Thi Vực và Thi Mị đi đến một nơi yên tĩnh, đều tự đốt một điếu thuốc, sau khi lặng lẽ hút xong, Thi Vực ném tàn thuốc xuống đất, dùng đế giày nghiền qua: “Năm nay bao nhiêu?”
Thi Mị bấm tắt thuốc, cười nhẹ: “Sáu trăm ngàn.”
Thi Vực từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, không có lời nói dư thừa,
Thi Mị híp híp mắt, không nhanh không chậm hỏi: “Còn chú thì sao?”
Thi Vực nghiêng mắt nhìn anh một cái, không trả lời ngay vấn đề của anh,
ngón tay suông dài vuốt vuốt cái bật lửa quý báu giá trị xa xỉ, lòng
ngón tay xẹt qua xẹt lại ở phía trên.
Đại khái là đã quen với Thi Vực như vậy, Thi Mị chỉ cười một tiếng, không có nói những lời khác.
”Tám trăm ngàn.”
Không biết qua bao nhiêu phút, cuối cùng Thi Vực cũng lên tiếng, giọng nói
của anh sâu lắng mà dồi dào từ tính, dường như có thể trêu chọc cõi lòng người.
Môi mỏng khêu gợi khẽ giơ lên, vẽ ra một độ cong cười như không cười.
”Ừ, không tệ.” Thi Mị lạnh nhạt trả lời, sau đó lấy từ trong hộp thuốc lá
ra một điếu thuốc đưa cho anh, như chợt nghĩ tới điều gì đó, anh ta nhắc nhở: “Chuyện Khả Nhi hút thuốc lá, đừng nói cho ông nội.”
Thi Vực nhận lấy điếu thuốc từ trong tay anh ta đưa vào trong miệng, đốt lên,
hít một hơi, ngửa đầu chậm rãi phun ra một vòng khói, “Muốn tôi giữ kín
miệng như bưng cũng không phải là không thể được, nhưng ....”
Anh cố ý muốn nói lại thôi, lưu cho Thi Mị một không gian tưởng tượng.
Thi Mị ung dung thản nhiên liếc anh một cái, “Nói đi, muốn thế nào?”
”Đừng có ngấp nghé phụ nữ của tôi nữa.”
Những lời này nói ra từ trong miệng Thi Vực, không phải giọng điệu thương lượng, ngược lại càng giống là đang uy hiếp.
Mà ánh mắt của anh cũng giống như là nói: Anh có thể tiếp tục quấn phụ
nữ của tôi, vậy tôi cũng có thể để em gái tốt của anh chịu gia quy.
Thi Vực vẫn rất hiểu Thi Mị, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh ta gần như không
có phụ nữ gì, duy chỉ có một phụ nữ ngày ngày đi theo phía sau anh gọi“anh” , là Thi Khả Nhi.
Đoạn chuyện anh em này, có lẽ đã vượt qua những chuyện anh em khác, chỉ là chính bản thân anh ta còn không biết mà thôi.
”Có thể.”
Thi Mị thống khoái đáp ứng, thậm chí chưa từng có một chút do dự.
Mà sau khi Thi Mị đáp ứng mới ý thức được, phản ứng vừa làm ra lại có thể
là vô thức, nói cách khác, đây là một đáp án chưa suy nghĩ.
Ánh mắt Thi Mị trở nên có chút sâu thẳm, giống như đầm sâu, mênh mông không thấy đáy, không nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì.
Sau đó, hai người lại trò chuyện một hồi về chủ đề “lễ vật mừng thọ”, Thi
Mị định đựng một phong bao tiền lì xì sáu trăm ngàn cho ông cụ, mà trước đó thật ra ý định của Thi Vực cũng là sáu trăm ngàn, vừa rồi tám trăm
ngàn chỉ là thuận miệng nói.
Cuối cùng hai người quyết định đều
cho sáu trăm ngàn, mà ngoại trừ những thứ tiền biếu này, còn phải đưa
lên một phần thọ lễ, về phần chọn quà tặng thế nào, tuyển chọn cái gì,
không suy tính thương lượng, là bí mật hai bên.
Thẩm Chanh và Thi
Khả Nhi đi cửa hàng nhỏ ngoài thành cổ, dọc trường đi Thẩm Chanh cảm
giác được phía dưới có chút ướt át, sau đó lại là tuôn ra một luống
nhiệt, hàng tháng cũng sẽ có một lần cảm thụ như vậy, cho nên cô rất rõ
ràng bây giờ là một tình huống nào.
Cô đi chậm rồi ngừng lại, Thi Khả Nhi chú ý tới cử động của cô, không khỏi nhướng lông mày một chút, “Sao vậy chị dâu?”
”Dì đến rồi...”
Thẩm Chanh nhéo lông mày, có chút buồn bực, trước kia cảm thấy thời gian
hành kinh càng đúng giờ càng tốt, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy, trễ ba năm ngày tốt hơn.
”Thật đến rồi?” Thi Khả Nhi muốn cười, lại thật sự kiềm nén không bật cười: “Thời cổ nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến,
xã hội bây giờ gọi dì dì liền đến. Chị dâu, thân thích này của chị tới
thật là đúng lúc.”