đè thấp giọng nói, châu đầu ghé tai lại.
Thẩm Chanh đến phòng nghỉ rót ly nước, sau đó trở lại vị trí làm việc, lấy điện thoại di động ra, đăng nhập Microblogging.
Có mấy ngày không có trên Microblogging, cô tính nhìn xem bình luận
có liên quan động thái mới nhất về Thẩm Minh và Tô San kia, nhưng vừa
đăng nhập vào Microblogging, liền nhận được hơn ba trăm thư.
Mở ra xem, đều là một vài nghi ngờ thân phận của cô, cùng với mấy vấn đề tại sao có thể chụp được hình ảnh khiêu dâm của Thẩm Minh và Tô San.
Ngón tay tiếp tục trượt xuống, đột nhiên, dừng lại....
Ăn cái gì?
'Ăn ăn ăn Chanh Tử'!
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến, ma túy, ai nhàm chán như vậy, lấy một nickname như vậy.
Ăn cô, thật sự được sao.
Mở tin nhắn ra: “Muốn nếm thử xem hương vị của em.”
Thẩm Chanh:....
Bây giờ đàn ông, là quá tịch mịch hư không lạnh lẽo sao, lại bắt đầu trêu chọc em gái ở trên Microblogging.
Thẩm Chanh bình thường không có thói quen trả lời người xa lạ, nhưng đặc biệt khó chịu 'Ăn ăn ăn Chanh Tử' này, không nhịn được đáp lại một
cái: “Nếm em gái anh!”
Rất nhanh, 'Ăn ăn ăn Chanh Tử' đã hồi đáp, nội dung là: “Dữ dội như vậy?”
Thẩm Chanh không kịp suy nghĩ, trực tiếp đáp một câu: “Hung ông bác anh!”
Ăn ăn ăn Chanh Tử: “Không có ông bác, chỉ có bà xã.”
Thẩm Chanh đáp: “Bà xã ông bác anh!”
Ăn ăn ăn Chanh Tử: “(? vẻ mặt cười xấu xa) bà xã tôi người lại có ông bác.”
Thẩm Chanh: “*@~¥$?....”
Nhìn thấy Thẩm Chanh đáp lại, Thi Vực không nhịn được giương khóe môi lên, một nụ cười tà như có như không, nhuộm lên khuôn mặt tuấn tú của
anh.
Liên tục đáp lại mấy tin, Thẩm Chanh cảm thấy có chút nhàm chán, liền rời khỏi Microblogging, ném điện thoại di động qua một bên.
Thế nhưng, điện thoại lại vang lên vào lúc này.
Đưa tay nắm di động qua, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến,.... ông xã.
Nhíu nhíu mày, tiếp nghe điện thoại.
”Mấy giờ tan ca.”
Thi Vực mới mở miệng, liền đi thẳng vào vấn đề.
”Sáu giờ rưỡi.”
”Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
Thẩm Chanh nhướng mày, nhẫn nại tính tình hỏi câu: “Có chuyện gì sao?”
”Không có.”
Thẩm Chanh: “....”
Thi Vực im lặng một giây, mở miệng: “Chờ tôi.”
”Chờ anh làm gì?”
”Tôi tới đón em.”
”À!”
Thẩm Chanh rầu rĩ đáp lại một tiếng, cúp điện thoại, bắt đầu vội công việc trên đầu.
Nhưng bởi vì cô vào Thẩm thị có mục đích khác, cho nên cô mới muốn tự tay làm tốt chuyện thuộc bổn phận.
Thăm dò lai lịch kẻ địch, làm đến biết người biết ta, vậy thì cô mới có thể thắng xinh đẹp được trận đánh này.