Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 776: Chương 776: Các Vị Chú Bác Quá Khen.




Trong phòng khách, Thi Mị đang hàn huyên với người khác, đại khái bởi vì khí chất anh quá xuất sắc, vừa bước vào trong liền thu hút sự chú ý của không ít người.

Bởi vì không thường lộ diện ở trường hợp công chúng, ngoại trừ một vài trưởng bối thân thích có thể nhận ra anh, những người ngoài đều không biết thân phận của anh, cho nên lúc đến bắt chuyện đều dò hỏi một chút vấn đề “Anh tên họ là gì” “Ở đâu” “Làm buôn bán cái gì” linh tinh.

Thi Mị ngược lại không có biểu hiện ra không kiên nhẫn, lần lượt trả lời vấn đề mọi người hỏi, khi nghe anh nói đến tên của mình, phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh ngạc.

Đã sớm nghe nói nhà họ Thi có hai vị thiếu gia, nhưng những năm gần đây, Thi Vực phong sinh thủy khỏi lăn lộn trong nghề, lật tay làm mây úp tay làm mưa, tỉ lệ lộ diện dĩ nhiên là nhiều hơn Thi Mị, dần dà Thi Mị đã bị người ngoài xem nhẹ.

Thi Mị mai danh ẩn tích mười năm, mười năm này cũng có không ít truyền thông đã đi tìm tin tức tung tích của anh, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể tra tra, không thu hoạch được hành tung của anh.

Từng có lời đồn đãi, nói Thi Mị trẻ tuổi khinh cuồng đi đến đường nghiêng, không chỉ hút ma túy, còn làm ma túy. Mười năm trước bị bắt sa lưới, bị phán xử giam cầm chung thân. Vì giữ gìn danh dự nhà họ Thi, ông cụ khơi thông quan hệ giới chính trị, phong tỏa tin tức này.

Còn có đồn đãi, nói Thi Mị vào mười năm trước xảy ra tai nạn xe cộ tử vong, lúc ấy bị bị đâm đến toàn bộ mặt mày đều bị hủy, vô cùng thê thảm. Ông cụ đau lòng mất cháu trai, cho nên âm thầm phong tỏa tin tức tai nạn xe cộ.

Mà hiện tại, Thi Mị xuất hiện ở tầm mắt công chúng tương đương với xác nhận những lời đồn năm đó cũng không phải là thật.

Lúc bị hỏi đến làm việc ở đâu, Thi Mị chỉ nói là: “Làm chút ít đầu tư, đến nay còn không có thành tựu gì.”

”Thi thiếu gia thật sự là quá khiêm nhường, nhân tài nhà họ Thi đông đúc, mỗi người đều là nhân vật lợi hại, dù làm chút ít đầu tư cũng nhất định sẽ kiếm đầy bồn đầy bát.”

”Đúng vậy, hai vị thiếu gia nhà họ Thi tuổi còn trẻ, năng lực lại không nhỏ. Thi thiếu gia, hiện tại Thi Vực - em trai của cháu vững vàng ở bảng ba phú hào thế giới, tôi nghĩ cháu rất nhanh cũng sẽ vượt qua tài sản của Thi Vực.”

”Tôi lăn lộn ở trong nghề hơn ba mươi năm, vẫn chưa có bội phục qua ai, nhưng hai anh em nhà họ Thi các người, quả thật khiến cho tôi rất bội phục!”

”Lời nói này có lý, xem những người chúng tôi này, mò mẫm lăn lộn ở trong nghề vài chục năm, kết quả vẫn chưa lăn lộn ra trò gì, nói ra cũng thật dọa người.”

”Đúng vậy.” Bên cạnh có người nói: “Không biết các người còn nhớ được con bé nhà họ Thi kia không, trước kia khi còn bé thích sửa chữa người, Thi Khả Nhi. Bây giờ nó rất có năng lực đó, vừa tốt nghiệp đại học liền làm luật sư, lên tòa án cơ bản chưa từng thua qua. Bây giờ nó đã là một người nổi tiếng trong giới luật sư rồi.”

Nói chuyện với Thi Mị đều là một chút trưởng bối khá lớn tuổi, tuổi đều ở khoảng năm sáu mươi tuổi, cũng coi là quen biết cũ với ông cụ Thi, quen biết Thi Khả Nhi cũng chẳng có gì là lạ.

Nhắc tới Thi Khả Nhi, cuối cùng vẻ mặt Thi Mị đã có biến hóa, vừa rồi anh vẫn luôn rất đạm mạc, giờ không khỏi giương khóe môi lên, đưa tay cụng ly với bọn họ: “Các vị chú bác quá khen rồi.”

Dư quang liếc về phía Thi Vực tiến vào từ bên ngoài, anh dẫn đầu uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu đỏ trong ly, thuận tay để ly rượu tới trong khay bồi bàn đi qua bên cạnh, ngay sau đó nhìn về phía các vị trưởng bối: “Các vị từ từ trò chuyện, cháu đi bên cạnh chào hỏi.”

”Đi đi, đi đi.”

Đến khi Thi Mị đi xa, các vị trưởng bối mới thổn thức một chút:“Người trẻ tuổi bây giờ một người có bản lĩnh hơn một người, chúng ta sắp bị loại bỏ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.